“A. Henry lâu lắm mới thấy ông gọi điện”
Vương Minh nói.
“Cũng không lâu lắm đâu, mới chỉ cách đây vài tháng chúng ta còn nói chuyện mà”
Lão Henry cười cười.
“Nghe nói cậu vừa bị thương?”
“Ờ. Đúng là tin tức của ông nhanh nhạy thật. Hôm qua tôi vừa bị thương, chỉ là bị gãy vài đoạn xương của cánh tay thôi, không có gì đáng kể”
“Không bị thương nặng là tốt. Nếu cậu có mệnh gì thì e rằng dì Bạch của cậu và cái lão sư phụ quái dị không tha cho ta mất”
“Ông cứ nói quá chứ”
“Được rồi nghe nói là trong lần tập kích căn cứ của Nguyễn gia cậu phát hiện ra điều gì đó kì lạ phải không”
Vương Minh âm thầm tặc lưỡi, không ngờ đến cái chuyện kia lão ta cũng biết rồi. Vốn đêm qua được chiêm ngưỡng sức mạnh của cái thứ thuốc xanh xanh kia làm Vương Minh có chút thèm khát, vốn định giấu diếm rồi bí mật điều tra không ngờ lão Henry đã nghe được tiếng gió. Việc đã thế này thì hắn không thể dấu diếm được nữa liền đem toàn bộ câu chuyện kể lại.
Lão Henry ở bên kia im lặng nghe Vương Minh kể chuyện, đến khi Vương Minh kể xong một lúc rồi mà lão vẫn không có lên tiếng, Vương Minh định gọi lão thì đột nhiên lão nói
“Chẳng lẽ chính thứ thuốc độc đồn đại đó là có thật”
“Henry ông biết thứ thuốc đó sao?”
“Cũng không biết nhiều lắm, chỉ là một số tin đồn vừa mới xuất hiện gần đây trong thế giới ngầm thôi.”
Lão Henry dừng lại một chút, sắp xếp lại các tin tức thu đã thu được, nói
“Gần đây thế giới ngầm ở châu Âu đồn đại rằng có một tổ chức bí mật vừa nghiên cứu ra được một thứ thuốc có thể mang lại cho con người sức mạnh vô biên, đến cả dao kiếm súng đạn cũng không thể làm bị thương được. Thậm chí ta còn nghe nói có lời đồn là thứ thuốc đó có theer khiến một người bình thường có khả năng của dị năng giả”
Vương Minh nghe Henry nói xong thì lúc này trong lòng hắn đã tin tám phần cái thứ thuốc xanh xanh kia cũng giống với thứ thuốc mà tập tài liệu hắn đã thu được. Vương Minh hỏi
“Trên đời này thực sự có thứ thuốc đem lại khả năng của dị năng giả sao?”
“Không phải là không có. Từ rất lâu rồi đã từng có người nghiên cứu về vấn đề này bất quá chưa thành công mà thôi.”
Vương Minh gật đầu. Trên đời này cuộc chạy đua vũ trang giữa các nước là không ngừng một phút hay giây nào, khi mà cuộc chạy đưa về khí tài quân sự đã trở lên lỗi thời thì các nước sẽ chuyển sáng bí mật thí nghiệm về các thứ cao siêu huyền bí như khả năng của các dị năng giả.
“Ông có biết thứ thuốc này do kẻ nào làm ra không?”
Lão Henry cười khổ nói
“Tất cả hiện giờ mới chỉ là tin đồn mà thôi bất quá tin tức này bắt nguồn từ Pháp nên chúng tôi hồ nghi kẻ làm ra cái thứ thuốc này hiện nay đang ở Pháp”
Lúc này trong lòng Vương Minh đang rất đắn đo không biết cóc nên nói về cái đống tài liệu hắn có được hay không. Nghĩ kĩ thì hắn có giữ lại thì cũng chả để làm gì cả bởi bộ tài liệu đó mới là một nửa mà thôi, có muốn chế ra thuốc cũng không được mà đêm qua chứng kiến phản ứng của mười tên vệ sĩ khi sử dụng thứ thuốc siêu nhân đó thì Vương Minh có cảm thấy kinh hãi loại thuốc này, không dám ảo tưởng đến nó nữa. Mà ở hướn ngược lại, nếu hắn giao cho lão Henry tập tài liệu đó thì hắn sẽ là đại công thần, chắc chắn lão sẽ không bạc đãi mà cho hắn chút lợi lộc nào nữa. Phân tích đến đây, đường nào lợi đường nào hại thì đã rõ như ban ngày Vương Minh quyết định.
“Ông Henry tôi có một tập tài liệu muốn giao cho ông”
“Tài liệu? Tài liệu gì?”
“Đây là tài liệu rất bí mật, tôi phải phí rất nhiều công sức mới có được”
Vương Minh cố tình phóng đại lên để lát nữa đến lúc thưởng công thì có thể tận lực dựa vào điều này mà thu được lợi ích lớn nhất.
Lão Henry ở bên kia trầm ngâm rồi trầm giọng hỏi
“Quan trọng như vậy sao?”
“Đúng vậy cực kì quan trọng. Ông xem rồi sẽ biết”
“Được câu gửi email cho ta đi”
“OK”
Vương Minh cúp mày, hắn bấm số điện thoại của Mã Đống.
“Vương Minh là chú à, nghe nói chú đêm qua bị thương có nặng lắm không”
“Yên tâm đi Mã ca, thân thể vẫn ổn cả chỉ là bị gãy một cánh tay thôi”
“Ừ. Thế là tốt. Còn thằng Đức thế nào?”
“Nó thì bị thương nặng hơn chút, e rằng phải nằm viện tĩnh dưỡng tầm hơn tháng”
“Ừ. Mà chú gọi anh có việc gì?”
“Là thế này, anh còn nhớ đống tài liệu về thứ thuốc siêu nhân mà em gửi anh lần trước không?”
“Có chứ, anh vẫn cẩn thận cất trong két sắt này, chú muốn lấy ngay à”
“Không. Tạm thời anh giữ hộ em thêm một thời gian nữa. Anh hiện giờ lập tức scan lại toàn bộ số tài liệu đó rồi gửi qua email cho em”
“Được, việc nhỏ chú chờ tí là xong”
Vương Minh cúp mày ngồi chờ khoảng nửa tiếng rồi Iphone rung rung lên, trên màn hình xuất hiện biểu tượng báo có tín nhắn gửi trong hòm thư. Vương Minh mở hòm thư điện tử, kiểm tra tài liệu một lần rồi gật gật đầu sau đó chia tài liệu làm hai phần, phần đầu gửi cho lão Henry còn phần sau hắn giữ lại. Hắn làm như vậy là trước hết muốn thăm dò xem thái độ của lão Henry với tập tài liệu này, nếu lão có hứng thú thì Vương Minh sẽ lấy nốt phần còn lại ra để câu kéo chút lợi lộc với lão.
Khoảng hai tiếng đồng hồ sau khi Vương Minh gửi phần tài liệu cho lão Heny thì điện thoại của hắn rung lên. Là lão Henry gọi đến; Vương Minh cười cười bắt máy nói
“Ông thấy tài liệu này thế nào?”
“Làm sao cậu có được những tài liệu này?”
Giọng của lão Henry rất trầm mặc, đây là lần đầu tiên Vương Minh thấy lão nói chuyện với mình cái giọng nghiêm túc như thế này. Điều này chứng tỏ rằng sự việc thuộc vào loại cực cực kì nghiêm trọng. Vì vậy Vương Minh cũng chỉnh lại thái độ nghiêm túc, không có chút cợt nhả nào. Hắn nói liến thoắng một lượt tại sao mình có tài liệu này, đương nhiên trong đó chỉ có năm phần là thật còn năm phần còn lại là đo hắn cố tình xào xáo hoặc bịa ra.
Lão Henry im lặng nghe Vương Minh bốc phét hết thì mới thở dài nói
“Vương Minh lần này cậu lập đại công rồi”
“Đại công?”
“Phải. Cái tập tài liệu mà cậu ngửi chính là môt phần có liên quan đến thứ thuốc đang được đồn đại đ. Theo các chuyên gia của chúng ta đánh giá thì nếu dựa vào đống tài liệu này thì đến chín phần là có thể sản xuất thành công thứ thuốc biến người thường thành dị năng giả”
“Thật sao?”
Mặc dù biết trước là sẽ như thế này nhưng Vương Minh vẫn phải giả vời cao hứng hô lên. Hắn nói
“Trong tay tôi còn một phần tài liệu nữa để tôi gửi nốt cho ông”
“Thật sao”
“Thật. Bất quá…”
Vương Minh không nói nốt, hắn cố tình lấp lửng.
Quả nhiên lão Henry cực kì sốt ruột vì thái độ hờ hững lấp lửng của hắn, lão nói
“Cậu yên tâm, tổ chức sẽ ghi nhớ công lão của cậu, sẽ không bạc đãi cậu đâu”
“Có lời này của ông thì ta yên tâm rồi”
Vương Minh cười hắc hắc, mọi việc tiến hành thuận lợi hơn vạn lần so với dự tính của hắn, hắn cứ tưởng sẽ phải cùng với lão cáo già Henry này cù cưa cò kè mặc cả một lúc nhưng thật không ngờ lão ta lại sốt ruột đến không cần nghĩ đáp ứng hắn ngay. Vương Minh cao hứng vô cùng, hắn vừa gửi nốt phần còn lại vừa suy nghĩ xem nên đồi lão Henry thưởng cái gì đây.
Tiền bạc? Cái thứ này hiện giờ hắn không thiếu. Mỹ nữ? Cái này hắn cũng không cần bởi hắn hiện giờ có hai mỹ nữ ôn nhu xinh đẹp động lòng người, với hắn thế là cũng quá đủ rồi nhiều đàn bà đẹp quá mình quản cũng không nổi mà chưa kể lão ta làm sao có thể đáp ứng điều kiện này của hắn cơ chứ. Quyền lực? Cái này tạm thời hắn chưa cần đến bởi lúc này căn cơ của hắn chưa vững, thế lực của hắn mới chì bắt đầu bén rễ nếu chen chân vào vòng xoáy tranh giành quyền lực ở trên cao thì chỉ có nước bị đạp nát như cám mà thôi.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì lão Henry lại gọi điện đến, Vương Minh hết sức nghi hoặc tập tài liệu đã chuyển hết cho lão rồi theo lí thì lão hiện giờ đang bù đầu mà lao vào nghiên cứu chứ làm gì có thời gian để mà gọi điện cho hắn chứ. Chẳng lẽ tập tài liệu có vấn đề? Trong lòng sốt ruột Vương Minh mở máy nói
“Ông Henry có việc gì vậy? Chẳng lẽ tập tài liệu có vấn đề?”
“Không không có vấn đền gì cả. Ta chỉ gọi điện lại hỏi cậu một chuyện”
Vương Minh nghe thấy tập tài liệu không có vấn đề gì thì mới thở phào, tảng đá đè nặng trong lòng lập tức bị đá sang một bên. Hắn cứ tưởng miếng ăn đến miệng mà bị mất thì thực sự là quá đau lòng đi. Thấy lão Henry có chuyện hỏi, hắn nói
“Chuyện gì?”
“Cậu còn giữ bản gốc của tập tài liệu này chứ?”
“Đương nhiên. Nó đang được tôi cất giữ ở một nơi cực kì an toàn”
“Thế là tốt, chả là tổ chức vừa quyết định mấy hôm nữa sẽ phái một nhóm nhân viên cấp cao đến chỗ cậu để tiếp nhận tập tài liệu đó”
“Không vấn đề”
“Ừm. Khi nào bọn họ đến thì sẽ chủ động liên lạc với cậu. Tính ra cũng phải ít nhất năm nữa, cậu cứ nghỉ ngơi đi hồi phục cho tốt vào. Có việc gì cần giúp đỡ thì cứ gọi điện cho ta, nếu giúp được ta sẽ tận lực”
“Được. Đến lúc đó tôi sẽ không khác khí đâu… hắc hắc”
Vương Minh cười nham hiểm rồi cúp máy.