Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Bắc Thần Hàn vẻ mặt u ám trừng mắt nhìn đám thị vệ trước mắt khiến toàn thân họ phát run, thật đáng chết, nữ nhân này thật sự định không quay trở về sao.

Tiểu Thúy lúc này đang đứng núp ở một bên cũng vô cùng lo lắng, thái tử phi sao lại không nói tiếng nào liền rời phủ chứ, mà nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng ở bên ngoài ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì phải làm thế nào?

Tiểu Thúy còn đang lo lắng, đột nhiên bị ánh mắt lạnh lùng của BTH nhìn đến, bị dọa đến nỗi vội vàng quỳ xuống.

“Thái tử điện hạ tha mạng, nô tì lúc đó đã cố gắng ngăn cản thái tử phi, nhưng đều vô ích.” Tiểu Thúy toàn thân phát run, gương mặt trắng bệch cầu xin tha mạng, chỉ sợ BTH sẽ trút giận lên đầu nàng.

BTH nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý không tồi.

“Đem Tiểu Thúy giam vào ngục,ngay lập tức ra ngoài dán cáo thị và tranh vẽ, nếu Thái tử phi hạn trong 3 ngày không trở lại phủ, liền xử Tiểu Thúy tội chết.” BTH lạnh lùng nhìn Tiểu Thúy đang không ngừng cầu xin bị đám thị vệ kéo lôi ra khỏi Duyệt Tâm Các.


Hắn không tin, TDD thật sự sẽ không màng đến tính mạng của Tiểu Thúy mà bỏ trốn, hắn tin tưởng, nàng rất nhanh sẽ trở lại để cứu nha hoàn tâm ái của mình. Vừa nghĩ đến khuôn mặt trắng nhỏ phẫn nộ nhưng không dám kháng nghị của nàng, khóe miệng hắn bất giác cong lên.

Ba ngày, sẽ qua nhanh thôi.

Nhưng BTH đã đánh giá TDD quá thấp rồi. Lúc này, đang có một nữ nhân đứng trước tờ cáo thị và bức tranh vẽ, chăm chú đọc.

“Đáng hận, dám lấy Tiểu Thúy ra để uy hiếp ta, cũng quá đê tiện rồi!” TDD thấp giọng chửi thầm.

Bắc Thân Ngạo cưỡi trên lưng một con ngựa đi đến bên cạnh nàng, nhìn nhìn tờ cáo thị một lúc, hoàn toàn không dám tin BTH có thể dùng phương thức này để ép buộc TDD về phủ.

“DD, nàng có muốn quay về không, nàng không về, nha hoàn đó chắc chắn sẽ vì nàng mà mất mạng.” BTN nhìn TDD nói, nội tâm cũng khẩn trương theo.

Hôm nay hai người bọn họ dự định đi Đông Hưng quốc một chuyến, còn muôn tiến cung diện kiến Đông Hưng hoàng đế để giải quyết sự việc của Lãnh Phức Hương, nhưng thật không ngờ lại vô tình nhìn thấy tờ cáo thị của BTH.

Hắn cũng không biết TDD lựa chọn như thế nào, dù sao đó cũng là một sinh mạng vô tội.

“Không cần, chúng ta xuất phát thôi!” TDD bình thản nói.


Nàng nhanh chóng ghi dưới bức chân dung một hàng chữ đỏ, sau đó trèo lên lưng ngựa, cùng BTN phóng đi, rời đi khỏi Thiên Liệt Quốc, chạy về hướng Đông Hưng quốc.

 —————-

ở cổng thái tử phủ, tiểu thúy đang không ngừng run rẩy quỳ dưới nền đất, toàn thân bị trói không thể nhúc nhích, hôm nay chính là ngày cuối, đợi đến giờ sửu, nếu TD vẫn còn không xuất hiện, BTH thật sự sẽ dùng hình đối với Tiểu Thúy.

“Thái tử điện hạ tha mạng! thái tử điện hạ tha mạng….” Tiểu Thúy khắp mặt toàn là nước mắt nói.

BTH hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của nàng, ánh mắt lạnh lùng quét qua các đám đông tụ tập gần đó, xem có thể tìm thấy thân ảnh của TDD lẫn trong đó không, nhưng bất luận hắn nhìn kỹ như thế nào, cũng không hề phát hiện thấy TDD.

Lẽ nào nàng không định trở về, lẽ nào nàng thật sự không màng đến sự sống chết của Tiểu Thúy.

“Hành hình” hai chữ lạnh lùng từ đôi môi mỏng phát ra.


Tiểu Thúy lúc này sắc mặt càng trở nên tái nhợt, khóc vô cùng thảm thiết, nàng thật sự không ngờ được thái tử phi lại bỏ mặc mình, nhưng nàng cũng đã chấp nhận rồi, dù sao cùng chỉ là mạng của một nô tỳ, thân là một kẻ hạ tiện, hoàn toàn đáng để chủ tử quan tâm.

BTH nhìn tên thị vệ với cánh tay lực lưỡng,khi đang chuẩn bị hạ đao xuống, đột nhiên có ám khí được ném ra, làm thanh đao trên tay thị vệ rơi xuống.

BTH nhìn thấy cảnh này, nội tâm dâng lên một niềm vui sướng, ngay lập tức quay người nhìn về hướng của.

“Duyệt Duyệt” hắn kinh hỉ hét lên một tiếng, nhưng khi nhìn thấy người đi vào, vui sướng nhất thời bị dập tắt.

__Hồng Trần__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận