Si Vi Tri Ky

Chấn Vũ doanh, canh Ba vừa hết.

Trời mưa đến càng thêm gấp, sấm rền mấy bận.

Trong y phòng, Dịch Diệp bị tiếng sấm bừng tỉnh, trở mình trên giường, lèm bèm câu gì đấy. Tử Thanh trên giường cũng bị choàng tỉnh, nghe tiếng mưa liên miên ngoài kia. Lần này vừa tỉnh giấc, lại nhớ tới chuyện lúc ban ngày thoáng sượt qua Lý Cảm, lòng gợn sóng, chỉ im lặng nằm đó, không ngủ lại được.

Tiếng mưa rơi lớn thế, tiếng bước chân sĩ tốt tuần doanh trong đêm đều bị nhấn chìm, thật lâu sau, Tử Thanh mệt mỏi nhắm hai mắt, từ từ chìm lại vào cõi mộng…

Xen lẫn trong tiếng mưa rơi là một tiếng động gì đấy bỗng lọt vào trong tai, cô cả kinh mở bừng hai mắt, còn hơn cả khi nghe thấy tiếng sấm. Cô nín thở, nghiêng tai nghe ngóng, lúc nghe thấy lần nữa lập tức bật dậy, đưa tay định lấy cung tên.

Dịch Diệp bị cô làm giật mình: “Thanh nhi?”

Không sờ thấy cung tên, Tử Thanh mới sực nhớ do đổi cung, cung cũ đã nộp lại, cung mới phải đến ngày mai mới lấy.

“Gì vậy?” Dịch Diệp chống người dậy, không rõ cô đang làm cái gì.

“Anh, có nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài kia không?” Tử Thanh kìm giọng, mò đến chỗ đặt đoản sát, “Em nghi ngờ, có người thừa lúc đêm mưa mà tấn công vào doanh.”

“Tấn công vào doanh!!!”

Dịch Diệp vốn còn đang mơ mơ màng màng tỉnh hẳn, trở mình xuống giường ngay, không tin được hỏi: “Người Hung Nô tới ư?”

“Không biết, anh ở lại trong phòng đừng nhúc nhích.”

Vừa dứt lời, Tử Thanh đã cầm đoản sát trong tay, bỗng chốc kéo cửa xông vào trong mưa.

Dịch Diệp rối rít hô: “Em cẩn thận…” Lời còn chưa dứt, đã nghe ngoài cửa vọng đến tiếng ngựa hí, cảm thấy căng thẳng, không màng đến lời dặn dò của Tử Thanh, quơ lấy trường kích xông ra theo.

Một luồng sét chém đứt trời cao, sắc sáng chói loá chớp nhoáng chiếu một cảnh tượng trước mắt hắn, Dịch Diệp khiếp đảm mới đứng chựng trong mưa tuột cả trường kích trong tay, lảo đảo lùi lại mấy bước, muốn ngã nhào ra đất — trong cơn mưa như trút, một thớt huyền mã giơ cao vó trước, trên lưng ngựa là một người toàn thân áo đen, đầu đội mặt nạ mặt xanh nanh vàng, thảng như đến từ U Minh, rất khủng khiếp.

“Anh! Mau chạy đi đánh trống!”

Tử Thanh chắn trước mặt Dịch Diệp, không ngoái đầu lại, nước mưa từ mũi đoản sát chảy xuống, lấp lánh sắc lạnh.

Ngay lúc đó thanh trường đao gã Mặt Xanh đang cầm trong tay từ trên cao chém xuống, ánh mắt sau tấm mặt nạ bằng đồng xanh không lộ ra bất kỳ vẻ sướng vui giận buồn gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tử Thanh, như đùa cợt cô không biết lượng sức.

“Thanh nhi!” chân Dịch Diệp có phần muốn nhũn cả ra, vẫn gắng gượng chống đỡ bên cạnh cô.


“Đi mau!”

Tử Thanh lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy đến bên này, gấp rút trong lòng, dùng sức đẩy Dịch Diệp một cái thật mạnh.

Ánh đao lướt qua, gã Mặt Xanh giả lia một đao buộc Tử Thanh lùi lại, giục ngựa đuổi theo Dịch Diệp. Tử Thanh sải bước đuổi sát, phi thân nhảy lên, đoản sát chém ngang màn mưa, đâm thẳng vào chỗ yếu sau lưng gã áo đen.

Nghe động tĩnh phía sau lưng, gã Mặt Xanh nghiêng người nằm rạp trên lưng ngựa, kịp thời né qua, lớp lót sau giáp vai đã bị đâm thủng, có lẽ cảm thấy Tử Thanh khó giải quyết, bèn không lo tới Dịch Diệp nữa, lập tức đổi hướng…

Tử Thanh một kích không trúng, rơi xuống đất, lộn một vòng đứng dậy, khóe mắt thoáng thấy bóng Dịch Diệp biến mất sau màn mưa, lòng thấy hơi nhẹ nhõm.

Gã kia hình như cũng không vội ra tay, đao trong tay nhẹ nhàng linh hoạt xoay hai vòng, con mắt sau lớp mặt nạ nhìn Tử Thanh chằm chằm.

Mưa không đầu không đuôi xối xuống, gã từ trên cao nhìn xuống, Tử Thanh nắm thật chặt đoản sát, nước chảy từ mũi sát… Sau lưng, tiếng vó ngựa vang lên, cô hơi nghiêng người, khoé mắt thoáng quét qua người tới, hít thật sâu, người tới cũng là một gã áo đen đeo mặt nạ màu đỏ.

“Tên này để cho ta, còn một tên chạy phía trước, huynh mau đuổi theo.”

Gã Mặt Xanh ồ ồ nói, cách tiếng mưa rơi, giọng nghe càng thêm quái dị.

Tên Mặt Đỏ dường như gật đầu, khẽ lướt nhìn Tử Thanh rồi quát ngựa định vượt qua Tử Thanh đuổi đến chỗ Dịch Diệp. Tử Thanh không suy nghĩ gì, hạ thấp người, rống to lên tiếng, dồn lực vào hai tay, hươ đoản sát quét ngang đùi ngựa…

Chân trước ngựa bị thương, gào thét thắng gấp người, vó trước nhũn ra quỳ rạp xuống đất.

Tên Mặt Đỏ đang ngồi trên lưng ngựa bị rơi ra ngoài, đang định xoay người bật dậy, Tử Thanh không cho hắn chút cơ hội thở dốc, đoản sát phá không đâm tới, sắc lạnh điểm điểm, chụp đến mấy chỗ yếu trên người hắn.

Tên Mặt Đỏ hết cách, lăn tròn chỗ, dính bùn đất đầy người, thật khốn đốn. Quái lạ là, gã Mặt Xanh bên cạnh không hề có ý định trợ giúp tên Mặt Đỏ, chỉ ngồi trên lưng ngựa xem náo nhiệt, còn có vẻ giải trí. Tử Thanh dù sinh nghi song tình hình trước mắt không có thời gian để cô nghĩ lâu.

Tên Mặt Đỏ vừa lăn lộn vừa nhặt được trường kích Dịch Diệp mới đánh rơi không lâu, một gối chạm đất, trở mình cầm kích ngăn đoản sát của Tử Thanh.

Đoản sát và trường kích tấn công nhau, tóe lửa giữa mưa, hổ khẩu* cả hai đều tê rần.

(*) chỗ này nhờ đọc kiếm hiệp mà đỡ phải tra ^^, là vùng giữa ngón cái ngón trỏ

Tử Thanh không đợi hắn thở dốc, cổ tay nhẹ rung, thuận trường kích đánh xuống một đường, xẹt ra một tia lửa nhỏ, nếu không phải tên Mặt Đỏ phản ứng quá nhanh, ngón tay cầm kích suýt đã bị cô phế đi, nhưng cũng đã bị cô bức đến mức tay không thể không buông trường kích.

Không ngờ người đến lại có sức cánh tay thật kinh người, không hề có điểm yếu, lực đạo càng không kém. Một tay hắn đẩy kích rời đoản sát, lưỡi kích chém phá sợi mưa, vẽ ra một hình cung hoàn mỹ.


Bị hình cung sắc nhọn đánh mở ra, Tử Thanh nghiêng đoản sát chắn trước ngực, lùi lại mấy bước, cô biết kẻ trước mặt không thể coi thường, hít thật sâu một hơi…

“Thùng! Thùng! Thùng!”

Tiếng trống gấp gáp xuyên thấu màn mưa, từ trong doanh cách đó không xa truyền đới, hẳn là do Dịch Diệp đã đánh trống cảnh báo, Tử Thanh khẽ thầm thở phào, song trên tay vẫn không dám có nửa phần thư giãn. Gã Mặt Xanh bên cạnh nghe thấy tiếng trống, hình như đang lầu bầu một câu gì, bị tiếng mưa phủ lấy.

Tên Mặt Đỏ phóng người vọt lên, quét ngang trường kích, một tiếng “keng” mãnh liệt va chạm đoản sát.

Trường kích đoản sát, dĩ nhiên Tử Thanh bị chút thua thiệt ở binh khí hơi ngắn, nhưng đoản sát lại nhẹ nhàng linh hoạt hơn trường kích chút ít, do đó Tử Thanh biến chiêu cực nhanh.

Mưa rơi càng phải nặng hạt, Tử Thanh ra chiêu mỗi lúc một nhanh, muốn ép hắn ta bận rộn chân tay lòi ra sơ hở.

Lại một luồng sáng đánh xuống, hai người ép quá gần, mặt nạ bằng đồng màu đỏ răng nanh dưới ánh sét càng thêm dữ tợn. Người sau mặt nạ nhìn Tử Thanh đăm đăm, rồi hoàn toàn bất động, chỉ sững ra nhìn cô…

Rốt cuộc không vô ích cũng đợi được đến lúc, Tử Thanh không do dự, trở tay đâm nhanh, mũi giáo nhọn đâm tới, sắp sửa đâm tới ngực người kia, đột nhiên một thanh loan đao dài từ trên trời xuất hiện, đánh bạt đoản sát cô ra, chuôi đao ngược lại đập vào vai Tử Thanh, kình đạo quá lớn, cô lùi ra mấy bước.

Thì ra là gã Mặc Xanh nãy giờ vẫn đứng ngoài quan sát đã ra tay, nổi giận mắng tên Mặt Đỏ: “Huynh bị đần à, muốn chết ở chỗ này hay sao?”

Phần ngực giáp trái tên Mặt Đỏ bị cắt rách, y phục bên trong cũng bị rách bươm, ngực bị đoản sát đâm tới, máu tuôn ra, thuận theo nước mưa chảy xuống. Nhưng hắn thậm chí còn không thèm nhìn, cũng không màng tới gã Mặt Xanh, chỉ chậm rãi đứng thẳng dậy, hai mắt nhìn Tử Thanh, tự lẩm bẩm: “A Nguyên…”

Tiếng mưa rơi ầm ào bên tai.

Tiếng sấm như lăn qua ép xuống đỉnh đầu.

Tên Mặt Đỏ đưa tay lên mặt, gỡ mặt nạ đồng răng nanh màu đỏ, nước mưa rơi lên khuôn mặt ấm áp tuấn lãng của hắn.

“A Nguyên, rốt cuộc ta đã tìm được em!”

Chuyện cũ mãnh liệt ập tới…

Hán, năm Nguyên Quang thứ tư, thu.

Quận Lũng Tây.


“A Nguyên! Mau lại đây xem này!”

Một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi dừng ở trước một sạp nặn tò he, ra sức ngoắc một cô bé búi tóc hai bên.

(*) 面人: dùng bột mì, bột nếp là chủ yếu, và những nguyên liệu tạo màu, nặn thành hình người; còn tò he mình thì thường nặn hình con vật.

Cô bé có tên A Nguyên nghe thấy hối hả chạy đến, mồ hôi rịn ra đầy chóp mũi, mắt tỏa sáng chăm chú nhìn những khuôn mặt người nho nhỏ đủ loại hình dáng màu sắc khác nhau được bày ra, bàn tay nhỏ xíu dấu chặt sau lưng, như cố gắng kiềm chế sợ mình đưa tay ra lấy.

“Em thích cái nào? Chúng ta sẽ mua.” Cậu bé rất khẳng khái, vỗ chỗ túi tiền trong ngực, “Trên người ta có tiền.”

Cảm kích ý tốt của cậu, cô bé ngại ngùng cười hì, liếc mắt lên tụi tò he, quét tới quét lui, cuối cùng dừng lại thật lâu trên người một Tướng quân mặc y phục đỏ thẫm…

Lần theo ánh mắt cô bé, cậu trai khẽ đưa tay lấy vị Tướng quân áo đỏ xuống, xem xét tỉ mỉ cười nói: “Cái này đẹp ghê, em thấy có giống cha ta không?”

“Không giống,” cô bé lắc đầu, “Cha anh có râu, vị Tướng quân này không có râu.”

Người bán hàng sau sạp nghe thấy lời đối thoại, ngó cậu bé kỳ lạ hỏi: “Cha cậu là Tướng quân à?” Hắn nhìn hai đứa bé đều mặc y phục bằng vải gai cũ kỹ, cũng như dân chúng bình thường, nào giống người trong môn.

Cậu bé cứng họng, ném hai đồng xu rồi một tay cầm con tò he, tay kia kéo cô bé chạy đi. Hai đứa chạy thẳng đến một chỗ vắng mát mẻ, không còn thấy người hàng rong kia nữa, cậu bé mới dừng bước, thở hắt một hơi.

“Lý gia ca ca, cha của anh chính là Tướng quân Lý Quảng, sao không bảo ông ấy?” Ngực cô bé phập phồng, hơi thở vẫn còn yên ổn, không hiểu hỏi.

Lý Cảm lắc đầu nói: “Vậy cũng không được, nếu để cha biết ta ở bên ngoài nhắc tới ông ấy, không trốn nổi đòn đâu… Nguyên, em cầm đi.” Cậu đưa con tò he vào trong tay Tần Nguyên.

Tần Nguyên chắp tay sau lưng không chịu nhận, ấp a ấp úng nói: “Đây là của anh, em chỉ xem một chút là được, không thể nhận.”

“Sao không thể nhận, là ta mua cho em, ta đưa cho em, không được à?”

Tần Nguyên vẫn lắc đầu: “Không được, nếu cha biết, sẽ phạt em.”

Cách một con tò he, hai đứa bé nhìn nhau. Lý Cảm dù nhìn ra được A Nguyên vô cùng thích thú con tò he này, song cũng biết chắc chắn cô bé không chịu nhận, đành nói: “Vậy ta cất hộ em, nếu em muốn xem thì đến tìm ta, được chứ?”

Tần Nguyên vui vẻ gật đầu: “Chốt.”

Lại ngắm nghía một đỗi, Lý Cảm không kìm nói: “Nguyên này, chúng ta lấy lá cây dán râu cho chú tò he này nhé? Giống cha ta vậy.”

Tần Nguyên mím môi cười, không nói được, cũng không nói không được.

Lý Cảm cười hỏi: “Sao thế, em không nỡ à?”

Tần Nguyên vẫn không lên tiếng, mắt vẫn không thôi nhìn con tò he.


“Được, vậy không dán râu cho ông ấy nữa.” Lý Cảm nhìn ra tâm tư của nàng, rộng lượng nói, “chờ sau này ta lên làm Tướng quân, ắt hẳn cũng là dáng vẻ thế này.”

Trong mắt Tần Nguyên đong đầy ý cười, ra sức gật đầu.

Có người cỡi ngựa từ đầu phố bên kia chạy tới, nhìn thấy hai đứa bé, bèn nhảy xuống ngựa cười nói: “Tam công tử, hai đứa còn lo chơi ở đây à, Lý Tướng quân về rồi!”

Hai đứa trẻ nghe vậy, đều rất vui mừng.

“Cha em đâu?” Tần Nguyên ngửa đầu hỏi.

“Về rồi, về cả rồi! Tam công tử, phu nhân bảo ta mau mau đưa người về!” Người cưỡi ngựa đưa tay dắt cậu.

Lý Cảm đáp lời, song không đưa tay, nói: “Ta sẽ về cùng A Nguyên.”

“Đúng là trẻ con!” Người kia cười cười, cũng dứt khoát, “Hai người cưỡi ngựa về đi, nhanh đi! Chớ để phu nhân chờ.”

“Đa tạ Lý đại thúc.”

Lý Cảm lên ngựa, kéo Tần Nguyên lên theo, chạy về hướng nhà Tần Nguyên trước. Lý Cảm đã có phần hiểu chuyện, trong lòng tự biết suy tính, để giải quyết chuyện người Khương phản loạn ở quan ngoại Trí Thủy quận Lũng Tây, cha đã đi gần ba tháng, lần này quay về ắt đã giải quyết xong thuận lợi. Nếu công lao dâng lên, nói không chừng cha còn có thể phong hầu.

Đến trước cổng Lý Cảm mới ghìm chặt ngựa, Tần Nguyên nhanh nhẹn nhảy xuống, gấp gáp gọi: “Cha! Cha! …”

Tần Đỉnh từ trong cửa bước ra, vừa lúc Tần Nguyên chạy vào sà vào trong lòng ông.

“A Nguyên!” Tần Đỉnh ôm Tần Nguyên, cằm đầy râu không đầu không đuôi cọ vào cô bé, chọc cô bé cười khanh khách không ngừng, “Lại chuồn đi chơi rồi, ở nhà có ngoan không?”

“Chú Tần!” Lý Cảm nhảy xuống ngựa, quy củ ôm quyền hành lễ. Tuy là Tần Đỉnh với cậu không có danh thầy trò, nhưng lại có thực, Lý Cảm tất nhiên tôn kính ông có thừa.

Tần Đỉnh cười cười nhẹ gật, ánh mắt có mấy phần phức tạp.

“Lý gia ca ca với con vẫn luôn cùng luyện bắn tên mà, cha…” Tần Nguyên rụt cổ lại cười không ngừng, đưa mắt nhìn thấy tóc nhuốm màu xám của cha, đưa tay phủi, “Cha, tóc người có tro kìa.”

Cô bé phủi mấy cái, phủi không ra, lấy làm lạ trong lòng, bèn sà lại gần tỉ mỉ xem, bèn kinh hãi: “Cha, sao tóc người lại bị bạc đi rồi?”

Tần Đỉnh cười cười, không trả lời, cúi đầu nhìn Lý Cảm: “Tam công tử, cậu mau mau về đi, cha cậu cũng đã về rồi!”

Dẫu sao cũng lớn hơn Tần Nguyên, Lý Cảm nhận ra vẻ mặt Tần Đỉnh khác thường, chắp tay từ tốn nói: “Chú Tần, con về trước… A Nguyên, ít nữa ta lại đến, cho em xem vị Tướng quân kia.”

Tần Nguyên ôm cổ cha, gật đầu với cậu, cười vẫy tay.

Ai có ngờ, lần từ biệt này lại là sáu năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận