Ngồi ở giường bệnh, Vương Minh mở hòm thư nhận tài liệu mới nhất về Liên Minh mà Hầu Toàn đã thu thập và tổng hợp, bên trong đó có rất nhiều dòng Hầu Toàn viết suy nghĩ của mình nên Vương Minh càng có cái nhìn tổng quan và dễ dàng hơn. Đọc xong tài liệu cũng là lúc Hầu Ba trở lại phòng bệnh, Vương Minh nói chuyện với Hầu Ba một chút rồi rời khỏi bệnh viện Quân y
Hắn lên xe nhưng không khởi động máy, mày nhăn lại, hai mắt nhắm chặt dựa đầu vào ghế tựa đằng sau, bộ dạng trầm tư suy nghĩ. Một lúc lâu sau đột nhiên Vương Minh mở mắt, từ trong đôi mắt hắn phát xạ ra tinh quanh mãnh liệt, có lẽ hắn đã đưa ra được quyết định. Vương Minh lẩm bẩm nói khẽ
“Xem ra đã đến lúc phải xuất hiện rồi”
----------------------o0o--------------------
Nếu đến Nam Hải bạn hỏi một câu: nơi nào là nơi tập trung quyền lực lớn nhất Nam Hải. Chắc chắn dù bạn hỏi mười người hay trăm người, thì những người này không cần mất một giây suy nghĩ sẽ cho bạn một kết quả giống hệt nhau. Nơi đó không phải là khu nhà ủy ban nhân dân thành phố, cũng không phải là khu doanh trại mà là khu biệt thự Nguyễn gia tạo lạc ngay tại trung tâm thành phố.
Khu biệt thự này cực kì rộng lớn và bắt mắt, nếu như đứng ở trên không nhìn xuống thành phố có thể thấy một điểm rất kỳ lạ, cả thiết kế thành phố giống như mà một xoáy nước mà khu biệt thự Nguyễn gia chính là trung tâm của xoáy nước này. Trong khu biệt thự này chỉ cần đứng nhìn từ xã thôi cũng thấy được sự xa hao vô cùng. Nhưng căn biệt thự sang trọng xoa hoa được xây dựng san sát nhau, những tòa nhà cao tầng không thua gì các cao ốc trong thành phố, dường xa, cây cối xanh tươi,… Phải nói rằng nhìn hình ảnh này, cái khu biệt thự này đã vượt qua khỏi phạm trù mà trở thành một khu đô thị thì đúng hơn.
Mà tại trung tâm của “khu đô thị này”, có một tòa biệt thự xa hoa nhất, to lớn nhất giống như một cây đại đại thụ nổi bật giữa một rừng cây bạt ngàn khiến người khác dù từ xa nhìn vào cũng cảm nhận được cỗ khí thế uy nghiêm bức người của một vương giả. Đúng vậy căn nhà này chính là căn nhà huyền thoại trong cái “khu đô thị này”, được mệnh danh là căn nhà Trung Tâm, nơi đầu não điều hành tất cả hoạt động của Nguyễn gia trên khắp thế giới. Và chỉ có duy nhất một người được phép sống ở nơi này, chính là gia chủ đương nhiệm của Nguyễn gia hiện tại, Nguyễn Hải Thượng
Nguyễn Hải Thượng lúc này đang bên một bộ bàn ghế được làm bằng đá hoa cương tinh xảo đặt ở phái vườn đằng sau, trước mặt trên bàn đà là một ấm trà sen, là loại trà mà hắn ưa thích nhất, đang tỏa hương nghi ngút thờm lừng cả một khoảng vườn mà bên cạnh đó đặt một chiếc đài nhỏ đang phát một bản giao hưởng của, thể loại nhạc Nguyễn Hải Thượng yêu thích từ hồi còn du học. Xung quanh hắn là vô số loại hoa như hoa hồng, hoa lưu ly,… đang nở hoa tỏa ra hương thơm phức như cộng hưởng với hương trà và âm nhạc càng khiến Nguyễn Hải Thượng cảm thấy mình như lạc vào thiên đàng, thư sướng, nhẹ nhõm, toàn thân và tinh thần hiếm khi buông lỏng như thế này.
Quả thật đối với một người phải gánh trên vai một đại gia tộc, luôn phải người tranh ta đấu như Nguyễn Hải Thượng thì những khoảnh khắc như thế này cực kỳ ít ỏi và đáng quý vì vậy hắn rất trân trọng, cố gắng hưởng thụ từng phút từng giây không lãng phí. Hắn nhắm mắt lại tập trung tinh thần vào đôi tai để lắng nghe từng giai điệu du dương êm ái, hít thở thật sâu để hương thơm của trà và cây cỏ đi thật sâu, đến nơi tận cùng của hai lá phổi, thỉnh thoảng nhấp nhấp ngụm trà ngọn trên miệng. Đột nhiên lúc này một tiếng nói vang lên phá vỡ khung cảnh thần tiền này
“Gia chủ”
Nguyễn Hải Thượng mở mắt nhìn về phía sau mình thì thấy một người đàn ông đang từ từ trồi lên trên mặt đất. Nguyễn Hải Thượng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhắm mắt lại, duy trì trạng thái vừa rồi nhưng tâm hắn lúc này không còn được như trước nữa, hắn nói
“Số 13, mọi việc như thế nào rồi”
Số 13 xâu hổ, quỳ xuống nói
“Thuộc hạ bất tài đến giờ vẫn chưa điều tra được kẻ nội gián là kẻ nào”
Nguyễn Hải Thượng nghe thấy vậy thì cau mày, một lúc sau hắn mới giãn ra nhưng thanh âm lãnh đạm nói
“Đứng lên đi, ngồi xuống đây”
Nguyễn Hải Thượng chỉ tay vào chiếc ghế đá đối diện, hắn mở mắt ra rót trà đến lưng cốc.
Trong số thủ hạ thân tín của Nguyễn Hải Thượng thì số 13 là người có thâm niên cao nhất, hắn đi theo Nguyễn Hải Thượng từ khi Nguyễn Hải Thượng mới bò lên chức vị gia chủ đến nay đã hơn ba mươi năm. Ba mươi năm chứ không phải là ba mươi tháng hay ba mươi ngày, một khoàng thời gian dài như vậy hai người cùng làm việc khiến Số 13 hiểu rõ tường tận mọi tính cách thói quen của Nguyễn Hải Thượng và đương nhiên cũng như vậy, Nguyễn Hải Thượng hiểu rõ hoàn toàn vị thuộc hạ thân tín nhất của mình như hiểu hiểu rõ chính mình vậy.
Chính vì hiểu rõ mọi tính cách và thói quen của vị chủ nhân mà mình phục vụ nên Số 13 vừa thấy Nguyễn Hải Thượng nhăn mày, giọng nói lãnh đạm thì biết ngay là chủ nhân đang rất rất là không hài lòng với công việc của hắn. Vì vậy hắn nào dám ngồi xuống, tiếp tục quỳ trên mặt đá cứng rắn của ngôi đình nhỏ.
“Xin gia chủ trách phạt”
“Được rồi được rồi”
Nguyễn Hải Thượng phất phất tay ý tứ là không trách hắn nhưng Số 13 vẫn không đứng dậy, Sô 13 biết nếu lúc này mình dừng lại thì thời cơ chưa đủ độ chín, phải kiên nhân thêm lát nữa đợi đến khi gia chủ nói câu đó ra mới thôi. Thế là Số 13 vẫn kiên trì quỳ trên đất, dập đầu miệng liên tục nói
“Xin gia chủ trách phạt”
Quả nhiên sự kiên trì nhẫn nại của Số 13 đã được đền đáp, tình cảnh như vậy diễn ra khoảng nửa tiếng thì Nguyễn Hải Thượng không chịu được nữa nóng giận nói
“Được rồi ta không trách phạt ngươi nữa, người đứng dậy rồi ngồi xuống đi”
“Vâng vâng tạ ơn gia chủ”
Số 13 thấy việc đã thành thì cũng không tiếp tục diễn kịch nữa bởi nếu hắn cứ tiếp tục diễn nữa thì chắc chắn giả sẽ thành thật, lúc đó sẽ chính thức bị xử phạt a. Hắn vội vàng ngồi xuống đối diện với Nguyễn Hải Thượng, nhanh nhẹn đổ đi nước trà đã nguội lạnh trong hai chén rồi lại rót đầu như cũ, làm hết mọi việc Số 13 ngồi yên trên ghế dá im lặng đợi Nguyễn Hải Thượng lên tiếng.
Nguyễn Hải Thượng nhân nhi chén trà, khi hắn đặt chén xuống mói hỏi
“Tại sao lại điều tra không ra?”
“Việc này…”
Việc này quả thật là có chút khó nói a. Không phải là Số 13 không muốn nói nhưng mà nếu nói sự thật ra thì quả thật đúng là quá mất hết mặt mũi, nhưng nếu nói một lý do nào đó để chống chế thì cõng càng không ổn. Suy đi tính lại Số 13 đành quyết định nói sự thật, mặc dù sự thật mất lòng nhưng còn hơn là nói dối, đến lúc bị gia chủ phát hiện ra thì chắc chắn sẽ bị xử lí bằng hình phạt cao nhất. Hắn cúi ngằm mặt xuống dất, khuôn mặt nóng hôi hổi đỏ bừng lên vì xấu hổ nói
“Nguyên nhân không điều tra là… là vì… vì tất cả mọi người đều không có ai khả nghi cả”
Quả nhiên đung như Số 13 đã đoán, Nguyễn Hải Thượng sau khi nghe xong thì đôi lông mày nhíu chặt lại, trừng mắt nhìn hắn. Một lúc sau Nguyễn Hải Thượng mới thả lỏng cơ mặt, khôi phục lại khuôn mặt bình tĩnh như cũ. Hắn im lặng nhắm mặt lại chỉ thỉnh thoảng đưa tay ra cầm cốc trà đưa lên miệng nhấp vài ngụm
Số 13 biết Nguyễn Hải Thượng lúc này đang là lúc tập trung suy nghĩ, không thể có bất cứ thứ gì bên ngoài làm phiền vì vậy hắn cũng im lặng, chỉ làm duy nhất một việc đó là đợi khi cốc trà của Nguyễn Hải Thượng gần hết thì hắn lại cầm ấm trà rót đầy cốc
Qua khoảng chục lượt trà thì Nguyễn Hải Thượng mới mở mắt, vừa mở mắt hắn lập tức nói ra một câu khiến Số 13 cũng cảm thấy bất ngờ
“Ừ. Nếu đúng là như vậy thì chỉ có ba trường hợp. Trường hợp thứ nhất là kẻ gián điệp này che giấu quá kĩ càng khiến đội điều tra bí mật của chúng ta hoàn toàn trắng tay. Trường hợp thứ hai là tổ điều tra này đã bị lộ, kẻ nội gián đã kịp thời xóa sạch sẽ hết dấu vết. Còn trường hợp thứ ba…”
Nguyễn Hải Thượng dừng lại một chút suy nghĩ rồi nói
“Trường hợp thứ ba là chúng ta đã bị ăn một quả lừa đau, thực tế không hề có kẻ nội gián nào cả”