Cũng là thành Trường An, Tử Thanh dắt ngựa đứng dưới cổng thành, nhìn một mảng phồn hoa như gấm bày tra trước mặt, rộn rộn ràng ràng, hoa kết chói lọi, mê hoặc mắt người nhìn không có điểm tận cùng.
Phồn hoa như muốn kéo người chìm đắm vào thế này, theo bản năng cô có phần kháng cự, âm thầm hít một hơi thật sâu.
“Uổng cho cô là người Hán, sao đến cả Trường An mà chưa từng đến qua.” Oman ở bên cạnh cười nói, lần trước lúc hắn tìm hoàng huynh đã tới một lần.
Tử Thanh không tiếp lời, chỉ ngoảnh nhìn hắn cười cười.
Do lúc còn trong quân rất nhiều người quen cũ đều là người thành Trường An, lần này vào kinh sợ đụng phải người quen nên để tránh phiền phức, cô vẫn diện trang phục nam.
Cho đến khi vừa mới vào thành Trường An, cô mới nhận ra, một thành Trường An to lớn thế này, muốn gặp người quen e là vô cùng không dễ kiếm.
Ngay lúc này, họ đang ở thành Trường An, chỉ riêng thị tập* đã có chín, mỗi phương là hai trăm sáu mươi sáu bộ.
Sáu thị đằng Tây, ba thị lớn ở đằng Đông, bốn dặm lại có một thị.
Bốn phía thị đều có tường bao quanh, ba phía có cửa, mỗi mặt ba lối vào, đông tây tương xứng nhau qua cửa.
Trong thành thị còn có thị lâu, cái cao nhất có năm tầng.
(*) mình cũng chưa tìm hiểu rõ là thị theo nghĩ chợ hay là thị trấn.
1 bộ = 1 bước chân, tham khảo thành ở đây.
Mái lâu chồng chất, ken nhau san sát*, bên dưới lấm tấm li ti, người người nhốn nháo, như muỗi như kiến ra ra vào vào giữa các tầng lầu các.
(*) 栉比鳞次: xếp hàng dày như răng lân
“Đi thôi, tìm một chỗ ở trước đã.” Oman kéo dây cương, dắt ngựa đi tới, “Hoàng huynh ta ở Bắc Cung, muốn gặp hắn ta còn phải phí công lòng vòng.”
Tử Thanh gật đầu, theo hắn cùng hòa vào đám người.
Do Oman là người Tây Vực, để tránh gây sự chú ý, hai người họ chọn khu đình thị mà thương lái Tây Vực thường ra vào, tìm một khách điếm không bắt mắt, nghỉ chân.
Thời tiết đúng là nóng bức, dù mệt mỏi song cả hai đều chẳng buồn ăn mấy.
Tử Thanh nghĩ cứ nhét đầy bao tử là được, bèn mua hai chiếc bánh mì, nước lọc là xong, đang định đi mua lại bị Oman kéo ngồi xuống, bảo cô chờ ở trong phòng.
Chưa đến một lát, đã gặp Oman bưng đĩa, lấy vai đẩy cửa, cười híp mắt vào đến: “Thanh nhi, nếm thử món này đi!”
Tử Thanh nhìn vào mâm, cả mâm bày băng vụn khắp, bên trên được phủ kín bằng lá sen màu xanh nhạt, trên lá xếp đủ loại trái cây, có củ ấu tươi, hạch đào tươi, hạnh nhân tươi, còn có vài loại hoa quả cô vốn dĩ chưa từng thấy qua.
“Đây là món gì thế?” Cô tò mò.
“Bọn hắn gọi món này là mâm băng,” Oman đặt xuống bàn trà, nhón miếng dưa lê ném vào trong miệng nhai, “Dưa lê này kém xa chỗ bọn ta, chẳng ngọt gì cả, cô ăn tạm, chờ đến Lâu Lan còn đầy trái cây ngon.”
Tử Thanh lấy hạch đào cho vào miệng, mát mát lạnh lạnh đúng là rất sướng miệng.
“Ngon không?” Oman hỏi.
“Ừm.”
Cô gật gù, tiếp đó bỏ miếng củ ấu.
Oman nhìn cô, không kìm được cười nói: “Thanh nhi, cô có biết, cô thật dễ nuôi, cứ như là chẳng có món gì cô không ăn vậy.”
Tử Thanh cúi đầu mỉm cười, lại nghĩ tới chuyện lo lắng trong lòng, “Hoàng huynh của cậu đã ở Bắc Cung, chắc hẳn không phải là nơi người thường có thể ra vào nhỉ, lần trước là cậu làm thế nào gặp anh ta?”
“Trong thành Trường An này, làm con tin cũng không chỉ mỗi hoàng huynh ta, còn vài tiểu quốc khác nữa, ngoài mặt đều bảo là đến học văn hóa Hán triều.
Những người họ vì không thể trốn, mà vốn dĩ cũng không dám trốn, nên việc canh giữ bọn họ rất lỏng lẻo, mỗi tháng có mấy ngày hứa hẹn cho bọn họ ra ngoài hít thở không khí.
Ta thăm dò được rằng họ thường đi Chu Vân Các uống rượu, ở đấy canh chừng tám ngày, thì thấy hắn.”
“Chu Vân Các? Là quán rượu à?” Tử Thanh hỏi.
Oman lắc đầu cười nói: “Chỗ có thể uống rượu, cũng chưa hẳn là quán rượu.”
“Hử?”
“Chu Vân Các là phường ca múa nổi danh trong thành Trường An, ” Oman cười đến mấy phần cổ quái, “Mấy cô trong đó xinh xắn, nếu cô cho tiền lưỡng sảng khoái, hầu rượu cũng được.”
Tử Thanh ngây một lúc, thật cũng không nghĩ đấy là chỗ phong nguyệt.
“Lần này, chúng ta cũng canh chừng ở Chu Vân Các chờ anh ta sao?” Cô hỏi.
“Ừm, ngày mai ta đi trước nghe ngóng, nếu không, lỡ bọn hắn chán mấy cô nương ấy đổi sang nơi khác, chẳng phải chúng ta đợi uổng công ư.”
Oman cười nói, đẩy mâm băng đến trước mặt cô, giục ăn.
Hoặc là ca múa ở Chu Vân Các ca đặc biệt là cảnh đẹp ý vui, hoặc do mấy cô nương Chu Vân Các khiến người lưu luyến quên về, cũng có thể Chu Vân Các có ưu đãi với khách cũ thường xuyên qua lại, Oman thăm dò được chỗ đám con tin ở Bắc Cung sau khi xuất cung lưu luyến vẫn là Chu Vân Các.
Mỗi tháng đều muốn vào Chu Vân Các hai, ba lần, đã thành thói quen.
Mà đi chốn phong nguyệt như thế này với Tử Thanh mà nói đúng là có hơi khó xử.
Cô nhìn ra Chu Văn Các Oman chỉ xa xa, rường cột chạm trổ, mái cong phục thú, rất tráng lệ.
Giữa lầu mái còn có thể thấy bóng nam nữ ôm nhau, dựa nằm lên lan can điêu khắc, cười cười nói nói…
Tử Thanh cúi xuống sửa sang áo bào trên người, chỉ sợ không đủ trang trọng.
Oman nhìn buồn cười, nói: “Chúng ta cũng đâu phải gọi cô nương đến hầu, cô coi như là đi xem ca múa, làm gì căng thẳng vậy.”
“Ta không có…”
Tử Thanh hít một hơi, vốn đã lấy hết dũng khí định bước tới, bỗng khựng lại, không yên tâm hỏi: “Các nàng ấy sẽ tới lôi lôi kéo kéo à?”
“Trừ phi cô là khách quen, thưởng tiền nhiều đặc biệt, ” Oman cười nói, “Nếu không thì, các nàng ấy phí sức lại chỗ cô để làm gì.”
Tử Thanh thấy hắn nói rất có lý, âm thầm trấn định, theo hắn đi tới Chu Vân Các.
Còn chưa tới cổng, cô đã hơi ngẩn ra, trố mắt nhìn một cô nương mặc áo xanh lục dáng dấp yểu điệu ở cổng ra nghênh đón Oman.
“Không phải tiểu ca hôm qua đây sao? Em biết chàng chắc chắn sẽ đến mà.”
Nàng áo xanh cười cười, khăn huân hương trong tay đã đập lên vai Oman, sau đó cả người mềm như không xương dựa vào trong lòng hắn.
Oman cười như gió xuân ôm nàng ta một chút, ngay sau đó buông ra ngay, cười nói: “Có chỗ không? Cần chỗ hai người, yên tĩnh chút.”
“Có, đương nhiên là có!”
Nàng áo xanh quay lại thoáng liếc Tử Thanh, có vẻ cảm giác không đúng, mới quay lại nhìn thêm cái nữa, mới nhướng mày dời qua cười nói: “Vị ‘tiểu ca’ này, cậu cũng muốn đến à?”
“Nghe nói ca múa chỗ quý Các khá là thú vị, nên mới đặc biệt đến đây xem.” Tử Thanh vô cùng khó nhọc nói.
“Tất nhiên rồi, mau mời vào trong.”
Nàng áo xanh lấy khăn che miệng, cười uyển chuyển, dẫn bọn họ vào bên trong.
Đợi bước vào giữa, dõi mắt nhìn đi, không chỗ nào không xa hoa lãng phí.
Ngay chính giữa là một sân khấu xây bằng đá bạch ngọc, cao chừng hơn trượng, hai bên sân khấu là một cầu thang xoắn uốn lượn lên Các, thông với nhã toạ ở các tầng, cầu thang được điêu khắc chạm trổ tỉ mỉ không cần phải tả, phía bên trên còn dùng phấn vàng miêu tả giống như hoa kết bằng gấm, chỗ chạm rỗng còn khảm nạm bằng từng miếng ngói lưu ly vỡ.
Lưu ly phản chiếu ánh nắng xuyên từ cửa sổ, tỏa sáng lung linh, tán loạn chiếu vào hoa mắt người.
Xưa nay không thích những thứ tốn tiền hao sức, Tử Thanh theo bản năng nhíu mày, không quá hào hứng thưởng thức tỉ mỉ, hơi cúi đầu, đi theo sau lưng nàng áo lên cầu thang.
Tuy vị trí lầu hai tốt, song Oman lại không hài lòng lắm, chỉ tay vào một chỗ nhã toạ trên lầu ba, nói: “Ta muốn chỗ kia.”
Tử Thanh đưa mắt nhanh chóng lướt nhìn, vị trí Oman chỉ ở mặt bên sân khấu, ở trên cao nhìn xuống, không chỉ thanh tĩnh, mà còn có thể quan sát khách khứa vào cửa không sót một ai, phía sau lại là cửa sổ, nếu có biến cố, muốn lui cũng không phải việc khó.
“Chỗ ấy xem ca múa cũng không phải chỗ ngồi tốt.” Đôi mắt đẹp của nàng áo xanh đảo qua Tử Thanh, hình như hơi hơi hiểu ra: “Cũng được, tùy các ngài là được.”
Bèn dẫn họ lên lầu ba, trong nhã tọa bày biện đồ uống trà phong lô đầy đủ mọi thứ, nàng ta ngoắc gọi tiểu nha hoàn bưng bánh ngọt tinh xảo đến, sau đó mở lò pha trà… Đợi bố trí xong đâu vào đấy, duỗi bàn tay ngọc thon thon đến trước Oman, mười ngón hành quản, cười nhẹ nhàng, cũng không mở miệng nói gì.
Oman móc một thỏi vàng trong ngực ra, cười đặt vào trong tay nàng ta, nói: “Đây là tiền trà nước, nếu vừa ý ca múa còn có khen thưởng.
Có điều chớ để ai quấy rầy chúng ta.”
“Đã hiểu.”
Nàng áo xanh lục cất kỹ thỏi vàng nhỏ, uốn éo rời đi.
Tử Thanh yên lặng tính toán tiền lưỡng trên người cuối cùng đủ tiêu khiển ở Chu Vân Các này mấy ngày, ngày xưa cũng từng nghe qua những chuyện vung tiền như rác như này, song ngay trước mắt, vì một chén trà phải tốn một thỏi vàng, lại nhớ tới hồi Triệu Chung Vấn vì hai thỏi vàng liều sống liều chết luyện tên, không khỏi thầm thở dài.
“Bao lâu thì ca múa bắt đầu?” Oman hỏi tiểu nha hoàn pha trà.
Tiểu nha hoàn nhìn xuống sân khấu thăm dò, đáp: “Vân Thường tỷ tỷ đã đổi y phục, chắc là sớm thôi.”
“Hôm nay Thanh Ỷ vẫn sẽ lên sân khấu chứ?”
“Có ạ, có điều nàng ấy sẽ trễ một lát.”
Oman mỉm cười nhẹ gật đầu, ra hiệu mình để nấu trà, để tiểu nha hoàn lui xuống.
Toàn bộ Chu Vân Các, hương khói lượn lờ, Tử Thanh chỉ ngồi một lát, đã cảm giác mùi hương dính vào người, dẫn tới tâm tư bực bội, hơi nhăn mày, cưỡng ép mình yên lặng chờ đợi.
“Không thích nơi này à?” Oman nhìn ra cô không được tự nhiên.
Tử Thanh miễn cưỡng cười cười.
“Ngày mai cứ để ta tới một mình vậy.”
Tử Thanh lắc đầu: “Không được, nếu có chuyện, hai người cùng đi có thể tiếp ứng nhau… Nhưng chỉ là ngồi uống trà, ta thấy mỏi mệt.”
Đang nói, có tiếng sáo trúc ở sân khấu bên dưới, thướt tha lượn lờ, rất câu người.
Một đôi nam nữ chẳng biết tự lúc nào đã đứng trên sân khấu, ăn mặc chỉnh tề nhưng để chân trần, giẫm lên tấm da dê trắng, dễ thấy một sợi dây đỏ mảnh cột trên bàn chân, cột chung hai người với nhau..