Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

“là ta dặn riêng với nha hoàn nấu cho ngươi ăn, thời hạn cấm dục của ngươi coi như cũng sắp hết rồi, cho nên ta cố tình bảo người nấu cho ngươi bát canh này, uống xong bát canh của độc môn ta, ngày mai ngươi liền có thể bình phục lại như cũ”

Trong mâu quang Bắc Thần Hàn xuất hiện một tia kích động, nhưng ngay lập tức liền bị sự hoài nghi thay thế, hắn ánh mắt tràn đầy sự phòng bị nhìn nhìn bát canh, chiếc muỗng trên tay cũng bắt đầu múc, chỉ thấy bên trong bát canh đều là những thứ mà từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua.

“Duyệt Duyệt, những cái này là gì? Ngươi là sẽ không có ý hại bổn vương đấy chứ!” hắn hoài nghi hỏi nàng.

Không thể trách hắn được, hắn đã bị hoa trảo của Tô Duyệt Duyệt hại rất nhiều lần rồi, tuy hắn rất muốn giải khai thời kỳ cấm dục, nhưng hắn cũng không muốn vì uống bát canh này mà thời gian càng kéo dài thêm a, hơn nữa, hắn thật sự không tin Tô Duyệt Duyệt lại có lòng hảo tâm như vậy, lại nấu canh cho hắn ăn.

Tô Duyệt Duyệt thấy sự cảnh giác của hắn, nhún nhún vai, không lưu tâm nói: “Ngươi không ăn thì thôi vậy, nhưng ta nói trước, nếu ngươi có mãi mãi không thể hồi phục lại như ban đầu thì đừng có trách ta”

Y của nàng chính là, Bắc Thần Hàn có thẻ hồi phục lại bình thường hay không chính là phải dựa vào bát canh này.

Trong mắt Bắc Thần Hàn xuất hiện một tia do dự, tuy nhiên cuối cùng vẫn là chịu thảo hiệp, bắt đầu uống hết bát canh. Nguyên là lúc đầu hắn cho rằng bát canh này sẽ rất khó ăn, hóa ra ăn vào lại có vị ngọt như vậy, những thứ kỳ dị ở trong đây dường như đều là những mỹ vị của nhân gian.


Trên khuân mặt của Tô Duyệt Duyệt xuất hiện một nụ cười vô cùng ngây thơ, chăm chú nhìn Bắc Thần Hàn từng ngụm từng ngụm đưa vào mồm, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Rất nhanh, bát canh liền cạn, Bắc Thần Hàn xoa xoa mép, hiếu kỳ mở miệng hỏi: “Duyệt Duyệt, cái thứ tròn tròn vừa mới ở trong bát canh là gì vậy? Thật sự rất ngon, bổn vương từ trước đến nay chưa từng ăn qua cái này”

Tô Duyệt Duyệt trừng lớn mắt, khóe miệng giật giật: “ngươi là nói hai cái viên này sao? đó là hai của trứng của heo a”

“heo từ lúc nào thì có trứng? Tại sao bổn vương lại không biết?” Bắc Thần Hàn trên mặt tràn đầy hoài nghi hỏi/

Tô Duyệt Duyệt không nghiêm túc nói: “hai quả trứng đó, chính là……”

“là cái gì?” hắn tiếp tục hỏi.


Tô Duyệt Duyệt giả ra cái bộ dáng thẹn thùng, ngại ngùng tát nhẹ hắn một cái, mấp máy môi: “ai da! Chính là 2 quả trứng giống như 2 trái ở bên cạnh quả dưa chuột của nam nhân các ngươi a! có hiểu không?”

Bắc Thần Hàn đầu tiên là lặng người, đột nhiên như là tỉnh ngộ, tiếp đó khuôn mặt biến thành vô cùng khó coi, nghiến nghiên răng: “ý của ngươi thứ bổn vương vừa mới ăn chính là……….”

Trên mặt Tô Duyệt Duyệt nở ra một nụ cười chết người, ra sức gật gật đầu, chứng minh lời hắn ta nói hoàn toàn không sai.

“Tô Duyệt Duyệt” Bắc Thần Hàn nộ khí ngất trời, phát ra tiếng hét vang vọng khắp cả phủ đệ, kèm theo đó là một trân nôn mửa vô cùng lợi hại.

Hắn biết nữ nhân này sẽ không có lòng tốt như vậy mà, đáng chết, nàng ta cư nhiên để cho hắn ăn hai trái……của heo, càng đáng chết chính là hắn lại cho rằng hai trái đó là mỹ vị nhân gian!! Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến hình dáng của heo, là liên tưởng đến hai cái ghê tởm đấy, hắn lại một trận buồn nôn…….

ọe……ọe….ọe…..

mà Tô Duyệt Duyệt vẫn giữ một nụ cười tà mị đứng ở bên cạnh người nam nhân đang nôn thốc nôn tháo.

__Hồng Trần__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui