Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Hắn không hề muốn lấy Vân Nhu quận chúa, nhưng sự việc Trữ vương làm phản nên giải quyết như thế nào?

Nếu lúc này không tiêu diệt quân đội trong tay lão, e rằng chỉ không đầy một năm nữa, Trữ Vương sẽ bắt đầu hành động.

“Ngạo” đang lúc hắn đắn đo suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc từ đằng sàu cắt đứt suy nghĩ của hắn.

BTN nhanh chóng quay người lại, nhìn TDD đang chạy đến trước mặt hắn, hắn giơ tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng. “ngoài này rất lạnh, nàng chạy ra đây làm gì?”

TDD thần sắc phức tạp nhìn hắn, muốn mở mồm nói gì đó, nhưng lại nói không lên lời.

Nàng muốn hỏi việc liên hôn giữa hai nước, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào. Nàng biết BTN không đồng ý, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Đông Hưng quốc, vậy Thiên Liệt quốc phải làm sao đây?

BTN đã sớm đoán được TDD đang nghĩ gì, trong tâm nhất thời có một tia đau xót.

“Duyệt, nàng hy vọng ta lấy quận chúa sao?” trong giọng nói của hắn còn mang theo sự tức giận hỏi.


TDD không trả lời hắn, mà cũng bắt đầu do dự, hy vọng? hay là không hy vọng? nàng cũng không biết.

Nàng chỉ biết, không muốn cưỡng ép BTN lấy người khác.

Sự im lặng của nàng đối với BTN, là một sự đả kích rất lớn, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ đau khổ.

“Duyệt, cùng ta ngắm trăng.” Vừa nói xong, liền ôm eo nàng, phi thân nhảy lên mái nhà.

Trên mái hiên, ánh trăng in bóng lên mặt ao yên tĩnh, mà hai ngươi đang ngồi cạnh nhau, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng uốn cong trên bầu trời rộng lớn.

Khoảng không yên tĩnh, một canh giờ đã qua đi, BTN cảm thấy thân thể TDD có chút run rẩy, mới thở dài một hơi, kéo TDD vào lòng mình, dùng hơi ấm của bản thân sưởi ấm cho nàng.

“Duyệt, ta không muốn lấy Vân Nhu quận chúa, chúng ta thử suy nghĩ lại, nhất định có cách khác có thể đối phó với Trữ Vương.” BTN tựa cằm của mình vào đỉnh đầu nàng, ôm chặt lấy thân thể nàng.


“Nhưng ngộ nhỡ….” TDD đang muốn nói ra nỗi phiền muộn trong lòng, lại bị hắn cắt ngang.

“nếu thật sự có ngộ nhỡ, vậy thì cùng lắm ta không làm hoàng tử nữa, dù sao hoàng cung đối với ta mà nói, hoàn toàn không có điểm gì đáng lưu luyến.” BTN lạnh lùng nói.

Bất kể là hoàng cung, hay là phụ hoàng mẫu hậu, đối với hắn, đều là người lạ, khi bọn họ nhẫn tâm đẩy hắn ra khỏi hoàng cung, thì bọn họ đã không còn là phụ mẫu của hắn nữa.

“Ngươi tại sao có thể nói như vậy, vậy  giang sơn Bắc Thần gia của các ngươi phải làm thế nào? Hàn phải làm sao? Còn có rất nhiều người, hoàng thượng, còn cả mẫu hậu của ngươi, cùng tất cả những người trong hậu cung, bọn họ đều sẽ chết.” TDD ngẩng đầu lền nói, từng câu từng chữ rõ ràng cho hắn nghe.

BTN nghe thấy TDD nhắc đến BTH, trong lòng nhất thời cảm thấy phẫn nộ, buông nàng ra.

“cho nên, nàng hy vọng ta vì BTH, đi lấy vị quận chúa kia, đúng không?” hắn lạnh lùng nói.

“ý ta không phải vậy, ta chỉ khuông muốn nhìn thấy thảm cảnh Thiên Liệt quốc bị diệt vong.” TDD vội vàng giải thích, nhưng BTN nghe vào, lại chỉ giống như nàng đang cố nghĩ cho BTH.

“Duyệt” hắn hô lên một tiếng, sau đó bàn tay to nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt trắng nhỏ của nàng, trầm giọng nói: “trong tâm nàng rốt cuộc có ta không? Nếu như có, vì sao lại muốn ta đi lấy người khác, nếu như không có, tại sao lại quan tâm đến ta, nàng có biết không, nàng như vậy khiến ta muốn hận nàng cũng không thể.”

TDD trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, nàng không biết trong lòng nàng lúc này rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ là cảm thấy BTH cùng BTN đều quan trọng như nhau, nàng đương nhiên biết tình yêu chỉ có thể chọn một.

__Hồng Trần__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận