Hoắc Khứ Bệnh giạt đám người, ánh mắt bình tĩnh nghiêm túc nhìn động tĩnh phía Hưu Chư Vương, từ sắc mặt mấy tiểu Vương Hưu Chư chàng biết căn bản Jindi đã không thể khống chế cục diện.
Có thật là vì vậy mà nên khai chiến với bộ lạc Hưu Chư Vương ư? Phía Hưu Chư Vương có gần hai vạn quân Hung Nô, những người đó, có bao nhiêu người không cam lòng, có bao nhiêu người thật lòng muốn hàng Hán để được sống cuộc sống yên ổn?
Một khi gán tội danh bội tín lên bộ lạc Hưu Chư Vương, đem lại sẽ là một trận chém giết.
Vùng đồng nội hoang dã bao la xinh đẹp trước mắt này, mênh mang bát ngát, gió thổi cỏ rạp… Loáng thoáng còn có tiếng ca xen lẫn trong đó, hát bằng tiếng Hung Nô, tuy không hiểu ý, nhưng nỗi buồn ai oán trong tiếng ca lại chạm thẳng vào lòng người nghe.
Tiếng ca là từ bộ lạc Hưu Chư Vương truyền đến.
Hỗn Tà Vương như cũng đã nghe thấy, đi đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, khẽ nhíu mày, tập trung lắng nghe…
“Ý nghĩa lời bài hát là gì vậy?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi hắn.
“Đây là một bài ca rất cổ trên thảo nguyên của chúng ta, là người mẹ nhớ thương con mình, hiến dòng sữa trắng thơm lên trời xanh, không biết mệt mỏi nhìn về phương xa, chờ mong đứa con trở về.
Mà người con chinh chiến ở phương xa của bà nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm trong vắt, nhớ đến cặp mắt dịu hiền của mẹ, lòng nôn nao muốn về.”
Hoắc Khứ Bệnh im lặng đứng, xa xa vài nhánh cây con rơi vào tầm mắt chàng, cành lá nho nhỏ khẽ đung đưa trong gió, yếu đuối mà cứng cỏi.
Nếu cậu ấy ở đây, không đúng, nếu là nàng ở đây — chàng ngẩn ngơ một lát, cúi đầu cười tự giễu, sau đó khẽ thở dài, quyết định đợi thêm một lát, hy vọng phía Hưu Chư Vương có thể xuất hiện chuyển biến nào đấy.
Ca từ đơn giản quanh qua quẩn lại, phảng phất có thể tan chảy lòng người, trong bộ lạc Hưu Chư Vương dần có người bất giác ngâm theo, tiếng ca dần hội tụ, vang lên dần dần…
Đối với chiến sự nhiều năm đã rệu rã, còn có nỗi nhớ mất đi người thân, như tơ như bông, kết lưới bao phủ lấy người bên trong.
Hai tiểu Vương bộ lạc Hưu Chư Vương thấy thế, mặt đầy giận giữ, lắc lấy đám người, tìm Zahim đang ngân nga ngâm xướng.
Từ lúc trở lại bộ lạc Hưu Chư Vương, Zahim vẫn luôn im lặng hầu một bên, là giới nữ lưu, cho dù nàng ta cũng hy vọng tộc nhân không còn chinh chiến, nhưng nàng hiểu, đến Jindi mà các tiểu Vương còn không nghe vào, chắc chắn sẽ không chịu nghe mình.
Trong tầm mắt, do trải qua chinh chiến liên tiếp, nhiều khuôn mặt quen thuộc trong tộc đã ít đi rất nhiều, không cần nhắc đến cả Hưu Chư Vương cũng không còn.
Nàng không hiểu việc quân, không hiểu Hán Hung phân tranh, không hiểu cân nhắc lợi ích, là một người đàn bà yếu đuối, nàng chỉ hi vọng trận chiến này đừng tiếp tục không dứt nữa.
“Vương phi đây là ý gì?!”
Hai tiểu Vương mặt mày giận dữ vặn hỏi nàng, trong tình huống này, bọn hắn cũng không còn giữ tôn ti lễ tiết gì, trực tiếp ép đến trước mặt nàng ta.
Sợ bọn họ gây bất lợi cho Zahim, Kim Jindi sốt ruột, bước lên chắn Zahim ra phía sau mình, cả giận bảo hai tiểu Vương: “Sao các ngươi có thể vô lễ với Vương phi!”
Một tiểu Vương trong số đó hừ lạnh, cũng không xem Jindi ra gì nói: “Hai tên tù nhân của Hán đình, đã đến nước này, các ngươi còn tới đây trưng cái danh Vương tử Vương phi gì! Còn tưởng chút chuyện nhỏ ấy trên thảo nguyên không ai biết sao?! Cô ta mà Vương phi cái gì!…”
Zahim từ đầu đến cuối gục đầu sau Jindi, lưng cứng còng, cơ thể chao đảo nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Jindi thấy thế, không kịp suy nghĩ, vung một quyền tới, đánh trúng mũi đối phương, máu tươi tồ tồ chảy ra.
“Ngươi…”
Vì hoàn toàn không ngờ vị Vương tử bình thường hào hoa phong nhã này bỗng nhiên ra tay, tiểu Vương không kịp đề phòng ăn một đấm, đợi hoàn hồn bèn muốn trả đũa ngay sau đó.
Hai tiểu Vương khác nhanh nhẹn bước tới đứng bên cạnh Jindi, bày ra thế bảo vệ: “Không được vô lễ với Vương tử!”
“Gã ta đã bị Hán bắt, không có tư cách làm Vương tử nữa!” Có người quát.
Vừa dứt lời, một mũi tiễn bay sượt qua đầu, một luồng ấm áp tuôn ra, khi đó mới cảm giác được đau đớn, nhìn lại, nửa lỗ tai bị vũ tiễn ghim thẳng xuống mặt đất.
Người bị thương tru một tiếng thật dài…
Đám người lập tức xôn xao một trận, bao gồm cả Jindi cũng lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn quanh tìm kiếm kẻ bắn tên.
Cách vài chục trượng, Hoắc Khứ Bệnh cầm kình nỏ trong tay, mắt lạnh nhìn bộ lạc Hưu Chư Vương.
Chỉ dựa vào sức một mình Jindi, muốn bộ lạc Hưu Chư Vương ngoan ngoãn hàng Hán xem ra là rất không có khả năng, một khi dấy lên xung đột, Jindi và Zahim e là khó thoát khỏi cái chết.
“Lần này bộ lạc Hưu Chư Vương vốn dĩ muốn trá hàng!” Hỗn Tà Vương ở bên cạnh, thấy Hoắc Khứ Bệnh bắn nỏ, phỏng Thương lang đã dấy lên sát niệm với bộ lạc Hưu Chư Vương, bèn góp lời, “Tướng quân! Hai vạn nhân mã bộ lạc Hỗn Tà của ta sẵn sàng chờ lệnh, đợi Tướng quân giao phó.
Chỉ cần Tướng quân ra lệnh một tiếng, đám binh tàn tướng thừa này của bộ Hưu Chư Vương thật chẳng đáng lo.”
Hưu Chư Vương đã bị Hỗn Tà Vương giết chết, lập tức những Vương tử tử trung trong bộ lạc Hưu Chư Vương thành cái đinh trong mắt cái dằm trong thịt Hỗn Tà Vương, ước gì có thể nhổ đi cho đã đời.
Dựa vào cơ hội đó, vừa có thể diệt bộ lạc Hưu Chư Vương vừa tạo ân tình cho Hoắc Khứ Bệnh, nhất cử lưỡng tiện, Hỗn Tà Vương Hà vui không hết.
“Đa tạ Tháp m Hầu.” Hoắc Khứ Bệnh nói.
Mặt chàng không lộ vẻ, sao không nhìn ra dụng ý của Hỗn Tà Vương bỏ đá xuống giếng nhổ cỏ tận gốc cơ chứ.
Hai chữ chém giết, vô cùng đơn giản, ở trong miệng chàng lại nặng ngàn cân, không muốn tuỳ tiện thốt ra.
Đám người phía Hưu Chư Vương hiện đã biết mũi tên cảnh cáo kia chính là xuất từ tay Hoắc Khứ Bệnh, một mũi tên cho dù là về khoảng cách hay là độ chính xác đều không thể không khiến người kinh ngạc.
Thương lang! Thương lang trên thảo nguyên khiến người nghe tin đã sợ mất mật!
Mất núi Yên Chi, khiến phụ nữ ta âu sầu;
Mất núi Kỳ Liên, khiến gia súc ta không lớn nổi;
(*) mượn câu dịch ở facebook Nghiên cứu lịch sử
Thương lang đã ở gần như thế, hắn có thể bỏ qua cho bọn họ sao?
Jindi nhìn ra sợ hãi trong mắt đám người, hít thật sâu, giấu cơn run nhẹ vì căng thẳng của mình trong tay áo, ổn định giọng nói: “Hoắc Tướng quân từng nói, ai đầu hàng sẽ không giết! Ai tình nguyện đầu hàng Hán đình hãy theo ta, ta dẫn các ngươi qua! Nếu còn kéo dài, Hoắc Tướng quân sẽ nghĩ lầm vốn dĩ bộ lạc Hưu Chư Vương chúng ta trá hàng, chẳng phải là tự chuốc mầm tai vạ ư.”
Không ai nói gì, im ắng như tờ, đám người đều ở trong lòng cân nhắc lợi hại.
Biết không thể giằng co tiếp nữa, Jindi nhìn hai tiểu Vương vừa bảo vệ mình, bình thản nói: “Hai vị thúc thúc, các người đã nhìn Jindi từ nhỏ lớn lên, Jindi sẽ không lừa hai người, cũng sẽ không hại hai người.”
Hai tiểu Vương vẫn đang do dự…
Jindi thở dài, không cần nhiều lời nữa, giúp Zahim, chậm rãi bước về phía Hoắc Khứ Bệnh.
Hắn không phải là sợ mình chết ở chỗ này, mà là không muốn Zahim chết.
Có lẽ, ngay hôm nay, bộ lạc Hưu Chư Vương sẽ bị chém giết sạch sẽ.
Chí ít nếu là thế, hắn hi vọng Zahim có thể sống sót.
Zahim gục đầu, yên lặng đi theo hắn, đi thẳng ra ngoài bộ lạc, một trận gió thổi qua mặt nàng ta lạnh buốt, thì mới biết trong vô thức nước mắt nàng đã ướt hai gò má.
Đột nhiên khựng bước, nàng xoay người, đối mặt với tộc nhân của nàng, nức nở ngâm xướng…
Vẫn là bài ca ai oán buồn bã kia.
Uyển chuyển trầm thấp, mỹ lệ, hát về nỗi nhớ nhung và lo âu của người mẹ trên thảo nguyên.
“Vương đã chết! Mặc kệ các ngươi có tình nguyện thừa nhận hay là không, ta là Vương phi của các ngươi…” Zahim lệ rơi đầy mặt, khom người thật sâu thi lễ với các tộc nhân của nàng, “Đi theo ta đi! Ta khẩn cầu các ngươi! Chỉ cần chúng ta còn sống, thảo nguyên còn ở chỗ này, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, chúng ta hoặc là con cháu của chúng ta còn có thể quay về!”
Nước mắt Jindi từ từ chảy xuống.
Hơn vạn người Hung Nô của bộ lạc Hưu Chư Vương nhìn bọn họ, mãi thật lâu, bắt đầu có người chần chừ đi về phía bọn họ.
Sau đó, càng lúc càng nhiều người theo sau.
Hai tiểu Vương Hưu Chư chần chừ một lát, cuối cùng cũng là bị Hoắc Khứ Bệnh ở xa xa trấn áp, hay là do Jindi Zahim lay động, bèn suất lĩnh đám người ngựa dưới trướng, đuổi theo Jindi..