Mấy người khác thoáng đuổi dồn đao khách chạy tứ tán, vì lý do địa hình, chưa đuổi ra bao xa đã bị Hoắc Khứ Bệnh triệu hồi, vội vã tập hợp lại xem xét tình trạng hai người Thi Hạo Nhiên và Đế Tố.
Hai người đều đang hôn mê, may mà vẫn còn sống.
Tử Thanh nhanh nhẹn kiểm tra qua họ một lần: Đế Tố còn ổn, chỉ trầy chút ngoài.
Vai trái Thi Hạo Nhiên chịu một cú nặng, dù không tổn thương đến chỗ quan trọng nhưng máu chảy không ít.
Thuốc điều trị ngoại thương luôn có sẵn, Tử Thanh nửa quỳ rửa sạch vết thương, bôi thuốc, sau đó băng bó xong xuôi cho cậu ta, quay lại chức phận y sĩ vốn có của mình.
“Còn một tên này còn sống? Nên làm gì?” Triệu Phá Nô giao nộp loan đao, trói gô thiếu niên ngất đi kia, xin chỉ thị Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn mấy lượt, nói: “Ta thấy hắn cầm loan đao cũng có ý tứ, trói lại mang đi.”
“Rõ.”
Bá Nhan vốn để lại chăm sóc Đàm Trí xuất hiện ở đỉnh cồn cát, lẳng lặng đứng, chỉ nhìn lại đây.
Hoắc Khứ Bệnh quét qua khoé mắt, lòng chợt giật thót, chậm rãi quay người sang, đối diện với dáng người Bá Nhan bất động.
Đàm Trí!
Huyền mã dạo bước tới ủi ủi chàng, Hoắc Khứ Bệnh vô thức đưa tay định kéo dây cương, lại bắt hụt, đành định thần lại kéo cương, xoay người lên ngựa, đầu trống rỗng.
Quay lại bên ki cồn cát, nhìn thấy Đàm Trí vô lực mềm oặt dựa vào đống hành tráng, Hoắc Khứ Bệnh mặt cứng đờ tung người xuống ngựa, không đứng vững, mà hơi lảo đảo…
Chuôi đao còn cắm ở trên lưng Đàm Trí.
Bá Nhan ở sau lưng nhẹ giọng bẩm: “Ban đầu tôi không dám nhổ, sợ cậu ấy chịu không nổi, thật không ngờ…” Cổ họng hắn nghẹn ngào, không nói được nữa.
Hoắc Khứ Bệnh không nói, gật đầu, chậm rãi khuỵu xuống, một tay nâng người Đàm Trí lên, tay kia thăm dò nắm chặt chuôi đao sau lưng.
Chuôi đao cắm rất sâu, chàng thử rút nhẹ, chỉ ra gần một nữa, người Đàm Trí không còn chút hơi sức run một chút, máu ấm từ cửa miệng vết thương tuôn ra, trong nháy mắt tràn qua tay cầm đao của chàng.
Giây lát kia, cổ họng Hoắc Khứ Bệnh như bị vật gì mắc vào thật cứng, gần như không thể hít thở.
Không muốn để Đàm Trí chịu đựng thêm nữa, Hoắc Khứ Bệnh chợt ra sức, thân thể Đàm Trí chấn động mạnh, đao rút ra thật nhanh, máu theo áo bào chảy xuống cát, gấp rút thấm vào cát vàng.
Mấy người đứng lặng bên cạnh, đều đã chung sống nhiều năm cùng Đàm Trí, đều thân thuộc như anh em, thấy cảnh ngộ, vài người trong số đã không kìm được rơi nước mắt.
Chàng nhẹ nhàng đặt Đàm Trí nằm thẳng thớm xuống bờ cát, nhìn thấy Triệu Phá Nô cầm khăn ướt tới, mới đứng dậy, lùi sang bên cạnh.
Triệu Phá Nô nén nước mắt lau sạch mặt mũi giúp Đàm Trí, chải lại đầu tóc…
Cách đó không xa, ngựa Tử Thanh vác theo Đế Tố chậm rãi đi tới, cảnh tượng bi thương lặng lẽ này làm cô hiểu cả.
Cô không lại gần, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chỗ cách ngoa của Đàm Trí là thứ duy nhất lộ ra từ đám người.
“Tướng quân…” Triệu Phá Nô mở miệng muốn xin chỉ thị, biết vấn đề này quả là quá mức khó xử.
Hoắc Khứ Bệnh cũng đã hiểu anh định nói gì, cố nén khó chịu trong cổ họng, dùng giọng gần như bình thản nói: “Giữ lại một vật tùy thân của anh ấy, lấy vải bao xác, chôn tại chỗ.”
Dứt lời chàng bỗng quay đi, sau lưng là một màn im lìm.
Triệu Phá Nô ngây người thật lâu, mới ngồi xổm xuống, định lấy viên ngọc bội hình con cá trong ngực Đàm Trí.
“Đừng lấy nó.” Bá Nhan mở miệng ngăn lại, “Đó là món cậu ấy giữ lại để đính hôn, anh đừng lấy…” Nói đến đây, vành mắt anh ta chợt đỏ ửng, cuống quýt kéo tay áo chùi lung tung, mới nói tiếp, “Một mình cậu ấy trơ trọi nằm lại đây, hãy để miếng ngọc bội theo cùng cậu ấy đi.”
Triệu Phá Nô nhẹ gật đầu, trả ngọc bội về, đổi sang lấy chủy thủ tùy thân của Đàm Trí.
Bên cạnh có giọng nói rất nhỏ: “Thật sự phải chôn ở đây sao?… Sau này muốn tìm cũng không tìm tới.”
“Đừng nói nữa, Tướng quân ra lệnh, mi cho rằng Tướng quân không khổ sở à.”
“…”
Vải gấm đã có sẵn, dùng nguyên một thớt gấm, từng tầng từng lớp bao bọc Đàm Trí.
Hố cũng đã đào xong, Triệu Phá Nô vừa định nhấc người Đàm Trí, thì chợt bị một người im lặng giành trước, chính là Hoắc Khứ Bệnh.
Lấy mức cẩn thận hơn bình thường đặt Đàm Trí nằm thẳng thớm cả, Hoắc Khứ Bệnh mới nhảy ra ngoài hố, nhìn từng nắm từng nắm cát vàng thả xuống, hoàn toàn ngăn cách Đàm Trí ra ngoài ánh mắt chàng.
Bất chợt, câu nói kia của Biền Vũ Khiên ở đầu đường quận Lũng Tây quanh quẩn trong đầu chàng — “Huynh đệ của ta đều nằm giữa sa mạc, ở đây gần họ hơn chút, lòng ta vẫn yên tâm hơn.”
Giờ đây, huynh đệ của mình cũng nằm trong sa mạc, Hoắc Khứ Bệnh lơ mơ nghĩ.
Đội lạc đà lại xuất phát, từng bước từng bước rời khỏi nơi Đàm Trí đang ngủ yên, bão cát trong đại mạc biến đổi mỗi khoảnh khắc, dù họ có quay lại, cũng không thể tìm thăm lại anh ta.
Tử Thanh ở trên lưng ngựa, cuối cùng ngoái đầu thoáng nhìn, thoảng như nghe được tiếng của Đàm Trí “Con gà con này, có rớt vào nồi cũng không ai ăn đâu…”
Cô nhắm chặt hai mắt, quay đầu lại, thúc ngựa tiến lên.
Ngày hôm đó, đi mãi cho đến khi trăng lên giữa trời, Tướng quân mới hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi.
Mọi người đều chẳng thấy ngon miệng, dỡ hàng, cho ngựa, lạc đà ăn, còn phần mình thì hoặc ngồi hoặc nằm hoặc dựa vào, im lặng nghỉ ngơi.
Đứng gác đêm nay, không sai lên trên đầu Tử Thanh nữa.
Đút cho Đế Tố mấy muỗng nước, thấy cậu ta mơ màng ngủ, Tử Thanh nửa dựa vào lưng lạc đà, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gió từ trong mộng gào thét cuốn qua.
Máu tươi từ bên trong bề mặt cát vàng chậm rãi chảy ra.
Máu mỗi lúc một nhiều, dạt dào chảy, một gốc cây bằng máu đỏ uốn lượn trên mặt đất.
Nhánh cây quấn khắp chân cô, lưng cô…
Tử Thanh chợt choàng tỉnh, từng hơi từng hơi phì phò, chưa tỉnh hồn.
“Mơ à?”
Có người thì thầm bên cạnh.
Tử Thanh nghiêng sang, phát hiện chẳng biết tự khi nào Tướng quân đã ngồi ở bên cạnh mình, hai người cùng dựa vào một con lạc đà.
Cặp mắt Hoắc Khứ Bệnh rất sáng, không hề có vẻ buồn ngủ, liếc cô rồi ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, sau đó tùy ý nâng túi đưa qua: “Uống một hớp đi.”
“Đa tạ Tướng quân, ti chức chưa từng uống rượu.”
Cũng không ép cô, Hoắc Khứ Bệnh thu tay, ho nhẹ hai tiếng, lại ngửa cổ rót hai ngụm lớn, sau đó túi rượu hết sạch.
Tử Thanh thò người ra nhìn Đế Tố nằm bên kia, dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trán cậu, khẽ thở phào.
Lại rón rén đến cạnh Thi Hạo Nhiên, đo nhiệt độ, sốt tới phỏng tay, vội lấy khăn ướt lau trán cậu ta, rồi bắt mạch.
Bá Nhan bên cạnh bừng tỉnh, thấp giọng hỏi: “Nghiêm trọng không?”
“Sốt hơi cao, nhưng chỉ cần qua được đêm nay thì có lẽ cũng không căng thẳng.” Tử Thanh nhẹ giọng trả lời.
Cô tìm thấy vị trí bị thương bên vai phải của Thi Hạo Nhiên, dùng sức ngón tay ép xuống, Thi Hạo Nhiên khẽ rên một tiếng, Tử Thanh biết chỗ ép đúng là chỗ đau nhức, mới chặn không buông.
Qua hồi lâu, Bá Nhan hỏi ý: “Phải đè như vậy bao lâu?”
“Nửa canh giờ trở lên, càng lâu càng tốt.”
“Để ta, cậu chăm sóc thằng nhóc kia đi.” Bá Nhan gượng dậy, lết tới cạnh Thi Hạo Nhiên.
Tử Thanh lưỡng lự một lát, Bá Nhan đã ngăn cô, dùng ngón tay bắt chước đặt trên vai phải Thi Hạo Nhiên.
Cô bèn thay khăn ướt đắp trán, rồi mới rón rén quay về.
“Hạo Nhiên thế nào rồi?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi, giọng hơi khàn.
“Anh ta phát sốt, mạch đập hơi nhanh nhưng có sức, chống chọi nổi đêm nay thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Hoắc Khứ Bệnh gật nhẹ, hất môi về phía Đế Tố: “Còn cậu ta?”
“Tổn thương trên người cậu ấy đều không có gì đáng ngại, là kinh hãi quá độ.” Tử Thanh nhìn Đế Tố, nhỏ giọng, “Cậu ấy, dù sao vẫn còn nhỏ.”
Hoắc Khứ Bệnh không nói nữa, mãi lâu, mới tự dưng không đầu không đuôi hỏi: “Ta nhớ Mặc gia minh quỷ*, cậu cũng tin là có quỷ hồn à?”
(*) tin có quỷ thần.
“Ừm.”
“Gặp qua chưa? Là dáng vẻ thế nào?”
“Chưa gặp qua…” Tử Thanh hơi ngước đầu, nhìn bầu trời cao màu xanh thẫm, nhẹ nhàng nói, “Nhưng tôi biết họ ở đó, vẫn luôn ở đó.”.