Siêu Cấp Ác Ma


Con xe Toyota của Vương Minh vừa mới ra khỏi cổng của khu chung cư vừa mới rẽ trái thì đột nhiên xuất hiện một chiếc BMW đang lao nhanh trước măt và thế là va chạm xảy ra. Đương nhiên xe của Vương Minh là xe đặc chế nên gần như không có tổn thất gì trừ việc đầu xe có một vài vết lõm, đáng thương nhất chính là chiếc BMW kia. Vừa đi với tốc độ cao lại vừa va vào một bước tường thép nên hiển nhiên cả đầu chiếc xe nát vụn, phụ tùng máy móc bên trong vang ra tứ tung xung quanh.
Vương Minh vội vàng xuống xe thì cánh cửa chiếc BMW cũng mơ ra kèm theo đó là một giọng nói mà Vương Minh không bao giờ muốn nghe thấy.
“Này có biết lái xe không đó. Mù à”
Cánh của mở ra, môt thiếu nữ thanh xuân xuất hiện. Vương Minh nhìn tháy thiếu nữ này thì lắc lắc đầu thầm trách số mình số chó gì sao lại đụng phải nàng ta ở cái nơi này. Mà thếu nữ kia sau khi nhìn thấy Vương Minh thì cũng ngây người ra rồi một lúc sau mới chỉ Vương Minh hét toáng lên
“Là ngươi”
Vương Minh gật đầu cười khổ nói
“Là ta, Vương tiểu thư. Cô khỏe chứ”
“Ta khỏe ngươi đến đâu làm gì?”
“Ta…”
“Có phải đến đây tìm ta không?”
“Tìm cô?”
“Ơ thì nhà ta ở đây mà”
Vương Yến nói tay chỉ vào tòa nhà chung cư nằm ngay bên cạnh tòa chung cư của Vương Minh. Mà nhìn kĩ hướng Vương Yến chỉ thì Vương Yến thấy căn hồ của Vương Yến nằm ngay đối diện với căn hộ của mình. Nghĩ thấy vậy Vương Minh có chút đầu đầu, không ngờ nàng ta lại ở ngay gần mình như vậy. Vương Minh cười khồ nói
“Không. Ta đến đây thăm bạn”
“Thế à”
Vương Yến nghe Vương Minh nói như vậy thì mặt xìu xuống như trái bóng bay xịt hơi. Lúc thấy Vương Minh nàng mừng lắm, nàng nghĩ rằng Vương Minh chắc đã suy nghĩ kĩ, muốn tiếp tục hợp tác lâu dài với nàng nên mới đến tìm nàng nói chuyện. Từ sau lần nhiệm vụ ở Hong Kong nàng thấy Vương Minh là một sát thủ cực kì lợi hại nếu có thể hợp tác thì rất có lợi với nàng ta nhưng nghe thấy lí do của Vương Minh đến không phải là vì chuyện hợp tác nên lòng thất vọng vô cùng.
Vương Minh đứng đối diện với nàng nhìn thấy biểu hiện thất vọng trên mặt nàng thì cũng biết nguyên nhân nhưng trong lòng hắn đã quyết không muốn dây dưa dính dáng gì đến nàng ta nữa nên tốt nhất là cự tuyệt.
Lén lút lấy từ trong túi ra một số tiền đặt lên trên mũi xe BMW của nàng ta coi như là khoản tiền bồi thường rồi nhẹ nhàng lên xe. Đến khi Vương Yến sực tỉnh lại thì Vương Minh đã khởi động xe chạy đi, nhìn thấy Vương Minh chạy nhanh như thể tránh ôn dịch thì Vương Yến tức giận vô cùng, răng cắn chặt môi.
“Sao lại chạy nhanh vậy. Được, chạy cứ chạy đi, ngươi không thoát khỏi tay Vương Yến này đâu”
Nhìn bóng xe ô tô của Vương Minh cứ xa dần thì Vương Yến lẩm bẩm rồi sau đó rút điện thoại gọi cứu hộ đến.
Vương Minh chạy được thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dự tính chăc chắn sắp tới phải tìm một căn nhà khác chứ không cùng Vương Yến sống trong một khu chung cư có tránh kiểu gì thì chăc chắn không sớm thì muộn cũng giáp mặt nhau lần nữa. Nghĩ là làm Vương Minh gọi điện cho Mã Đống
“Mã ca à”
“Ừm. Anh đấy có việc gì không?”
“Là thế này, hôm nay em chạm mặt Vương Yến. Không thể ngờ rằng nàng ta lại ở cùng khu chung cư với em”
“Cái gì. Vương Yến ở cùng khu chung cư với em?”
“Vâng. Vì vậy em mới lo lắng, nếu tiếp tục ở lại đây thì kiểu gì cũng chạm mặt nàng ta làn nữa vì vạy em muốn nhờ anh tìm cho em một căn nhà khác”
“Ừm. Đúng, nên chuyển nhà thì hơn. Chú có yêu cầu gì không?”
“Cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần giống với cái căn hộ mà em đang ở là được”
“Ok. Anh cho người đi lo liệu ngay. Khoảng hai ngày nữa sẽ báo với chú”
“Vâng. Anh lo liệu giùm”
Vương Minh cúp máy lái xe một mạch đến bách hóa gần khu chung cư. Đã cùng với Triệu Vận đến đây mua sắm không ít lần nên Vương Minh cũng thông thạo đường, không mất mấy thời gian đã mua xong một bộ tây phục vừa vặn với người. Không thể không phủ nhận là mặc tây phục vào trong Vương Minh khác hẳn đi, trong có vài phần lịch lãm của một quí ông châu Âu lại có một chút gì đó phá cách khiến người khác nhìn vào có chút gì đó khác lạ mới mẻ.
Nhìn đồng hồ thì vẫn còn sơm, mới có năm giờ chiều mà dạ hội bảy giờ mới bắt đầu nhưng Vương Minh vẫn lái xe đến biệt thư của Nguyễn gia bởi hắn có một số việc cần nói chuyện với Nguyễn Sinh đặc biệt là về đám người Liên Minh. Tối qua hắn nói chuyện điện thoại với Hầu Toàn biết được đám người Liên Minh này ngày càng càn rỡ không coi Hắc bang của hắn ra gì, ngang nhiên dám tuyến hai quận mười ba mười bốn là thuộc sở hữu của chúng. Điều này đã chọc đến điểm phẫn nộ của Vương Minh, hắn quyết định không thể im lặng đươc nữa, phải cho đám người trong Liên Minh một trận mới được, để cho chúng biết Hắc bang của hắn không phải là quả hồng chũng muốn bóp lúc nào thì bóp.
Vì lần trước đã có sự dặn dò của Nguyễn Giai Giai nên khi Vương Minh đi vào trong khu biệt thự hết sức dễ dàng, bảo vệ thấy hắn thì không ngăn cản chỉ gật đầu chào hỏi vài câu rồi mở cổng cho hắn chạy xe vào. Khi đi đến biệt thự của Nguyễn gia thì Vương Minh đã thấy Nguyễn Giai Giai đứng ở trước cửa đợi. Có lẽ lúc hắn đi vào thì bảo vể cũng gọi điện vào trong báo hắn đến nên Nguyễn Giai Giai đứng ra đây chờ.
Nguyễn Giai Giai nhìn Vương Minh mặc tây phục chỉnh chu bước xuống xe thì hai mắt sangs bừng lên, không khỏi thốt lên
“Anh Minh, anh mặc tây phục trông đẹp trai quá”
Vương Minh nghe Nguyễn Giai Giai khen như vậy thì có chút thích chú tiến lên ôm eo nàng rồi cười
“Chồng em không đẹp trai thì ai đẹp trai nữa”
“Hì hì”
Nguyễn Giai Giai cười cười rồi thuận thế ép sát người vào ngực Vương Minh cùng hắn đi vào trong nhà. Đang đi vào nhà thì Nguyễn Giai Giai chợt hỏi
“Vương Minh sao anh đến sớm vậy?”
“Thì anh nhớ em mà”
“Có quỉ mới tin anh. Ở nhà chả phải có Triệu Vận rồi sao”
“Ghen à?”
“Em không thừa hơi đi ghen đâu. Nếu ghen chắc em chết ngập trong dấm chua rồi”
Nói xong nàng làm mặt quỉ với Vương Minh trông vô cùng đáng yêu khiến Vương Minh không kiềm chế được phải đưa tay lên véo má nàng vài cái. Một cảm giác mềm mại, trơn bóng khiến Vương Minh cảm thấy rất thích thú, đã véo một lại muốn véo hai.
“Thôi nào anh. Mẹ em trong nhà”
Nguyễn Giai Giai có chút xấu hộ trước hành động thân mật của hai người mà nhớ đến mẹ mình đang ngồi trong phòng khách nên phải lên tiếng nhắc nhở. Quả nhiên khi nghe thấy Liễu Hoa đang ở trong nhà thì Vương Minh bộ dạng nhiêm chỉnh hơn, không tiếp tục véo má Nguyễn Giai Giai nữa.
“Vương Minh đến chơi à”
Liễu Hoa đang ngồi xem tạp chí ở phòng khách thì thấy Vương Minh cùng Nguyễn Giai Giai bước vào nên bỏ tạp chí xuống, chào hỏi Vương Minh.
Vương Minh cúi người thi lễ rồi lế phép đáp
“Cháo đến đón Giai Giai đi dạ hội của trường”
“Hóa ra là vậy”
Liễu Hoa cười cười rồi quay ra nhìn Nguyễn Giai Giai với ánh mắt mập mờ khiến Nguyễn Giai Giai đỏ bừng mặt xấu hổ. Đứng chịu trận dưới ánh mắt của mẹ không quá một phút thì Nguyễn Giai Giai không còn chịu được nữa, nàng buồn tay nói.
“Mẹ với anh Minh nói chuyện. Con lên chuẩn bị”
Nói xong thì lập tức không để hai người Vương Minh và Liễu Hoa nói thêm gì lập tức chạy thẳng lên trên phòng của mình. Liễu Hoa nhìn đứa con gái yêu thì cười cười rồi quay ra nhìn Vương Minh với ánh mắt hiền hòa. Bà nói
“Vương Minh ngồi đi, sao cứ đứng đó vậy”
“Vâng”
Vương Minh cười cười có chút cứng ngắc, không hiểu sao cứ đứng trước mặt Liễu Hoa là Vương Minh lại có chút không thoải mái. Có lẽ vì tâm lí con rể mẹ vợ nên khiến Vương Minh có chút ái ngại.
“Cháu uống gì. Cứ tự nhiên như ở nhà”
“Vậy cho cháu một tách trà”
“Ừm. Ném thử tài nghệ pha trà của cô xem, trà Long Tỉnh của Trung Quốc đó”
Liễu Hoa rót một chén trà. Mùi thơm phức tỏa ra khiến Vương Minh mặc dù không phải là người rành về trà đạo nhưng cũng biết đây là thứ trà cực phẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui