Siêu Cấp Ác Ma


Đường quốc lộ số 37, đây làm một con đường rất nổi tiếng ở Việt Nam bởi đây là con đường duy nhất và độc nhất nối liền hai thành phố kinh tế lớn là Nam Hải và Đông Doanh. Chính vì nằm giữa hai thành phố này nên từ khi được xây dựng đã khiến giá đất tăng đến chóng mặt, nói là “tấc đất tấc vàng” cũng không hề quá chút nào cả. Tuy vậy trên con đường vàng này lại có một khu dất bỏ hoang cực kì lãng phí. Đó là khu công nghiệp số 3
Câu chuyện về khu công nghiệp này rất dài. Ban đầu hai thành ủy hai thành phố Đông Doanh và Nam Hải cùng với một nhà đầu tư Hàn Quốc góp vốn đầu tư xây dựng khu công nghiệp này nhưng đang hoàn thiện được một nữa thì do ảnh hưởng của cuộc suy thoái kinh tế khiến không ty này phá sản. Hai thành ủy đã tích cực tìm kiếm nhà đầu tư lớn nhưng nơi đâu là nơi tấc đất tấc vang mà lại trong thời đại kinh tế khủng hoảng nên không nhà đầu tư nào dám mạo hiểm ném một đống tiền vào khu công nghiệp đang dở dang này. Cuối cùng vì chi phí duy trì khu công nghiêp quá lớn nên hai thành ủy không quan tâm đến nó nữa nên tự nhiên khu công nghiệp này bị bỏ hoang. Mãi cho đến ba tháng trước Nguyễn gia Nam Hải đột nhiên mua lại khu đất này.
Trước cổng khu công nghiệp có một tốp khoảng mười người mặc trang phục bảo vệ. Nhìn những người này khuôn mặt cứng ngắc, vuông vức, thân thể vạm vỡ, bắp tay to đến kính người, từ trên người vô hình tỏa ra một thứ khí thế giống với khí thế của quân nhân khiến bất cứ kẻ nào dám bén mảng đến gần đây đều e sợ. Trên hông giắt đủ các thứ như súng lục, súng phóng điện, gậy côn, bộ đàm… trên người mặc áo giáp chống đạn, có thể nói mười người này được trang bị đến tận răng.
Ánh mắt mười người này không hề nghỉ ngơi một chút nào, đảo liên hồi ra xung quanh như đang tìm kiếm xem có kẻ nào lớn gan lớn mật dám bén mảng đến đây không. Đột nhiên…
Ầm…!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Tiếng nổ phát ra từ một chiếc xe tải trong sân. Tiếp theo đó như một vụ domino các chiếc xe tải bên cạnh cũng phát nổ tạo thành một vụ nổ liên hoàn cực kì đẹp mắt không thua gì kỹ xảo trong phim hành động của Mĩ.
Việc chưa dừng lại ở đó. Lại một tiếng nổ lớn vang lên, lần này là ở khu nhà kho ở phía Nam khu công nghiệp. Đây là nơi để các vật liệu dễ cháy như xăng, dầu, hóa chất,… nên khi khi phát nổ tạo lên một cột lửa cao vài mét vút cao lên không trung, soi sáng cả một vùng trời đêm.
Ầm… ầm… ầm… !
Ba tiếng nổ nữa lại vang lên, lần lượt các khu nhà xưởng phía Nam và phía Tây, khu nhà ăn đổ nát ở phía Tây phát nổ.
Một tràng cảnh này khiến tất cả mọi người chứng kiến sững sờ, nhất là đám bảo vệ chịu trách nhiệm ca đêm nay. Nhìn những ngọn lửa cháy rừng rừng này bọn chúng vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi từ bộ đàm vang lên những tiếng giận dữ thì bọn chúng mới tỉnh lại
“Kẻ địch tập kích. Tất cả mọi người chú ý đồng thời phái người đi dập lủa ngay không chết cả lũ bây giờ”
Lúc này cảm đám người đông như kiến trong khu công nghiệp mới sức tỉnh vội vàng chia làm ba nhóm, một nhóm chịu trách nhiệm cứu hỏa, một nhóm tìm kiến bên trong, một nhóm tìm kiếm bên ngoài. Trong lòng bọn chúng vô cùng căm tức bởi không ngờ cả đám người canh gác suốt ngày đêm vậy mà cuối cùng lại để kẻ địch lẻn vào ngay trước mũi cài bom mà không hề hay biết tí gì.
Trong lúc đám người bảo vệ đang hỗn loạn như kiến vỡ tổ thì một thân ảnh thong dong bươc đi không chút vội vàng thì trước tòa nhà ban quan lí của khu công nghiệp hai bóng đen từ trong bóng tối đi ra. Nhìn thấy hai kẻ này thì bốn tên bảo vệ vội vàng đặt tay lên trên khẩu súng ở thắt lưng nhưng chúng chỉ kịp chạm vào súng thì…
Vút… vút…
Bốn chiếc lá cây đột nhiên bay đến với tốc độ của một viên đạn cắm sâu vào mi tâm, máu từ mi tâm òa ra nhuộm đỏ khuôn mặt, cả thân thể bốn tên bảo vệ đổ gục xuống đất, mắt trợn tròn lên.
Hai bóng đen cẩn thận tiến đến tòa nhà, bóng đen đi phía sau không kìm được lòng dừng lại ngồi xuống nhìn nhìn chiếc lá đang cắm sâu vào trong mi tâm của bốn tên bảo vệ. Người này không thể không giơ ngón cái lên tán thưởng với người phía trước.
“Vương ca, đúng là bá đạo, không ngờ dùng lá cây cũng giết được người”
“Hắc hắc… đương nhiên rồi. Những điều chú biết về anh còn ít lắm”
Bóng đen phía trước cười đắc ý.
Bóng đen phía sau thở dài lắc đầu nói
“Không biết bao giờ thằng em này mới đạt đến trình độ của đại ca đây… Haiz”
“Đừng lo chú còn trẻ, còn nhiều thời gian mà. Nếu chú thích thì khi làm xong việc về anh làm một khóa bồi dưỡng được biệt cho”
“Thật chứ”
“Anh việc gì phải lừa chú chứ. Được rồi làm xong nốt việc đi”
“Vâng… hắc hắc”
Bóng đen đầu tiên đi đến của thì ra hiệu dừng lại. Hai mắt của hắn căng ra nhìn về phía cái của sắt như muốn nhìn xuyên qua cái cửa dày cộp cũ kĩ này. Một lát sau thì hắn thả lỏng người ra, ra hiệu cho người phía sau đến gần mới nói
“Bên trong có khoảng chục tên, tất cả đều trang bị súng tự động thế hệ mới và áo giáp chống đạn. Mục tiêu của chúng ta giải cứu lần này hiện đang bị giám ở tầng hầm bí mật phía dưới tòa nhà này”
Bóng đen kia gật đầu hỏi
“Vậy kế hoạch thế nào?”
“Còn kế hoạch gì nứa, lão vào xử lí mười tên kia, cứu người rồi trở về chứ làm sao nữa”
Bóng đen phía sau nghe tháy vậy thì lắc đầu cười khổ, vị đại cả này của hắn đúng là thất thường lúc này làm việc tỉ mỉ kín kẽ đến từng chi tiết lúc thì lại tùy tiện vô cùng; đúng là không biết đường nào mà lần nữa.
“Được rồi. Tí nữa chú vòng qua cửa sổ bên trái của tòa nhà, đợi lúc nào mà bên trong nổ xung thì lập tức xông vào xử lí đám người bên trong. Còn anh sẽ ở ngoài yểm trợ phân tán sự chú ý của địch. Nhớ là phải làm nhanh bởi nếu không đám bảo vệ bên ngoài kia sẽ lập tức ùa đến rất nhanh”
“Vâng, em nhớ rồi”
Bóng đen phía sau nói xong thì không chần chừ phút nào nữa rất nhanh đi vào vị trí sẵn sàng. Bóng đen kia thì đứng trước cửa sắt lấy từ trong túi ra một quả bom mini tự chế gắn lên cửa sắt, sau đó lui ra xa, gom bốn khẩu súng lúc của bốn tên bảo vệ nằm trên đất lên tay. Hắn rút điên thoại ra bấm một dãy số. Một giọng nói nữ nhẹ nhàng nhưng khẩn trương vang lên ở đầu bên kia
“Vương Minh mọi việc thế nào rồi”
Bóng đen này không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta, Vương Minh. Đêm nay theo như kế hoạch đã bàn trước với đám Thư Vân hắn tiến vào khu công nghiệp bỏ hoang này. Lúc đầu từ bên ngoài nhìn vào thấy không có gì khó khăn nhưng khi cẩn thận dùng dị năng dò xét bên trong khu công nghiệp này thì tí nữa hắn té ngửa ra. Bên trong mỗi ngôi nhà tại khu công nghiệp này đều có ít nhất chục tay súng được trang bị tận răng ẩn nấp, có thể nói số bảo vệ lỏng lẻo bên ngoài chính là một hình thức ngụy trang đánh lừa. Nhưng kinh dị nhất là phía dưới khu công nghiệp này có vô số hầm bí mật lớn nhỏ các loại, bên trong chứa vô số vũ khí và các thùng hóa chất các loại. Thậm chí hắn còn phát hiện ra tại nơi này có một phòng thí nghiệm bất quá cái phòng này lại nằm ngoài phạm vị tâm nhìn của hắn nên hắn không biết đám người Nguyễn gia làm cái thí nghiệm quoái quỉ gì bên trong đó.
Nhận thấy khó khăn trùng trùng như vậy thì hắn muốn tìm một phụ tá. Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có Lê Minh Đức là phù hợp. Bởi thứ nhất Lê Minh Đức cũng là một khí giả như hắn, thứ hai Lê Minh Đức là thuôc hạ thân tín của hắn, hai người đã làm việc và chiến đấu với nhau không ít nên giữa hai người ít nhất cũng có sự hiểu nhau từ đó khiến công việc dễ dàng hơn.
Một loạt tràng nổ bom vừa rồi chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Vương Minh. Trong khu công nghiệp này tập trung rất nhiều địch, muốn tấn công trực tiếp là điều không thể mà lẻn lút vào sâu bên trong cũng không phải là dễ dàng gì. Vì vậy Vương Minh dùng dị năng khéo léo vượt qua vài lớp bảo vệ mỏng manh bên ngoài, chọn những mục tiêu ở khu vực gần rìa khu công nghiệp làm mục tiêu đặt bom.
Quả nhiên mọi sự đúng như Vương Minh dự đoán. Một loạt tràng bom nổ ra khiếm đám người bên trong này nháo nhào như ong vỡ tổ, hỗn loạn vô cùng. Và nhân lúc hỗn loạn không ai để ý này, Vương Minh và Lê Minh Đức lập tức lẻn vào bên trong tiếp cận nơi giam dữ Lương Vĩnh Thành.
“Bước đầu thuận lợi, chúng tôi đang tiếp cận mục tiêu. Thế bên cô chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã xong hết rồi. Mọi người đã sẵn sàng vào vị trí”
“Vậy thì sau năm phút nữa, lập tức cho người tấn công. Cẩn thận đám người này đều trang bị súng tự động thế hệ mới”
“Biết rồi. Ngươi cũng cẩn thận”
Vương Minh cúp điện thoại. Hắn cầm hai khẩu súng giắt vào lưng rồi cẩm hai khẩu lên tay, núp sau một cái cây ngay trước tòa nhà. Đưa đồng hồ lên trước mặt, nín thở, bấm vào cái nút nhỏ bên cạnh.
Ầm…!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, cảnh cổng cũ kì bị áp lực của vụ nổ bắn thẳng vào trong.
Vương Minh thở ra một hởi, xoay người ra khỏi chỗ ẩn nấp, không cần ngắm ngủng gì hết, cứ giơ hai khẩu lục trên tay lên điên cuồng nã đãn. Nã xong đến viên đạn cuối cùng, không chần chừ quay trở lại chỗ nấp. Chỉ trong khoảng khắc ngắn sau đó, một loạt tiếng súng “đoàng” “đoàng” nổ ra từ bên trong đáp trả hắn.
Có một vài viên đại bắn sượt qua cái cây khiến vô số vụn gỗ và mẩu gỗ nhỏ từ thân cây bắn tóe tung ra. Một màn này khiến Vương Minh không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong đầu thầm nghĩ
“Mẹ kiếp, không ngờ hỏa lực của loại súng này lại mạnh thế. May mà có cái cây này không thì ta thành tổ ong mất”
Vừa núp sau cây Vương Minh không quen dùng dị năng nhìn vào bên trong quan sát tình hình. Thấy cả mười tên đều nã súng về phía hắn, bỏ mặc phía sau không ai canh gác thì Vương Minh mở cờ trong bụng, kế hoạch nghi binh đã thành công rực rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui