Đêm đã khuya, Tử Thanh trằn trọc trở mình trong xe ngựa, chưa chìm vào giấc ngủ.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài, khác với binh lính gác trạm, Tử Thanh lập tức nghe ra là ai, xoay người kéo màn xe, quả nhiên nhìn thấy Tướng quân.
“Sao em vẫn còn chưa ngủ?” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, chàng cũng ngủ không được cho nên muốn tới đây thăm cô một lát.
Tử Thanh chỉ hỏi: “Chàng đã báo cho huynh ấy à?”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật, “Huynh ấy đã lập tức chạy về.”
Tử Thanh còn muốn hỏi gì đấy, nhưng lại cảm thấy cũng không làm được chuyện gì, cúi đầu khẽ thở dài.
“Đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ đi.” Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống bên càng xe, che màn xe lại cho cô, tựa lưng lên, “Mau ngủ đi, ta chờ em ngủ rồi lại đi.”
Tử Thanh nằm xuống, nhìn bóng Tướng quân hắt lên màn xe dường như thấy yên tâm hơn, trong vô thức, mắt ngày càng trĩu nặng, ngủ thật say.
Lần này xuất chinh hồi triều, nhánh quân Hoắc Khứ Bệnh xuất lĩnh bắt giết được bảy vạn lẻ bốn trăm bốn mươi ba quân địch, quân Hán tổn hao ba phần, thuộc cấp trong quân lập công rất nhiều.
Lưu Triệt đã lập rất nhiều sắc phong, Thái Thú Hữu Bắc Bình Thái Thú Lộ Bác Đức bắt được tù binh và chém giết hai ngàn bảy trăm tên Hung Nô, nhận một ngàn sáu trăm hộ phong Lộ Bác Đức làm Phù Ly Hầu.
Đô Úy Bắc địa Hình Sơn theo Phiêu Kỵ Tướng quân bắt được tiểu Vương Hung Nô, nhận một ngàn hai trăm hộ, phong Hình Sơn làm Nghĩa Dương hầu.
Nhân Thuần Vương Phục Lục Chi Hung Nô nhận một ngàn ba trăm hộ phong Tráng Hầu, Lâu Chuyên Vương Y Tức Kiền nhận một ngàn tám trăm hộ phong Chúng Lợi Hầu.
Từ Phiêu Hầu Triệu Phá Nô, Xương Vũ Hầu Triệu An Kê mỗi người tăng phong ba trăm hộ.
Giáo Úy Lý Cảm cướp được trống trận quân kỳ quân địch, phong làm Quan nội Hầu, ban thưởng thực ấp hai trăm hộ.
Giáo Úy cũng tự mình được phong tước vị Đại Thứ Trưởng*.
(*) chức quan cổ đại sau liệt hầu, quan trung hầu.
Quân lại, sĩ tốt dưới trướng Hoắc Khứ Bệnh được phong rất nhiều, so sánh thì, nhánh quân do Vệ Thanh xuất lĩnh lại không ai được phong hầu, ngay cả Vệ Thanh cũng không được gia phong.
Ngay sau đó, Lưu Triệt còn tăng thêm tước vị Đại Tư Mã trong triều, để Phiêu Kỵ Tướng quân Hoắc Khứ Bệnh cùng Đại Tướng quân Vệ Thanh đều làm Đại Tư Mã.
Đồng thời ban lệnh, cho cấp quan và bổng lộc của Phiêu Kỵ Tướng quân giống Đại Tướng quân.
Một chiêu này, đã làm suy yếu quyền thế của Vệ Thanh rất lớn, môn khách lẫn bằng hữu cũ của Vệ Thanh thấy tình thế xu lợi, nhốn nháo rời đi, chuyển sang làm môn hạ Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh không từ chối một ai, ai đầu theo đều hậu đãi tất thảy, thăng quan tiến tước không phải số ít.
Thoáng chốc, Hoắc phủ đông như trẩy hội, xe ngựa đến đi nối liền không dứt.
Tử Thanh vẫn luôn ở trong Cầm Uyển, vì Hình Y Trưởng mãi dặn dò, trước đây cô từng bị thương nặng mấy lần tổn hao cơ thể quá lớn, khí huyết không đủ, tuyệt đối không thể phí công, phải tĩnh tâm yên thần để dưỡng thai.
Hoắc Khứ Bệnh nghiêm lệnh bọn gia nhân không được đề cập chuyện bên ngoài ở trước mặt Tử Thanh, chính bản thân chàng mỗi ngày cũng chỉ tán gẫu với cô mấy chuyện lý thú không liên quan.
Do đó, Tử Thanh hoàn toàn không biết đến chuyện bên ngoài.
Ngay cả khi cô hỏi về Lý Quảng, Hoắc Khứ Bệnh cũng chỉ nói, Lý Cảm đã đỡ cữu hồi hương, không còn gì khác.
Đương lúc khí trời sảng khoái cuối thu, Tử Thanh cứ như một người tàn phế trong phủ, cả ngày không có chuyện gì làm, ngày ngày ngồi dưới hiên, chống cùi chỏ ngắm ngỗng trời bay về phương Nam.
Tuy rằng lâu nay cô chưa từng phàn nàn nửa câu, song chính Hoắc Khứ Bệnh cũng cảm thấy nhốt cô mãi trong phủ đúng là cực kỳ ngột ngạt, mới chọn một ngày trời thật đẹp, lệnh gia nhân chuẩn bị xe ngựa, đưa cô ra ngoại ô giải sầu.
Do không muốn gặp môn khách, Hoắc Khứ Bệnh lệnh cho phu xe chờ ở cửa sau, đến chừng chàng và Tử Thanh đi ra, Tử Thanh tinh mắt, nhìn thấy bóng dáng một người rất quen thuộc, bèn gọi thăm dò: “Lý gia ca ca?”
Người kia chậm rãi xoay người lại, đúng là Quan nội hầu Lý Cảm.
Từ lần từ biệt trước ở bến đò, đã gần ba tháng Tử Thanh chưa từng gặp Lý Cảm, giờ gặp lại không khỏi nao nao, ngắn ngủi chưa đến ba tháng, Lý Cảm gầy đi nhiều, cũng tiều tụy đi nhiều.
Hoắc Khứ Bệnh cũng đã lâu chưa từng gặp Lý Cảm, lần cuối cùng vẫn là lúc tế điện Lý Quảng, về sau nghe nói Lý Cảm đỡ quan tài đưa Lý Quảng về hương vào trong đất, không biết anh ta bao giờ mới về Trường An.
Lý Cảm chậm rãi đi đến, thi lễ với họ, vẫn im lặng.
Trước đây, ngay cả lúc Tử Thanh hận Lý Quảng nhất cũng chưa từng hận Lý Cảm; còn bây giờ, Lý Quảng đã bỏ mình, cho dù rốt cuộc là vì lý do gì, Tử Thanh cũng đã buông bỏ oán thù giữa hai nhà.
Lý Quảng tự tử, Tần Đỉnh tự Sát, đại khái Tử Thanh cũng đoán được nỗi phẫn hận trong lòng Lý Cảm khó nói ra lời lại không có chỗ phát tiết.
“Tìm ta có việc à?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Lý Cảm không nói, chỉ nhìn chàng, rồi nhìn sang Tử Thanh, gây cho người ta một loại ảo giác, chính anh ta cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại ở nơi này.
Tử Thanh bảo hắn: “Bọn tôi định ra ngoại thành, huynh cũng đi cùng nhé?”
Tuy rằng Hoắc Khứ Bệnh không tình nguyện lắm, nhưng thứ nhất là không muốn làm trái với Tử Thanh, nhất là trong lúc này; thứ hai, tình trạng của Lý Cảm đúng là khá đáng lo.
“Lên đây đi,” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai Lý Cảm, vẫn giống như lúc ở trong quân, “Nhìn huynh thế này, có chỗ nào giống phó tướng của ta chứ.”
Lý Cảm thoáng do dự, cũng biết nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, bèn gật đầu.
Xe ngựa chạy một đường ra ngoại thành, nghe lời dặn của Hoắc Khứ Bệnh, phu xe lái rất cẩn thận, sợ dằn xóc người trên xe.
Gần đây không biết sao mà Tử Thanh rất dễ ngứa ngáy, Hoắc Khứ Bệnh lo cô vào trong rừng bị sâu kiến cắn lại càng không thoải mái, suy đi nghĩ lại chỉ có chỗ quanh cây tùng là không có côn trùng, mới lệnh phu xe chạy ra rừng tùng ngoại thành.
Cho đến một khu rừng tùng quang cảnh rất đẹp, phu xe biết Quân hầu nhà mình không thích ồn ào, đặc biệt vượt qua eo núi, tìm một chỗ yên ắng mới dừng xe.
Hoắc Khứ Bệnh nhảy xuống trước, rồi mới đỡ Tử Thanh xuống xe.
Lý Cảm cũng xuống ngay sau.
Dưới chân giẫm lên lá tùng thật dày, mùi tùng thơm đặc trưng tràn trong không khí, Tử Thanh hít thật sâu, đang đưa mắt nhìn thấy một con sóc đang ngồi xổm trên nhánh tùng, không thèm sợ người, con mắt sáng lanh lợi tròn căng nhìn bọn họ lom lom.
“Chàng xem, chàng mau xem kìa!” Tử Thanh hối hả chỉ Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh ngửa đầu nhìn lại, cười khà khà: “Con này hơi nhỏ, nướng ăn không thơm bằng chuột đồng.”
Tử Thanh trố mắt nhìn chàng, “Ai nói muốn ăn!”
“Hay là bắt thỏ nướng ăn?” Hoắc Khứ Bệnh ngắm nhìn chung quanh, “Ta đã từng đến đây, thỏ rừng nhiều lắm.”
Cô lắc đầu lia lịa: “Không phải xe ngựa chúng ta có đem theo thức ăn sao, đừng giết thỏ.”
“Không nỡ sao?”
Tử Thanh đành gật đầu, từ sau khi cô có thai, không những ngửi đến vị thịt là nôn nghén, mà tâm địa cũng rất mong manh, nhìn mấy con vật nhỏ đáng yêu thế này, bất kể thế nào cũng không nỡ bắt nướng.
Hoắc Khứ Bệnh buồn cười nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Trước kia là ai, không chỉ ăn thỏ rừng, còn nhổ lông nó làm bút?”
Tử Thanh ảo não nhìn chàng.
Không nhẫn tâm trêu cô tiếp, Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Được rồi, em nói không ăn, thế thì không ăn là được.”
Trong lúc hai người đùa nhau, Lý Cảm đã lặng lẽ giúp phu xe dỡ đồ đạc các thứ xuống.
Tuy phu xe cảm thấy để đường đường một quan nội hầu giúp mình thật là không đúng lắm, nhưng xét thấy Lý Cảm im lìm như tảng đá, đến cả thoái thác phu xe cũng không nói ra miệng.
Thảm dài trải dưới tán cây, Hoắc Khứ Bệnh cho phu xe cầm thức ăn ra chỗ xa chờ lấy, lúc này mới nhìn Lý Cảm.
Anh ta vẫn im lìm…
“Hiện ở đây không có người ngoài, huynh muốn nói gì cứ nói!” Hoắc Khứ Bệnh tiện tay nhặt một quả thông chọi anh ta, “Nhưng đừng có như xác chết không có sức sống vậy, cha huynh nhìn thấy sẽ chê huynh làm mất mặt.”
Tử Thanh nghe vậy, vội giương mắt.
Lời hơi nặng nhưng lại vô vàn hiệu nghiệm, Lý Cảm gần như là ngẩng đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh ngay, người sau bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Sau một lúc lâu, Lý Cảm chậm rãi nói: “Hôm qua, ta đến phủ Vệ Đại Tướng quân, ta đã đánh Đại Tướng quân.”
Huynh ấy đã đánh Vệ Thanh! Trong tích tắc Tử Thanh ngớ người.
Hoắc Khứ Bệnh đã từ bên cạnh cô chồm lên, xông tới Lý Cảm, nắm chặt áo anh ta, đè anh xuống đất, tức giận nói: “Ngươi đánh cậu của ta?!” Trên danh nghĩa Vệ Thanh là cậu hắn, nhưng trên thực tế hai người chẳng khác nào cha con, Hoắc Khứ Bệnh quyết không dung tha cho kẻ khác vô lễ với cậu mình.
Dù bị đè xuống đất, Lý Cảm cũng không phủ nhận, chậm rãi gật đầu, “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh đã vung hai quyền xuống, thoi thẳng vào bụng Lý Cảm, dùng sức rất mạnh, đau đến lập tức cuộn mình lại.
“Tướng quân…” Tử Thanh nhăn mày nóng ruột gọi.
Thấy Lý Cảm không hề có ý phản kháng, cũng vì có Tử Thanh bên cạnh, Hoắc Khứ Bệnh tạm thời ngừng tay, chỉ vào Lý Cảm nói: “Sao lại đánh cậu của ta?! Nói!”
“Ngài có biết, tại sao cha ta lại bị lạc đường không?” Lý Cảm cuộn người trên mặt đất, giọng buồn bã hỏi chàng, “Bệ hạ lệnh cha hộ tống Vệ Thanh xuất chinh, sau khi Vệ Thanh biết vị trí chủ lực Thiền Vu, đã lệnh cho cha đi vòng sang đường phía đông.
Ngài có biết tại sao không?”
Hoắc Khứ Bệnh im lặng… Sau khi hồi triều, chàng mới biết thật sự về tình hình nhánh quân Vệ Thanh: Lúc ấy, Vệ Thanh cùng Công Tôn Ngao từ chính diện nghênh kích chủ lực Y Trĩ Tà, lệnh Lý Quảng và Hữu Tướng Quân Triệu Thực hợp lại, tấn công từ phía Đông, yểm hộ bên cánh đồng thời công kích cánh trái phía sau Thiền Vu.
Đường hướng Đông nhỏ hẹp nguồn nước khan hiếm, đại quân không thể trú đóng, cộng thêm trong quân không người dẫn đường,, Lý Quảng Triệu Thực lạc đường, không thể kịp thời hội hợp cùng đại quân.
Mà trận đánh giữa Vệ Thanh với Y Trĩ Tà, nếu thắng còn đỡ; nhưng cứ thế hai bên kịch chiến sau một ngày, mấy trăm tinh kỵ đưa Y Trĩ Tà chạy mất.
Trung Tướng quân Công Tôn Ngao vì trận chiến trước đó mà bị mất tước Hầu, trận này đảm nhiệm Trung Tướng quân.
Trong nhánh quân do ông cầm đầu, người chờ trận đánh này được phong hầu thêm tước không phải số ít.
Y Trĩ Tà vừa trốn thoát, mắt thấy vinh hoa đều thành bọt nước, bọn Công Tôn Ngao oán khí đầy bụng đã đổ hết lên người Lý Quảng Triệu Thực, cho rằng nếu không phải do họ lạc đường, hai quân hội hợp, há sẽ để Y Trĩ Tà đào thoát, thế là nhốn nháo yêu cầu Vệ Thanh tra hỏiLý Quảng.
Thắng, tất cả đều vui vẻ, phong hầu thêm tước, vinh hoa phú quý.
Thua, chuyện quan trọng hàng đầu, chính là tìm người gánh tội thay.
Hoắc Khứ Bệnh quá rõ những chuyện thế này.
Lý Quảng rất có trách nhiệm, vì không chỉ là ông lạc đường mà mà nhân duyên khác cũng không tốt, nên đã bị chọn là người gánh tội thay.
Sở dĩ ông tự tử, cũng là vì ông tình nguyện chịu trách nhiệm cho việc mình làm sai, chứ không bằng lòng để đám tiểu nhân bè lũ xu nịnh kia đẩy mình gánh tội thay.
“Người trong quân cha có bảo, viên Trưởng sử đến hỏi vênh váo hung hăng…” Lý Cảm bi thương nói, “Ta nghĩ, là cha bị bọn chúng bức tử! Bị Vệ Đại Tướng quân, đám Công Tôn Tướng quân cùng bức tử.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn anh ta đăm đăm một lát, nhíu mày tự nói: “Bản tính Cậu khoan hậu, vẫn luôn tôn kính Lý Lão Tướng quân.
Lý Lão Tướng quân bị lạc đường, Cậu buộc phải báo cáo chiến cuộc đến bệ hạ, hỏi rõ là không thể nào tránh khỏi, huynh không nên trách ông ấy.”.
Ngôn Tình Sủng
“Hôm qua ta đến phủ Đại tướng quân, đánh Vệ Đại Tướng quân, ông ấy cũng không đánh trả, cũng không cho phép người khác nhúng tay.” Lý Cảm như không nghe lọt tai, tiếp tục tự nói một mình, “Mãi đến khi đó ta mới được biết, là trước đó bệ hạ dặn dò Vệ Đại Tướng quân, bảo tuổi cha quá lớn, vận may lại không tốt, chớ để cha giao đấu với Thiền Vu, nếu không chỉ chỉ e là bệ hạ sẽ không thực hiện được tâm nguyện bắt được Y Trĩ Tà.
Nhưng trận chiến này, không có cha ta, không phải bọn họ cũng để Y Trĩ Tà chạy trốn như thường sao.”
Nói đến đây, Lý Cảm không kìm được cười lạnh liên tục.
Tử Thanh yên lặng nghe, giờ mới hiểu được hóa ra chuyện Lý Quảng tự tử, có nhiều nguyên nhân phức tạp rắc rối phía sau.
“Hiện huynh đã là Quan nội hầu, cũng vì Lý Lão Tướng quân, mai này chớ làm ra chuyện lỗ mãng thế nữa.
Nếu không Lão Tướng quân ở dưới cửu tuyền thấy huynh làm thỏa mãn tâm nguyện của bọn tiểu nhân, há không càng thêm phẫn hận.” Hoắc Khứ Bệnh nói.
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều…” Lý Cảm đưa mắt nhìn Tử Thanh, bất lực buồn bã nói, “Nếu truy đến ngọn ngành, sở dĩ Vệ Đại Tướng quân lệnh cho cha xuất phát sang tuyến phía đông là vì bệ hạ đã căn dặn.
Mà bệ hạ cho rằng cha tuổi già vận may không tốt, là vì ngài cho rằng giết hàng chẳng lành.
Mà giết người đầu hàng, là tự cha làm.
Tuy ông ấy vẫn luôn hối hận, áy náy mãi mãi… song rốt cuộc ông ấy vẫn phải trả giá cho nó, ta không có gì để phàn nàn.
Thật ra ta không sao, chỉ là muốn nói với muội, về chuyện ấy, kết quả là cha cũng đã trả giá, gút thắt trong lòng muội đã có thể cởi.”
Nghĩ về mặt nhân quả trong chuyện này, trong thoáng chốc Tử Thanh không nói ra lời, không có khoái cảm đã báo được đại thù, chỉ cảm thấy buồn bã vô cớ.
Nhưng ít ra, rốt cuộc Lý Cảm đã có thể không còn lẩn quẩn về cái chết của Lý Quảng, đây là chuyện tốt.
Nhìn ánh mắt Tử Thanh thanh tịnh sáng láng, dần dời mắt xuống chỗ bụng hơi gồ lên của cô, Lý Cảm mở miệng hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Đứa bé, khi nào thì ra đời?”
“Hẳn là mùa xuân sang năm.” Tử Thanh đáp.
“Tốt quá.” Lý Cảm nói lời tận đáy lòng.
Tử Thanh cười cười, vô tình nhìn sang Hoắc Khứ Bệnh.
“Sinh một cô con gái, giống như muội là tốt nhất.” Lý Cảm khẽ mỉm cười, bảo Tử Thanh, “Sinh một thằng oắt con cũng được, nhưng cũng phải giống muội.”
Hoắc Khứ Bệnh liếc xéo, “Chuyện này huynh định đoạt sao?”
“Không định được, ta cũng muốn nói.”
…
Tử Thanh cúi đầu bóc quýt, nghe hai người đấu võ mồm, không nhịn được hé miệng cười..