Cô gái tiếp tân xinh đẹp nhanh chóng chạy về bàn tiếp tân cách đó không xa, nhấc điện thoại bấm số nội tuyến gọi lên văn phòng của tổng giám đóc. Nàng ta nói nói gật gật một lúc thì cúp điện thoại, chạy đến trước mặt Vương Minh thái độ còn cung kính hơn cả lúc trước.
Tổng giám đốc ời quí khách lên phòng. Xin quí khách đi theo tôi"
Vương Minh khoác tay từ chối nói
"Không cần chỉ cần nói cho tôi vị trí là được"
"Vâng. Là tầng mười, phòng cuối dãy hành lang đối diện với thang máy"
"Cảm ơn"
Vương Minh gật đầu cảm ơn rồi lập tức sải bước tiến vào trong thang máy đi lên tầng mười. Đúng theo chỉ dẫn Vương Minh đi đến trước cửa một căn phòng, vừa đến nơi Vương Minh khá bất ngờ bởi hắn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn thư kí trước phòng chăm chú làm việc, xem bộ dạng này có lẽ người này chính là thư kí của Lê Tiến Tài. Nhưng hắn cảm thấy khó hiểu bỏi rất đơn giản, ngày nay ông chủ nào có tiền chả thuê mấy em thư kí chân dài đến nách xinh tươi ngọt nước vậy mà Lê Tiến Tài lại thuê một thư kí là một người đàn ông, lại là một người đang ông trung niên bộ dạng văn nhã.
"Chẳng lẽ hắn có sở thích đặc biệt sao?"
Một ý nghĩ quái ác lóe lên trong đầu hắn. Vừa nghĩ đến thì Vương Minh không khỏi một trận rùng mình, một người đàn ông cường tráng, làn da găm đen khỏe mạnh cực kì nam tính thân thể cao hơn hai mét mà là gay thì… thảm họa a… thật là thảm họa a
"Khụ khụ"
Đột nhiên có tiếng ho khan vang lên gần Vương Minh khiến hắn tính lại. Hắn biết lúc nãy mình thất thần đứng đực mặt ra ở đây cực kỳ phản cảm nên khi tỉnh lại có chút xấu hổ, ho khan để che bớt sự xấu hổ trên mặt nói
"Tôi là Vương Minh, tôi đến gặp Lê tổng giám đốc"
"Cậu đợi ở đây một lúc"
Người thư ký trung niên này lãnh đạm nói sau đó đứng lên mở cửa văn phòng Lê Tiến Tài. Khoảng chừng vài phút sau hắn trở ra, đứng trước cửa nói
"Cậu có nửa tiếng nói chuyện với tổng giám đốc"
Vương Minh gật đầu. Hắn biết Lê Tiến Tài là tổng giám đốc của một công ty lớn tầm cỡ thế giới nên chắc chắn công việc ngập tận đầu, thời gian là rất quí báu, nói ngày đi vạn dặm cũng không quá vì vậy hắn cũng không chậm trễ chút thời gian ít ỏi này lập tức cất bước đi vào trong.
Đi vào trong thì đã thấy Lê Tiến Tài ngồi sẵn trên ghế salon giữa phòng, trên chiếc bàn gỗ lim tinh xảo đã đặt trước hai chén trà, từ trong chén vẫn tỏa ra hương khói thơm nồng phảng phất chứng tỏ mới được pha. Vương Minh không khác khí bởi dù sao hai người không tính là người quen nhưng cũng đã đạt gần đến mức độ đó, hắn ngồi xuống không chủ động lên tiếng vội mà tao nhã nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Trà vào trong miệng hắn không nuốt ngay mà ngậm trong miệng một lúc cảm nhận hương vị từ lưỡi rồi mới nuốt. Vương Minh gật gật đầu tán thưởng
"Trà ngon"
Lê Tiến Tài gật đầu cười coi như tiếp nhận lời khen, hắn cũng làm một động tác y hệt như Vương Minh nhưng mà trong mắt Vương Minh lúc này hình ảnh phải nói là cực kỳ kinh dị, giống như một con tinh tinh đang uống trà vậy. Quả thật Vương Minh không thể không nói Lê Tiến Tài này không hề thích hợp với mấy cái loại tao nhã văn nhân này.
"Được rồi Vương Minh, cháu cũng không phải là người rảnh rỗi, cũng không đén múc đến đây xin chú chén trà chứ. Là người nhà thì có gì nói đi đừng ngại"
Lê Tiến Tài nói
Đối phương đã hỏi thì Vương Minh cũng thẳng thắn trả lời
"Cháu muốn thuê mấy vệ sĩ của chú"
"Thuê vệ sĩ?"
Lê Tiến Tài dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Minh. Mặc dù hắn chưa từng cùng Vương Minh giao thủ lần nào nhưng qua tư liệu và lời kể của gia đình Nguyễn Sinh thì chắc chắn là không hề thấp chút nào chỉ sợ e rằng nhân viên vệ sĩ số một của công ty hắn cũng đừng hòng đánh bại được Vương Minh. Vì vậy mà hắn không thể không nghi hoặc hỏi Vương Minh.
Vương Minh cũng không muốn giấu giấu diếm diếm nên nói thảng vấn đề
"Có kẻ rỗi việc thuê sát thủ tính lấy cái mạng cháu"
"Cái gì"
Lê Tiến Tài nghe thấy hai chữ "sát thủ" thì bật dựng lên trợn mắt nhìn Vương Minh như muốn nhìn xem hắn nói thật hay chém gió nhưng thấy biểu tình ngưng trọng của Vương Minh thì không dám không tin. Việc này lớn rồi a, con rể tương lai của Nguyễn Sinh bị kẻ nào đó thuê sát thủ ám sát, kẻ đó đúng là chán sống rồi điều này thực sự khiến hắn tò mò về kẻ dám ăn gan hùm gan báo này là hào kiệt phương nào a, thật sự là quá bội phục bội phục. Hắn hỏi
"Có biết kẻ nào không? Có cần chú điều tra giúp không"
Vương Minh cười cười, hắn thản nhiên nói
"Cảm ơn ý tốt của chú nhưng việc này là việc riêng cá nhân nên cháu nghĩ để tự cháu xử lí thì hơn. Mà tin tức về tên chủ thuê cháu cũng có rồi, cũng đã khoang vùng được nghi phạm chỉ cần chút thời gian xác nhận thôi"
Lời này nói xong, Vương Minh lại nghĩ về tên khốn nạ Dịch Thế Hùng dám dùng trò này đối với hắn thì sát khí từ trên người không kìm nén được mà bạo phát ra ngoài, ánh mắt cực kì băng lãnh.
Ở đối diện Lê Tiến Tài thân là người từng qua không ít sinh tử hồi trong quân đội chứng kiến một màn này mà cũng phải kinh hoàng. Hắn không ngờ rằng một người trẻ tuổi như vậy, nhìn mới chỉ hai mươi tuổi bộ dạng văn nhân mọt sách không ngờ sát khí lại dày đặc đến lạnh người như vậy, mà đáng sợ hơn chính là cái ánh mắt sáng như sao kia, giống như là một viên đạn găm thẳng vào mắt của những người dám nhìn thẳng vào đôi mắt đấy. Quả thật là quá đáng sợ
Lê Tiến Tài cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cái thứ cảm giác này đã lâu lắm rồi hắn chưa cảm nhận được. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thán mình thật sự già rồi, sóng sau xô sóng trước a. Hắn cầm chén trà lên muốn uống một ngụm để bình tĩnh nhưng bàn tay run run lên chật vật mãi mới đưa được chén trà lên trên miệng. Hít một hơi lãnh khí, hắn nói
"Nếu vậy thì tốt"
Vương Minh đột nhiên phát hiện ra biểu hiện thất thường của Lê Tiến Tài thì lập tức hiểu ra tại sao, vội vàng thu liễm lại sát khí, cố gắng làm nội tâm bình ổn không nghĩ gì đến những việc chém chém giết giết đầy máu tinh. Vương Minh cố nặn nụ cười nói
"Sát thủ lần này là tổ chức sát thủ số một thế giới Vương gia"
"Cái gì sát thủ Vương gia"
Lê Tiến Tài giật mình, cơ hồ cả cơ thể to lớn trong giây phút này đã hóa đá
Vương Minh thấy biểu hiện có phần thái quá của Lê Tiền Tài thì vội vàng quăng ra một câu trấn an hắn
"Đúng vậy. Nhưng chú đùng lo mọi việc có cháu sắp xếp rồi, an toàn bản thân cháu có thể tự mình lo liệu chỉ là…"
"Chú hiểu rồi. Vậy cháu cần bao nhiêu người"
Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi nói
"Cháu cần khoảng mười người vệ sĩ cấp S, nếu là vệ sĩ nữ thì càng tốt"
Lê Tiến Tài đang uống trà nghe thấy câu nói của Vương Minh thì trợn mặt, miệng "phụt" một tiếng phun ra toàn bộ thứ nước trong miệng sau đó ho sặc sụa đến nỗi cả khuôn mặt găm đen đỏ bừng lên. Mãi một lúc sau, khi thấy khá hơn thì hắn mới nhìn Vương Minh nói
"Cháu nói thật hay nói đùa đấy. Mười người, lại còn là cấp S nữa, cháu có biết lương của họ là bao nhiêu không. Liệu cháu có đủ tiền hay không"
Lê Tiến Tài trừng mắt nhìn Vương Minh. Trong giới vệ sĩ chuyên nghiệp thì cấp S chính là cấp bậc cao nhất, nếu có những người này làm vệ sĩ thì mức độ an toàn là cực kì cao vì vậy mà giá cả cũng cực mắc, gấp vài lần so với bình thường. Mà chưa kể công sức và tiền tài để đào tạo được một vệ sĩ đẳng cấp S là cực kỳ lớn, vì vậy mà những người vệ sĩ này chính là chiêu bài của các công ty bảo an. Trong tay Lê Tiến Tài vừa vặn có đúng mười người, đủ số mà Vương Minh yêu cầu, mười người này đều là những bảo bối của công ty nên hắn tiếc rẻ không muốn mang những người này cho Vương Minh. Mặc dù hắn biết sát thủ Vương gia khó chơi nhưng trong suy nghĩ của hắn thì cũng không đến mức phải cần một lượng lớn vệ sĩ cấp cao như vậy bảo vệ. Tiếc của đồng thời cảm thấy lãng phí vì vậy Lê Tiến Tài lập tức vận dụng đến lí do tiền bạc nhằm khiến Vương Minh thấy khó mà lui. Nào ngờ…
"Bao nhiêu. Chú ra giá đi. Chú yên tâm cháu là người sòng phăng, đặc biệt là trong vấn đề tiền bạc đảm bảo không nợ chú một xu nào luôn"
"Khụ khụ"
Lê Tiến Tài nghe thấy vậy thì mặt khẽ đỏ vì xấu hổ nên ho khan hai tiếng để che giấu. Hắn một lúc sau giơ năm ngón tay mới nói
"Năm mươi triệu một tháng một người, bao ăn bao ở"
Hắn nói xong nhìn thấy Vương Minh trầm ngẫm tưởng rằng mình hét cái giá này thì sẽ làm Vương Minh bỏ ý định. Lê Tiến Tài biết cái tên con rể tương lai này của Nguyễn Sinh cũng không phải là loại nghèo gì, tuy rằng cũng không biết là tên này rốt cục trong tay tài sản như thế nào nhưng hắn nghĩ cũng không khảm nổi mức giá mình vừa hét ra thêm hai mươi triệu so với giá thị trường. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì lập tức bị đập bể
"Năm mươi triệu… thật sự là năm mươi triệu chứ…?"
Vương Minh nghi hoặc nhìn Lê Tiến Tài
Lê Tiến Tài nhìn Vương Minh bắt gặp ánh mắt của hắn thì trong lòng cảm thấy không ổn nhưng hắn vẫn kiên trì suy nghĩ lúc nãy vì vậy gật đầu đầy quả quyết nói dõng dạc
"Đúng vậy, năm mươi triệu không hơn không kém"