Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chiều tối, tại một tẩm điện trong hoàng cung, có một đôi mẫu tử đang vừa cười vừa nói chuyện.

“Mẫu phi, gần đây sức khỏe của người như thế nào?” nam tử trẻ tuổi lo lắng hỏi.

Người phụ nữ trung niên lắc đầu cười cười, không muốn làm cho đứa con của mình lo lắng: “Mẫu phi không có việc gì, nhưng còn con, gần đây thời tiết chuyển lạnh, con nhớ mặc thêm nhiều áo, đừng để bị cảm lạnh.”

Nam tử trẻ tuổi cười dịu dàng nắm lấy bàn tay của mẫu thân, mới phát hiện bàn tay của nàng vô cùng lạnh.

“Mẫu phi, đám thái y tại sao lại vô dụng như vậy, đã uống bao nhiêu thuốc, sao thân thể người vẫn còn lạnh thế này.” Nam tử có chút phẫn nộ mắng chửi, trong thâm tâm càng vì mẫu thân của mình mà đau lòng.


“không sao, mẫu phi sẽ bảo cung nữ tăng thêm vài cái lò sưởi, bàn tay cũng sẽ không lạnh nữa, con đừng lo lắng.” bà vỗ vỗ tay của hắn, nhẹ nhàng an ủi.

Lúc này, có một cung nữ vội càng chạy vào.

“Nương Nương, Trữ vương đến rồi.”

Trong mắt bà ngay lập tức xuất hiện một tia kinh hỷ, nhưng khi quay lại nhìn thấy sắc mặt thoáng chốc u ám của con trai, lại nhìn đến vẻ nhạo báng cùng khinh miệt trong mắt hắn, nội tâm cũng trùng xuống theo.

Người phụ nữ trung niên nắm chặt bàn tay của nam tử, khi đang định nói gì đó, nam tử đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu mẫu phi và Trữ vương đã có việc muốn bàn bạc, vậy nhi thần xin cáo lui trước.”

Vừa nói xong liền trức tiếp đi thẳng ra ngoài, lúc này Trữ vương cũng đang từ ngoài tiến vào, lúc lão nhìn thấy vị nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt già nua nhất thời tràn ngập vẻ kinh hỉ cùng kích động, nhưng đáp lại lão chỉ là một ánh mắt vô cảm của hắn.

“Trữ vương, đây là hoàng cung, tốt nhất nên chú ý thời gian ông lưu lại, còn có cả hình vi cử chỉ của ông.” Nam tử trẻ tuổi dừng lại ở trước mặt Trữ vương, sau khi lạnh lùng thốt ra một câu, liền bỏ đi.

Trữ vương nhìn theo bóng dáng lãnh đạm của hắn, trong tâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ cùng đau lòng, lão thở dài một tiếng, sau đó quay người đi vào bên trong, khi vào đến nơi, người phụ nữ trung niên đã cho tất cả cung nữ lui xuống, cả một căn phòng rộng lớn chỉ còn lại bà và Trữ vương.


“Sao ông lại đến đây?” người phụ nữ có chút kích động đứng lên, lại bị Trữ Vương ấn ngồi trở lại.

“Nàng thân thể yếu đuối, nên ngồi xuống tốt hơn.” Trữ vương cũng ngôi xuống theo, lén lút nắm lấy bàn tay đã lạnh đi của bà, đau lòng nói: “Lan nhi, những năm nay vất vả cho nàng rồi, tuy con trai vẫn chưa chấp nhận ta, nhưng mấy năm nay ta có thể cảm nhận được, hắn đối với ta cũng không còn vẻ bài xích như ban đầu.”

“Nhưng, đứa trẻ này vẫn….” phụ nữ trung niên bất đắc dĩ thở dài, còn chưa nói hết đã bị Trữ vương ngắt lời.

“Không sao, như vậy là đủ rồi, ít nhất hắn không như lúc đầu muốn đuổi ta đi, ta nghĩ, chỉ cần ta giúp hắn có được hoàng vị, lúc đó hắn sẽ hoàn toàn tiếp nhận ta.” Trữ vương cười nói, trong đầu bất giác hiện lên cuộc nói chuyện giữa lão và nam tử trẻ tuổi.

Đêm hôm đó, lão đả nghe rõ ràng lời chấp thuận từ hắn.

“Muốn bổn vương tiếp nhận ông, cũng có thể, trừ phi bổn vương có được hoàng vị, chỉ cần ông có thể giúp bổn vương có được nó, bổn vương sẽ tha thứ cho tất cả chuyện mờ ám của ông và mẫu phi.”


Mâu quang Người phụ nữ trung niên nhất thời xuất hiện một tia do dự, kéo lấy tay của Trữ vương, thấp giọng nói: “nhưng việc này, ngộ nhỡ không cẩn thận, một nhà ba người chúng ta đều sẽ phải mất mạng.”

Mưu đồ cướp ngôi có thể bị xử vào tội chết, còn bị tru di cửu tộc, tuy Trữ vương đã lập kế hoạch nhiều năm, đến nay vẫn còn chưa bị phát hiện, nhưng chính là giấy không bọc được lửa, ngộ nhỡ có một ngày bị bại lộ, đến lúc đó, họ có chạy cũng không thoát.

“Lan nhi, đừng lo lắng, vì nàng cùng con trai, ta đã bố trí tương đối ổn thỏa rồi, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, rất nhanh thiên hạ này sẽ là của chúng ta, rất nhanh thôi” Trữ vương ánh mắt hiện lên vẻ ác độc.

Rât nhanh, bầu trời của Thiên Liệt quốc này, sẽ trở thành thiên hạ của gia đình Trữ vương hắn.

__Hồng Trần__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận