Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Hoàng hậu và hoàng thượng cũng không hết phần bàng hoàng, hoàng hậu nhẹ nhàng đặt hoàng thượng nằm xuống, chầm chậm tiến về phía con sói đen, ánh mắt tràn đầy sửng sốt và đau đớn.

“Ngạo nhi… sao lại có thể? Ngươi… ngươi sao có thể là Ngạo nhi của ta?” Hoàng hậu lắc đầu như điên dại, làm sao bà có thể chấp nhận nổi sự thật này, nhưng Ninh vương đã nói một câu mà khiến bà không thể không tin.

“Không sai, Con ôn vật này chính là Ngạo, cái thứ nửa người nửa vật này chính là nhi tử bé bỏng của ngươi đấy, ha ha ha!” Ninh Vương nở nụ cười thâm độc.

Hắn thỏa mãn nhìn bộ dạng đau khổ của hoàng thượng và hoàng hậu lúc đó.

“Ngạo nhi… Ngạo nhi của ta…” Hoàng hậu lấy tay giữ chặt miệng, khóc nấc lên, chạy vội đến bên con sói đang toàn thân đẫm máu nằm trong vòng tay của Duyệt. “Mẫu hậu xin lỗi con, tất cả là lỗi của mẫu hậu! Ngạo nhi, Mẫu hậu có lỗi với con, ta xin lỗi…”

“Ư…” Ánh mắt của con sói ánh lên, những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài.

“Ninh Vương, đồ phản bội, ngươi đúng không phải con người!” Lãnh Tiêm Trần đột nhiên xuất hiện, giận dữ chỉ thẳng mặt Ninh Vương hét lên.

“Ha ha ha! Lãnh Tiêm Trần, kẻ không phải người phải là con xúc vật này” Ninh Vương đảo mắt nhìn con sói rồi lại nhìn cha con Lãnh Phức Hương và Lãnh Tiêm Trần.

“Các người có biết tên uyên ương hồ điệp mà quận chúa vốn căm ghét là ai không?” Ninh Vương nham hiểm nói.

Uyên ương hồ điệp, cái tên này mọi người đều đã nghe quá quen, hắn cũng chính là trọng phạm mà triều đình đang truy bắt.

Lãnh Tiêm Trần cũng Lãnh Phức HƯơng nghe thấy 4 chữ Uyên ương hồ điệp thì sắc mắt chợt tái đi, nhất là Lãnh Phức Hương, người nàng bắt đầu run lên bần bật, Liệt thấy vậy vội vàng nắm lấy tay cô chấn an.

“Tên uyên ương hồ điệp đã làm nhơ bẩn quận chúa chính là con súc sinh này, con sói này chính là Bắc Thần Ngạo.” Ninh Vương nói xong quay ra nhìn bộ mặt đau đớn tái mét của Hương, miệng cười càng rộng hơn.

Câu nói của NV càng khiến những người ở đó kinh ngạc, Ngạo chính là uyên ương hồ điệp ư?

 Gương mặt Hàn lộ rõ sự bang hoàng, chàng nhìn thẳng vào Duyệt và sói đen, thảo nào mà Duyệt cứ nhất quyết không chịu khai ra uyên ương hồ điệp là ai, thì ra cô đã sớm biết đó chính là Ngạo.

Hàn còn chưa thoát ra khỏi mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu thì Duyệt đã tức giận nhặt thanh kiếm trên mặt đất, đứng dậy lao thằng về phía Ninh Vương. “Người là đồ chết tiệt, ta quyết không tha cho người…”

Hàn nhìn thấy cảnh ấy mới chợt giật mình “Duyệt nhi…”

“Hú…” Con sói đen cũng kích động tru lên.

Đường kiếm vô tình đâm xuyên qua tim trong ánh mắt bàng hoàng của Ninh Vương.

“Con tiện nhân…” Ninh Vương đau đớn rú lên, hắn dồn hết sức lực vận khí định giáng cho Duyệt một chưởng, đột nhiên một cái bóng nhanh như cắt bổ tới, ôm lấy Duyệt, giúp cô tránh được đòn của Ninh vương.

“Duyệt nhi” Hàn ôm chặt Duyệt trong vòng tay.

Lẫm vẫn đứng bất động từ nãy đến giờ thấy Ninh vương thảm bại thì điên tiết huơ tay ra lệnh. “Người đâu! Bao vây bọn chúng lại, không để kẻ nào thoát cho ta”

Mấy trăm binh lính đương tủa ra bao vây, thì bỗng ngoài cửa vào bỗng vang lên tiếng nói. “Bắc Thần Lẫm, ta không tin người dám động vào họ!”

“Sư phụ…” “Tu La Sát…” Duyệt và Hàn bất ngờ đồng thanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui