Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

“Duyệt nhi, nàng sao vậy? đừng dọa ta, nàng đau chỗ nào?” BTH hoang mang hét lên.

BTN cũng bắt đầu khẩn trương, đánh rơi cả thanh kiếm trong tay, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của TDD. “Duyệt, nàng sao rồi? có phải bụng đau không? Nhanh nói với ta.”

TDD lắc lắc đầu, cắn chặt môi dưới, toàn thân không ngừng run lên, BTH dường như đã nhận ra điều gì đó, căng thẳng hỏi: “Duyệt nhi, có phải là do Túy hồng nhan phát tác không? Có phải không?”

Vào lúc nhìn thấy TDD gật đầu, BTN ngay lập tức cảm thấy vô cùng kinh hãi, nắm chặt bàn tay nàng, miệng bất giác lẩm bẩm: “Túy hồng nhan? Sao có thể như vậy?”

TDD tại sao lại trúng phải túy hồng nhan, hơn nữa còn là lúc nào, ông trời ơi! Tại sao lại đối xử với nàng như vậy.

Hàn Cư các—

BTH nhẹ nhàng hôn lên môi TDD đã hôn mê đang nằm im trên giường, nhìn thấy khắp trán nàng đều là mồ hôi, đau lòng giúp nàng lau đi, bộ dáng đau đớn của TDD ban nãy, vẫn không ngừng lởn vởn trong lòng hắn, hắn thật sự hận chính bản thân mình, chỉ biết vô dụng trơ mắt nhìn nàng chịu đựng nỗi đau của độc tố mà không cách nào giúp nàng giảm bớt đau đớn được.


BTH nhìn đến ngón tay đang được quấn gạc của mình, lại nhớ đến bộ dáng nàng cắn vào ngón tay hắn đến mức chảy máu, có thể đoán được, nỗi đau mà TDD đã phải chịu đựng khủng khiếp như thế nào.

“Duyệt nhi, ta sẽ không để cho nàng xảy ra bất cứ thương tổn nào, ta đã bắt đầu nghĩ cách tìm thuốc giải cho nàng, tin tưởng ta, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.” BTH gắt gao ôm lấy nàng, thấp giọng nói.

Người trong lòng đột nhiên động đậy, hai hàng lông mày của TDD nhăn lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy bộ dạng đau lòng của BTH, trong tim đột nhiên dâng lên một nỗi tội lỗi, nàng có lẽ đã lại khiến cho BTH và BTN lo lắng rồi.

“Hàn” TDD mệt mỏi nói, càng rúc sâu vào trong lòng BTH, nàng thích cái ôm của hắn, cũng không biết bản thân còn có thể được hắn ôm trong lòng bao lâu nữa.

“Duyệt nhi, đợi chút nữa chúng ta chuẩn bị tiến cung, ngày mai sau khi thành thân xong, ta sẽ mang nàng rời xa kinh thành.” BTH kéo đầu của nàng ôm sâu vào lòng hắn, nhè nhẹ vuốt tóc nàng nói.

“ rời khỏi kinh thành, đi đâu?” TDD tò mò hỏi.

Nàng dựa vào ngực hắn, nghe được tiếng tim hắn đập mạnh, lúc này nàng cũng có thể cảm nhận được tim nàng cũng đang đập nhanh, dường như hòa cùng nhịp đập với hắn.


“ta đã thám thính được, trên Tuyết sơn ở phía bắc có một người là lạc thần y, lão ra rất hiểu về túy hồng nhan, có lẽ lão ta sẽ có cách giúp nàng giải được độc tố trên người, ngày mai chúng ta thành thân xong sẽ ngay lập tức lên đường đi tìm lão.” BTH tỉ mỉ giải thích.

Chỉ cần có một tia hy vọng, cho dù nhỏ nhoi, hắn cũng không thể bỏ qua.

“Lạc thần y!” TDD lẩm bẩm, lẽ nào chính là lạc lão đầu mà Tu La sát đã nhắc đến?

Nếu như vậy, TLS cũng đã từng nói qua, Lạc lão đầu đến nay vẫn chưa tìm được thuốc giải cho túy hồng nhan.

BTH gật gật đầu, tưởng rằng TDD không biết vị thần y này, liền vội vàng nói: “Duyệt nhi, cho dù ra sao, chúng ta đều không được từ bỏ, lạc thần y nhất định sẽ giải được độc trên người nàng, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì, nàng cũng không được rời xa ta, nghe rõ chưa?”

TDD vội vàng gật đầu, tuy nàng biết Lạc lão đầu không có thuốc giải, nhưng nàng không muốn dập tắt hy vọng của BTH, cho dù đó chỉ là một hy vọng hư ảo, phải cổ vũ BTH, cũng cổ vũ chính bản thân mình tiếp tục bước đi.

Vương phủ, một bóng đen giống như con thoi luồn lách vào các ngõ nghách trong phủ, tránh được tai mắt của bọn thị vệ, lẩn vào phòng thuốc.

BTN khi đã xác định được bên ngoài không có người, mới bắt đầu lục tìm tất cả các loại thuốc trong phòng.

__Hồng Trần__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận