Thế giới kinh doanh của phương Đông và phương Tây hoàn toàn khác nhau nếu muốn nói là hai cực nam bắc của một cái nam châm thì cũng chẳng có gì quá cả .Ở phương Tây tính tư bản của giới kinh doanh thể hiện rất rõ ràng và mạnh mẽ, ở đó có tiền là có tất cả, đồng tiền chiếm vị trí số một, các chính trị gia phải phụ thuộc vào các ông chủ các tập đoàn lắm tiền nhiều của, nói chung ở đây những kẻ có tiền là ông hoàng cứ nói đến cụm từ “thế lực đằng sau” là người nghe liên tưởng ngay đến những đế chế tài chính hùng mạnh. Nhưng ở châu Á lại hoàn toàn trái ngược, cái cụm từ này được gắn liền với những chính trị gia tay nắm đầy quyền lực. Các tập đoàn dù nhiều tiền như thế nào đi nữa cũng phải có sự bảo trợ của một nhân vật tai to mặt lớn nào đó. Chính vì vậy ở khu vực châu Á nói đến thực lực của một tập đoàn nào đó ngoài so sánh về tiền bạc còn phải so sánh về cái “gậy chống lưng” của ai cứng hơn.
Vương Minh quả thật sơ sót trong vấn đề này. Đúng vậy Tuyết Thiên là tập đoàn như thế nào? Đó làm một trong mười tập đoàn lớn nhất Đông Doanh thử hỏi nếu chỉ có mỗi tiền thôi thì làm sao mà leo lên được vị trí này chứ. Lúc trước hắn chỉ chăm chăm vào số tài sản của tập đoàn Tuyết Thiên mà quên mất cái yếu tố chết người này, may mà hắn sáng suốt thương lượng trước với Trương Nghĩa nếu không tự ý hành động chắc sẽ mang lại một cái đại họa to lớn cho công ty Vương thị. Hiện giờ công ty Vương thị một mình chống đỡ với Nguyễn Phi Long đã vất vả rồi nếu thêm một kẻ thù mạnh mẽ như một vị bộ trưởng bộ thương mại kiêm bộ trưởng bộ chính trị thì không biết sẽ có kết cục như thế nào. Nghĩ đến đây mà Vương Minh cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nhưng cố kỵ là một chuyện, việc tập đoàn Tuyết Thiên sụp đổ là một chuyện bắt buộc Vương Minh phải làm bởi nếu không sẽ chừa cho tên hồ ly giảo hoạt Phương Thiên Uy một con đường sống, mà khi hắn thoát được nạn này sẽ dưỡng thương tích tụ lực lượng một thời gian rồi điên cuồng quay trở lại cắn trả như một con cho dại. Đây là điều mà hắn không hề muốn thấy.
Trương Nghĩa yên lặng quan sát Vương Minh đang trầm tư suy nghĩ, hắn thấy từ trong ánh mắt của một sự quyết tâm hiện lên. Hắn biết Vương Minh rất muốn có được cái tập đoàn Tuyết Thiên kia nhưng có lẽ vì cố kỵ thế lực sau lưng của nó mà mới lầm tình trạng suy tư như hiện nay. Hắn có chút khó hiểu tại sao Vương Minh lại phải kiên quyết như vậy thế nên tò mò hỏi
“Anh Minh chẳng lẽ nhất định phải có được tập đoàn Tuyết Thiên sao?”
Vương Minh gật đầu nói
“Nhất định là phải nắm được trong tay”
Sau đó lập tức kể những điều mà mình biết về mới quan hệ giữa chủ tịch thành phố Giang Kiều Phương Thiên Uy và bả chủ tập đoàn Tuyết Thiên Lê Thị Tuyết ra, đồng thời thỉnh thoảng còn thêm vào vài suy đoán lúc trước của hắn để làm hoàn chỉnh và rõ ràng về mối quan hệ này.
Trương Nghĩa nghe xong mà không khỏi giật mình, không ngờ mọi việc lại rắc rối như vậy. Hắn là một trong những thân tín của Vương Minh nên cũng biết được địa vị của thành phố Giang Kiều trong kế hoạch vĩ đại của Vương Minh. Vì vậy suy nghĩ một lúc Trương Nghĩa nói ý kiến của mình
“Nếu như vậy thì chắc chắn chúng ta phải nắm được cái tập đoàn Tuyết Thiên kia vào tay”
Vương Minh gật đầu hắn có chút vui mừng vì Trương Nghĩa thấu hiểu được suy nghĩ của hắn, quả không uổng phí khi hắn coi Trương Nghĩa là một trong những thân tín của mình. Nhưng vui mừng qua đi hắn lại cười khổ nói
“Nhưng mà có một cái cây đại thụ lớn như vậy chống lưng, chúng ta nếu muốn đụng vào cũng khó trừ phi…”
“Trừ phi làm sao?”
Trương Nghĩa thấy Vương Minh đang nói thì ngừng lại liền hỏi
Vương Minh chụm tay thành đao chém xuống, giọng lạnh lùng nói
“Trừ phi cái cây đại thụ đó bị chặt đổ”
Trương Nghĩa kinh hoàng không ngờ Vương Minh lại có ý nghĩ lớn gan và táo bạo như vậy. Thử hỏi để vặn ngã một vị bộ trưởng bộ thương mại kiêm ủy viên bộ chính trị thì phải có lực lượng lớn đến như thế nào. Trương Nghĩa mặc dù không biết rõ về những quân bài của Vương Minh nhưng hắn dự đoán chắc chắn Vương Minh cũng không có được con bài nào có thực lực mạnh mẽ đến mức như vậy. Hắn không muốn Vương Minh vì quá mức cố gắng mà quá cố vội vàng lên tiếng khuyên giải Vương Minh
“Anh Minh… việc này… việc này…”
“Có phải chú định nói việc này là không thể phải không?”
Vương Minh nhìn dáng vẻ hoảng hốt đến nỗi trán vã cả mồ hôi của Trương Nghĩa nhàn nhạt nói
Trương Nghĩa lau lau mồ hôi trên trán đầu gật gật liên tục lên lên xuống xuống như cái chày giã gạo. Hắn vội nói
“Người xưa có câu dân không đấu lại được với quan anh xem…”
Vương Minh khoát tay chặn lời nói của Trương Nghĩa, trong lòng hắn đã quyết định vì vậy không muốn nghe lời nói làm sụt giảm ý chí của Trương Nghĩa. Vương Minh ánh mắt nghiêm nghị, từ trên người tỏa ra một khí thế cao cao tại thượng như một hoàng đế nhìn xuống quần thần, giọng nói cứng rắn mạnh mẽ uy nghiêm khiến người khác không thể không làm theo. Vương Minh nói
“Chú không cần phải lo. Mọi việc có anh lo liệu, anh chỉ hỏi chú một việc chú có thể thu mua toàn bộ tập đoàn Tuyết Thiên không?”
Trương Nghĩa bị khí thế của Vương Minh ép mà cảm thấy khó thở, lồng ngực giống bị cái gì đó đè nặng vào khó chịu vô cùng. Hắn quen biết được Vương Minh đã gần năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng này của Vương Minh, nói khí thế ép chết người cũng không ngoa. Thấy không thể khuyên giải được, Trương Nghĩa đành thở dài gật đầu uể oải nói
“Em làm được”
“Vậy tốt. Chú chỉ cần chuẩn bị khi nào ảnh bảo ra tay thì mạnh mẽ không cần kiêng nể mà chém giết”
“Vâng. Anh yên tâm”
“Ừ. Anh tin tưởng vào tài năng của chú”
Việc cũng đã nói xong, Vương Minh cũng không muốn làm chậm trễ công việc của Trương Nghĩa ở công ty nữa vì vậy lập tức đứng dậy rời đi. Tuy rằng trước mặt Trương Nghĩa Vương Minh nói cứng rắn như vậy nhưng thực sự sâu trong lòng hắn cũng biết lời nói của Trương Nghĩa hoàn toàn chính xác, một mình sức lực của hắn hiện nay làm sao đấu lại với một vị ủy viên bộ chính trị được cơ chứ. Suy đi tính lại thì hắn thấy mình vẫn cần phải có viện trợ bên ngoài, mà viện trợ này phải là người trong chính giới mới hiệu quả. Nhưng mà khổ nỗi tấm lưới quan hệ của hắn vẫn chưa đủ rộng đến mức vươn được vào bên trong chính giới, đương nhiên là ngoại trừ Dương Hân bất quá cấp bậc của nàng quá thấp cũng chả giúp được gì.
Vương Minh dừng xe lại trước một công viên xuống đi thả bước đi bộ chậm rãi bên trong. Không biết đã đi được bao lâu và bao xa Vương Minh đột nhiên dừng lại ngồi xuống bên cạnh đài phun nước, hắn rút điện thoại ra bấm một dãy số
“Alô”
Bên trong truyền đến giọng nói em dịu nhưng cũng không thiếu phần uy nghiêm, chỉ cần hai điều này cũng biết được người trong điện thoại mà Vương Minh gọi là một người phụ nữ mà người phụ nữ này không bình thường.
“Dương Hân tôi Vương Minh đây”
“Vương Minh?”
Dương Hân ở đầu bên kia có chút sững sờ, nàng cảm thấy cực kì kì lạ bởi hai người đã quen nhau lâu như vậy rồi vậy mà đây là lần đầu tiên Vương Minh đột nhiên chủ động gọi điện cho nàng trong khi giữa hai người không có việc gì cần làm. Từ sau bữa tối đó thì hình ảnh của Vương Minh đã có sự chuyển biến long trời lở đất trong tâm trí của Dương Hân đương nhiên những chuyển biến này là theo chiều hướng tích cực vì vậy thái độ với Vương Minh cũng chuyển biến. Nàng nhẹ nhàng hỏi
“Anh gọi tôi chắc là có việc cần tôi làm phải không?”
“Phải.Tôi đang cần cô giúp đỡ một chút”
“Giúp đỡ? Được việc gì anh nói đi”
“Tôi muốn nhờ cô làm quân sư tư vấn cho tôi chút việc”
“Quân sư? Tư vấn?”
“Đúng vậy. Chả là dạo gần đây tôi có một kẻ cản đường nhưng kẻ này là người trong chính giới lại có quyền lực và ảnh hưởng khá lớn, tôi muốn vặn ngã hắn, tôi biết cô là người trong thể chế nên muốn nhờ cô làm tư vấn một chút”
Vương Minh làm vậy là hoàn toàn chính xác. Dương Hân là người trong thể chế, mặc dù mới tham gia được vài năm nhưng để ngồi vững trên chiếc ghế hiện giờ nàng cũng không phải là một kẻ gà mờ. Chính trường làm một cuộc chiến không đổ máu diễn ra cả trong sáng lẫn ngoài tối, vì là một người trong thể chế, tuổi còn trẻ nhưng có thể ngồi vững vàng trên cái ghế phó chủ tịch thường ủy thì những trò ngoài sáng trong tối đương nhiên nàng cũng không phải không thông thạo. Vì vậy không hỏi nàng thì quả thật là lãng phí một tài năng lớn. Vương Minh liền kể rõ ràng mọi chuyện không một chút nào che dấu
“Là thế này…”