“Sao cậu ta có thể chém chết Chiết Lan Vương được chứ? Liệu có chiếm công chăng?”
“Hẳn hắn phải có bản lĩnh lớn đến thế mới thăng cấp thẳng lên Trung Lang Tướng chứ, nghe người ở bếp nói, do trên người còn vết thương nên ngày ba bữa cơm đều nấu riêng cho hắn đấy.”
“Ta thấy hơn nửa là giả rồi, ăn sung mặc sướng lại không cần thao luyện.
Trong quân nuôi mấy kẻ ăn không ngồi rồi như này thật sự là chướng mắt.”
“Ai nói không phải…”
Tiếng nói chuyện xa dần, bên cạnh là căn lều cất giữ dược liệu, cách lớp vách lều mỏng tang, Tử Thanh khẽ thở dài, thế mới biết ngày ba bữa cơm của mình đều là do nhà bếp làm riêng, nên đi nói một tiếng với họ mới phải.
Cô cúi xuống, tiếp tục lấy tim sen, mãi đến khi đựng đầy một túi nhỏ mới thu dọn đi qua y trướng của Hình Y Trưởng.
Lúc này sắc trời đã gần đến giữa trưa, là giờ cơm, đám đông rộn rộn ràng ràng ngang qua bên cạnh cô.
Bộ hạ cũ lần trước xuất chinh ở trong doanh quận Bắc Địa vốn không nhiều, những người Tử Thanh quen biết đã ít lại càng ít, vẫn luôn tránh né cụp mắt cúi đầu đi qua một bên.
“Ti Luật Trung Lang Tướng!”
Có tiếng gọi khá vang dội, xuyên qua đám người ồn ào lọt vào tai Tử Thanh.
Tử Thanh dừng bước, nhìn theo tiếng kêu, cách đó không xa một chàng trai trẻ độ hai mươi ba hai mươi bốn ngồi thẳng thớm trên thớt ngựa đỏ thẫm.
Trong hội nghị việc quân ở đại trướng Tử Thanh đã từng gặp, Thảo Khấu Giáo Úy Phương Kỳ, cấp quân hàm ngang mình, đều là tứ phẩm tạp hào.
Chỗ khác biệt duy nhất là Phương Kỳ thống lĩnh mấy trăm binh, còn Tử Thanh chỉ có mỗi một mình.
Mặc dù đối phương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cao cao tại thượng, Tử Thanh vẫn không muốn thất lễ, ôm quyền thi lễ.
Phương Kỳ qua loa trả lễ, giật cương đi tới, đi đến trước mũi cô rồi vẫn chưa xuống ngựa, cười hỏi: “Chuyện Ti Luật Trung Lang Tướng mạnh mẽ chém chết Chiết Lan Vương toàn quân đều biết, khi nào mới bộc lộ tài năng cho chúng ta chiêm ngưỡng đây?”
Tử Thanh cười nhạt: “May mắn thôi, không đáng khen ngợi.”
“Ngài cần gì phải khiêm tốn.
Tại hạ quyền cước thô thiển, không biết tự lượng sức mình, muốn tỉ thí với Trung Lang Tướng một phen, không biết có thể nể mặt chăng?” Phương Kỳ nói.
Chẳng biết tự lúc nào, một đám đông sĩ tốt vây quanh bọn họ, nghe vậy đầy kích động chờ xem cảnh đọ sức giữa hai người.
“Kỹ năng tại hạ chỉ là mèo quào quê mùa, tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Giáo Úy, tốt nhất không nên tự bêu xấu mình.” Tử Thanh mỉm cười, chìa túi hạt sen trong tay ra, “Hình Y Trưởng vẫn chờ ta mang đồ sang, không dám trễ nãi, xin cáo từ trước.”
Dứt lời, cô áy náy cười trừ với Phương Kỳ rồi cúi đầu rời đi.
Tự cho rằng đã nói rất chu toàn, còn nể rất mặt Phương Kỳ, không ngờ lại nghe thấy tiếng xầm xì sau lưng —
“Ai vậy, xem thường Giáo Úy chúng ta đúng không?” Có sĩ tốt nói.
“Hừ… Chắc chắn là sợ so tài là lộ tẩy ngay.” Sĩ tốt bên cạnh Phương Kỳ khinh thường nói, “Chém chết Chiết Lan Vương gì chứ, ta thấy hắn mạo công thôi, Tướng quân còn cho phủ đệ hắn nữa.”
Phương Kỳ đằng hắng mấy tiếng, tiếng nói chuyện vội im bặt.
Tử Thanh thầm thở dài, thấy sau lưng như có kim đâm, không khỏi dợm tăng tốc bước tiếp.
Đến y trướng Hình Y Trưởng giao hạt sen đã tách tim cho Hình Y Trưởng hầm canh hạt sen xong, Tử Thanh mới quay về quân trướng của mình, trên đường đi đụng phải quân sĩ đưa cơm tới cho mình.
“Làm phiền báo với bếp rằng, vết thương của ta đã khỏi hẳn, bắt đầu từ ngày mai không cần làm cơm cho mỗi mình ta nữa, ta ăn giống như mọi người là được.” Tử Thanh bảo cậu ta.
Quân sĩ lắc đầu: “Đây là Tướng quân đặc biệt căn dặn, trừ phi Tướng quân tự mình hạ lệnh, nếu không phía bếp cũng không dám tự tiện sửa đổi.”
Tử Thanh đành không nhiều lời nữa, tạ ơn quân sĩ, nghĩ tới chuyện chỉ vì một chuyện nhỏ xíu còn phải bẩm lại Tướng quân thật là phiền não.
Đợi ăn cơm xong, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện mỗi ngày được chăm sóc đặc biệt thế này thực sự không ổn, bèn chỉnh đốn lại y quan, đi đến đại trướng của Tướng quân.
Còn chưa tới đại trướng, từ xa xa nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh ra khỏi lều, bên cạnh đã có quân sĩ chuẩn bị huyền mã chờ sẵn.
Xem ra Tướng quân là có việc muốn ra ngoài, tất nhiên không thể vì chút chuyện nhỏ này làm ngài chậm trễ quân vụ, Tử Thanh khựng bước, không đi tiếp.
Hoắc Khứ Bệnh vốn đã định lên ngựa thì khóe mắt thoáng thấy một bóng người, nhắc đến cũng kỳ, chỉ là một bóng quân bào sắc đỏ thuần trong quân, từ xa nhìn lại không mấy khác biệt gì.
Nhưng bóng dáng này gần như chàng nhận ra được ngay lập tức.
Chàng xoay người, cao giọng gọi bóng dáng đang định quay về kia: “Tử Thanh, lại đây!”
Không ngờ Tướng quân lại để ý đến tận chỗ mình, Tử Thanh giật mình, sải bước tới thi lễ: “Ti chức tham kiến Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh tùy ý phất tay ra hiệu miễn lễ, sau đó ngưng mắt đánh giá cô, thấy khí sắc tốt hơn lúc mới tới rất nhiều, hài lòng nói: “Ta mới hỏi Lão Hình, vết thương của cậu đã khỏi hẳn rồi đúng không?”
“Vâng.” Tử Thanh gật đầu, “Đa tạ Tướng quân quan tâm.”
“Vậy đừng ỉu xìu cả ngày thế, theo ta đi một lát đi.” Hoắc Khứ Bệnh ngoảnh đầu sang sai quân sĩ bên cạnh, “Dắt Tuyết Điểm Điêu đến cho cậu ấy.”
Quân sĩ có vẻ quái dị liếc sang Tử Thanh, lập tức nhận lệnh đi, không bao lâu dắt ngựa tới.
Thớt ngựa toàn thân đen tuyền, chỉ có điều trên sống lưng có từng điểm từng điểm trắng, như tuyết rơi, đặc biệt thú vị.
“Thớt ngựa này rảnh lâu rồi đấy, đợi cậu khỏi bệnh.” Hoắc Khứ Bệnh cười vuốt ve bờm ngựa, “Nhưng lương câu ngàn dặm chọn một vốn còn một thớt khác, đáng tiếc là màu trắng, ra chiến trường quá bắt mắt.
Cho nên ta mới giữ con Tuyết điểm điêu này lại cho cậu.”
Tử Thanh nhìn con ngựa, vừa cảm kích vừa bỡ ngỡ, trong thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải.
“Lên thử chút đi!” Hoắc Khứ Bệnh xoay mình lên ngựa, đầy phấn khởi giục cô.
“Đa tạ Tướng quân.”
Tử Thanh vẫn không quên tạ ơn Tướng quân trước, rồi mới lên ngựa, theo Hoắc Khứ Bệnh quát ngựa ra doanh.
Lúc này đã gần đến đầu hạ, cỏ mọc cao chim ríu rít, khắp nơi dạt dào sức sống.
Tử Thanh đã nằm trong doanh nhiều ngày, không ra ngoài, giờ chợt đến vùng đất hoang, cảm thấy trời đất bao la, giữa từng hơi thở hình như có hương cỏ ngào ngạt, thần trí không khỏi thanh thản.
Lao vụt hết sức hồi lâu, bàn về sức chạy, Tuyết điểm điêu không thua kém gì Huyền Mã, theo sát không hề bị Hoắc Khứ Bệnh bỏ rơi.
Ngoài ra Tử Thanh phát hiện, Tuyết điểm điêu không chỉ thần tuấn mà còn bén nhạy hiểu ý người.
Thường lúc muốn rẽ cua, còn chưa gật cương, Tử Thanh chỉ hơi nghiêng người là nó đã tự giác rẽ.
Ngựa tinh tế nhạy cảm vậy, Tử Thanh cưỡi nó càng thêm không nỡ.
“Con ngựa thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh chậm tốc độ, ngoảnh lại hỏi.
“Rất tốt.” Tử Thanh dừng đoạn, cảm kích nói, “Không thể tốt hơn nữa.”
Cứ như đã biết rằng cô sẽ thích, Hoắc Khứ Bệnh giương mắt cười tự đắc, rồi quát ngựa chạy tiếp, thẳng đến một chỗ trên con dốc mới ghìm dây cương, ra dấu với Tử Thanh, cả hai nấp dưới rừng tùng.
Dưới con dốc nhỏ, tiếng ồn ào náo động bụi mù, tiếng giết rung trời, là Bá Nhan đang cầm đầu Quảng Uy doanh thao luyện.
Hoắc Khứ Bệnh không nói gì, nheo mắt im lặng nhìn một lúc.
Tử Thanh cũng không lên tiếng, nhìn đám binh Hán đang thao luyện dưới dốc núi…
Tiếng ồn ã bên tai rời xa, thay vào đó là tình cảnh Chấn Vũ Doanh đang thao luyện một năm trước, rõ mồn một trước mắt, quen thuộc lạ thường, cứ như là hôm qua.
Lão Đại.
Thiết Tử.
Đế Tố.
Anh trai…
Đang mênh mang nghĩ, bỗng tai bị người kéo nhẹ, Tử Thanh hoàn hồn, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đang nhìn mình.
“Nghĩ gì thế?” Cô chưa kịp trả lời, chàng đã đưa tay tới, niết dái tai đùa với cô phát nhói, thú vị cười nói: “Sao tai dễ đỏ thế?”
Dái tai bị chàng niết chặt nóng rực, Tử Thanh mất tự nhiên chà xát tai mình lung tung, không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn cậu thiếu niên như cái cây nhỏ trước mắt, Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu thở dài, nói: “Cậu đấy, tuổi còn nhỏ, nhìn lại mảnh mai, đến da mặt cũng mỏng vậy.
Thảo nào bên dưới xào xáo nghi cậu chiếm công chém chết Hung Nô Vương.”
“Sao có thể nhìn mặt mà bắt hình dong chứ ạ.” Tử Thanh lầu bầu.
Hoắc Khứ Bệnh buồn cười nói: “Nhìn dáng vẻ cậu thế này, đúng là không thể trách bọn hắn.”.