Si Vi Tri Ky


Tử Thanh cụp mắt, yên lặng nhận lấy săn sóc của Tướng quân, cô chiếm lấy hoàn toàn tầm mắt của công chúa Vệ Trưởng và Tào Tương trong giây phút này.

Ở trong mắt bọn họ, cô và Tướng quân về thân phận địa vị như khác nhau một trời một vực, sao xứng với đối đãi đó của Tướng quân…
Chụp nón áo choàng kỹ lưỡng lên cho cô xong, Hoắc Khứ Bệnh như không có việc gì quay lại thảm ngồi xuống, cười nói: “Khúc vừa rồi đàn không được tốt, ta tự phạt một chén rượu, xin hai vị thông cảm.” Dứt lời, tự rót chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Khuôn mặt công chúa Vệ Trưởng lúc xanh lúc trắng, muốn nói, cũng không biết nên nói thế nào, ngập ngừng mãi mới ổn định tâm trí miễn cưỡng cười nói: “Hóa ra cô ta đúng là ý trung nhân của biểu huynh, đã thế, phải mời ngồi cùng mới phải.” Vừa nói, không đợi Hoắc Khứ Bệnh mở miệng, nàng ta đưa mắt ra hiệu người hầu mời Tử Thanh ngồi.
“Đa tạ ý tốt của công chúa, nhưng Tần Nguyên chỉ là một thứ dân, không dám ngồi chung bàn cùng công chúa.” Tử Thanh đứng dậy, bình tĩnh giữ lễ từ chối.
“Vẫn còn biết vài cấp bậc lễ nghĩa đấy, hẳn là được biểu huynh dạy bảo kỹ lưỡng.” Công chúa Vệ Trưởng cười khẽ, xoay qua Tào Tương thở dài, “Hôm trước ta đi Mai Các, người ở Các chủ lỗ mãng lắm, ta cho hắn ngồi, hắn còn xem là thật ngồi xuống, không nghĩ xem mình chỉ là một tên buôn bán cửu lưu bên dưới, có xứng ngồi chung phòng với chúng ta không.”
Tào Tương cười thở dài: “Mấy tên đó không qua dạy dỗ chỉ bảo, dĩ nhiên là không biết lễ.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Tử Thanh, sắc mặt cô hờ hững, không chút biểu cảm, không nhìn ra đang suy nghĩ điều gì.
Công chúa Vệ Trưởng lại quay qua Tử Thanh, nói: “Như thế cũng tốt, ngươi ở bên cạnh đánh đàn, góp chút nhã hứng cho hai biểu huynh ta uống rượu nào.”
“Công chúa thứ lỗi, Tần Nguyên không thông âm luật, cũng chưa từng tập cầm nghệ.” Tử Thanh đáp.
“Tài đàn của Khứ Bệnh biểu huynh tinh xảo, sao ngươi có thể không thông âm luật?” công chúa Vệ Trưởng lông mày chau lên, “Hẳn là ngươi xem thường bổn công chúa, cố ý từ chối?”
“Tần Nguyên không dám.”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh nhạt chen lời: “Nàng ấy không biết thật, người chớ làm khó nàng.”
“Hóa ra là không thông âm luật thật à.” Công chúa Vệ Trưởng xoay đầu lại, che miệng cười nói, “Vậy biểu huynh đánh đàn cho cô ta nghe, chẳng phải là thật đúng với câu đàn gảy tai trâu kia ư!… Ta nói đùa thôi, huynh đừng cho là thật mà bực ta.”
Tử Thanh không quen giao thiệp với đám hoàng thân quốc thích, thi lễ nói, “Tránh quấy nhiễu nhã hứng của công chúa, Quân hầu, Tần Nguyên cáo lui trước.”
Dứt lời, cô quay người định đi gấp.
Hoắc Khứ Bệnh đứng phắt dậy, giữ chặt tay cô: “Thanh nhi!”
“Em có thể tự về, không dám làm phiền Tướng quân.” Tử Thanh nhẹ rút tay ra, “Tướng quân chớ vì em mà quét mất nhã hứng của công chúa, Quân hầu.”
Cặp đồng tử tối sầm, gió bão hội tụ vào trong mắt Hoắc Khứ Bệnh, hỏi: “Tự em làm sao mà về? Đi bộ về à? Chân kia định không cần nữa hay sao?”
Tử Thanh giương mắt, không hề lùi bước đối đầu ánh mắt chàng, bình tĩnh nói: “Đa tạ Tướng quân quan tâm, em tự có phân tấc.”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêm túc sát lại gần cô, tựa như muốn từ trong mắt cô nhìn ra chút gì, sau một lát, chàng quay lại thi lễ với Vệ Trưởng Tào Tương nói: “Trong phủ còn có việc cần giải quyết, thứ cho ta đi trước một bước.”
Dứt lời, không đợi Vệ Trưởng Tào Tương lên, chàng thả lỏng hai cánh tay, bế ngang Tử Thanh, sải bước xuyên qua khu rừng, đi tới chỗ chiếc xe ngựa.
Bình tĩnh nhìn theo bóng lưng chàng, công chúa Vệ Trưởng cắn chặt môi, cúi gằm, không muốn nói câu nào.

Tào Tương nhìn cả vào trong mắt, thầm thở dài, không khỏi tự trách hôm nay không nên đưa Vệ Trưởng đến đây, quay lại nhìn thấy cây Thất huyền cầm Hoắc Khứ Bệnh để quên, vội sai người hầu mau mau đưa qua chỗ Quán Quân Hầu.
Tuy cơn giận Hoắc Khứ Bệnh đang hừng hực, song động tác ẵm Tử Thanh vào trong xe ngựa vẫn nhẹ nhàng êm ái, sợ chạm đến chỗ đau của cô.

Đợi sau khi lệnh phu xe hồi phủ, chàng mới nhảy lên xe ngựa, Tử Thanh muốn mở miệng nói, vừa hé môi đã bị chàng ngăn lại.
“Đừng nói, tuyệt đối đừng nói, ta không muốn nghe.” Chàng quay mặt đi, ngắm phong cảnh ngoài xe ngựa.
Tử Thanh đành nín khe không nói.
Như thế cả một đường, cả hai đều lặng thinh.
Về đến Hoắc phủ, Hoắc Khứ Bệnh đưa cô về Cầm Uyển xong, vẫn không nói một lời, lập tức quay đi, khác một trời một vực với bữa giờ, cho đến hoàng hôn Tử Thanh cũng chưa thấy bóng dáng chàng đâu.
Đêm xuống, mưa lại tí tách rơi, tạt lên mấy cọng cây ngô đồng bên cạnh phòng, tóc tóc, rất lạnh lẽo.
Gia nhân đưa chén thuốc đến theo lệ, ngoài ra, còn có một bình nước hình thú bằng đồng, đựng sẵn nước nóng, đặt trên mền gối của Tử Thanh trước để sưởi ấm.
Tử Thanh tạ ơn bọn hắn xong, hỏi mượn họ ít bút mực.
Nhắc đến cũng lạ, trong phòng này mọi thứ đều rất đầy đủ, chỉ không thấy bóng bút nghiên mực đâu.

Tử Thanh nhớ rõ là lúc ở đây cùng Oman vẫn còn bút mực, không biết sao hiện giờ hình như bị người ta đặc biệt cất đi vậy.
Nghe cô hỏi tới, mặt gia nhân lộ vẻ khó xử: “Cô nương thứ lỗi, Tướng quân đã dặn, không được phép đưa bút nghiên cho cô nương, ai vi phạm sẽ bị trách tội nặng.”
Tử Thanh khẽ giật mình: “Vì sao thế?”
Gia nhân lắc đầu, vẻ hoang mang, hiển nhiên cũng không hiểu ý Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc là sao.
Tử Thanh thầm thở dài, bèn hỏi: “Tướng quân hiện đang ở đâu? Có trong phủ không?”
“… Tướng quân đang ở Kiếm Các.”
Xưa nay ở Hoắc phủ, hầu như Tử Thanh chỉ ở trong Cầm Uyển, mấy nơi khác chưa từng đi qua, nghe gia nhân nói vậy, không biết Kiếm Các là ở đâu, đành nhờ vả: “Có thể làm phiền ông dẫn ta đi không?”
“Chuyện này…” Gia nhân hơi do dự, “Chuyện này Tướng quân không căn dặn, ti chức không dám tự mình làm chủ.”
Tử Thanh cũng không muốn làm khó ông ta, hỏi: “Kiếm Các cách đây bao xa?”
“Không xa, ngay bên cạnh Cầm Uyển thôi.” Gia nhân đáp, “Thật ra nếu cô nương đứng dưới hiên, là có thể nhìn thấy lầu mái của Kiếm Các.

Tướng quân… Tướng quân đang ngay trên ấy.”
“Đa tạ.” Tử Thanh lại tạ ơn họ xong, đám gia nhân lui cả ra ngoài.
Vì trời mưa, còn xen cả gió, Tử Thanh biết mình vừa bệnh nặng mới khỏi không thể so với trước kia, bèn lấy áo choàng chắn gió khoác lên, ra đến dưới hiên, tìm kiếm vị trí Kiếm Các từ trong màn mưa.
Sau đó, cô mới vịn tường, từ từ bước về phía Kiếm Các.
Ánh nến từ trong cột đèn đá hắt ra cũng tỏa vẻ ướt nhẹp, tuy hạt mưa không hắt tới, nhưng vẫn mờ ảo, kéo dài một đường dọc theo Cầm Uyển ra bên ngoài.

Theo hàng cột đá, vừa đi đến cổng Kiếm Các, Tử Thanh liền đụng phải quản sự đang đi ra, bèn nhờ ông ta thông báo giúp.
Quản sự khó xử hạ giọng, nói: “Tướng quân đã căn dặn, nếu có khách thăm, tất cả đều từ chối, ngài chẳng muốn gặp bất kỳ ai cả.”
Tử Thanh im lặng, khẽ thở dài.
Thấy cô tuy được Tướng quân chiếu cố, nhưng dù sao cũng chỉ là một thứ dân, quản sự đánh bạo hỏi: “Hôm nay từ lúc về, ta thấy Tướng quân không vui trong lòng, hay ở bên ngoài các người gặp chuyện gì không thuận ý?”
Tử Thanh không biết nên đáp lại thế nào, ngập ngừng hỏi: “Tướng quân ở trên lầu sao?”
“Ngay ở trên lầu uống rượu, ta thấy cũng hơi ngà ngà say.” Quản sự lắc đầu thở dài, “Đưa rượu và đồ nhắm lên cũng không ăn, chỉ uống mỗi rượu, phải biết thương thân chút chứ.”
“Ta có thể lên thăm ngài ấy một lúc không?” Tử Thanh hỏi.
“Cô…”
Quản sự luôn cảm thấy Tướng quân nhà mình âu sầu đầy bụng như thế quá nửa là vì cô nương này, ngẫm một lát, ra quyết định nói: “Giờ ta phải xuống bếp, tự cô lên đi, nhưng muôn vàn phải nhớ, cô không gặp ta đâu đấy.”
Tử Thanh mỉm cười gật đầu: “Hiểu rồi, đa tạ!”
Quản sự vội đi, trước khi đi cũng gọi mấy gia nhân hầu hạ dưới lầu cùng đi cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui