Mà dựa theo tư liệu hiện giờ thì có thể tạm thời chia Liên Minh thành ba nhóm chính. Nhóm thứ nhất chính là nhóm liên kết mới hình thành cách đây hơn tháng giữa Bạch Hổ đường và Thanh Long đường, nhóm liên mình này không chỉ chiếm gần một nửa sức mạnh chiến đấu của cả Liên Minh thậm chí trong nhóm cố vấn ba trên mười vị có vấn đều đứng trên cùng trận tuyến. Phe cánh thứ hai chính là Lân Giác, cũng chiếm được ba ghế trong Liên Minh nhưng luận về thực lực chiến đấu thì là có thực lực mạnh nhất trong bốn đường, đây cũng chính là thế lực tranh chấp với thế lực mới của Thanh Long và Bạch Hổ. Còn thế lực thứ ba dẫn đầu bởi Hắc Phượng đường, đây là thế lực có lực chiến đấu yếu nhất, cũng chỉ chiếm được hai ghế trong nhóm cố vấn nhưng thế lực này lại được dẫn dắt bởi một người phụ nữ tài hoa được mệnh danh là truyền kỳ của giới hắc đạo Đông Doanh là Hắc Phượng đường chủ nên thực lực tuy yếu nhất nhưng trong những lần tranh đấu lợi ích đều không bao giờ chịu thiệt thòi. Chưa hết người phụ nữ này còn cực kỳ không khéo khi đứng giữa ba phương thế lực kia, trở thành điểm cần bằng lợi ích chính vì vậy mà Liên Minh tuy rằng trong nội bộ đấu tranh dữ dội nhưng chưa bao giờ có trường hợp người ngoài thò tay vào lợi dụng mâu thuẫn bên trong mà đả kích Liên Minh được.
Vương Minh nhìn lại một lần nữa tư liệu về vị nữ đường chủ Hắc Phượng này, hắn xoa xoa mày nói
“Nếu muốn giải quyết Liên Minh xem ra phải xử lí vị nữ đường chủ truyền kỳ này trước nếu không e rằng sẽ phải mất rất nhiều sức a”
Bất quá Vương Minh nhìn thành tích của nàng ta mà không tránh khỏi trong lòng phải khâm phục nàng, vì vậy mà sinh ra lòng ái tài không nỡ ra tay giết chết vị nữ đường chủ tài năng và xinh đẹp có tiếng này được. Đây chính là điều khiến hắn do dự và đau đầu nhất vào lực này
“Giết hay không giết”
Vương Minh ngửa cổ tựa vào ghế salon, đôi mắt nhìn đăm đăm lên trên trần nhà. Ngón tay trỏ gõ gõ liên tục lên thành ghế, hai mắt nhắm chặt lại thỉnh thoảng thì lông mi khẽ động một chút, đôi lông mày dậm nhiều lúc cũng nhíu lại với nhau thành một đường. Phải mãi một lúc lâu sau Vương Minh mới mở mắt hắn đã ra quyết định
“Đàm phán chiêu hàng trước đã, nếu thất bại thì…”
Đã ra quyết định hắn lập tức gọi điện cho Hầu Ba. Vì Hầu Toàn lúc này còn đang nằm viện nên mọi chuyện của Hắc bang đều giao cho Hầu Ba xử lí, hắn gọi điện cho Hầu Ba để hắn phái đàn em nhanh chóng xác định vị trí của Hắc Phượng, mặc dù thời cơ lúc này chưa phải là hoàn hảo bởi Hắc bang vừa bị Thanh Long và Bạch Hổ đường công kích làm tổn thất một chút lực lượng nên chắc chắn việc chiêu hàng Phượng Hoàng là khó vô cùng. Nhưng thời gian lúc này không đợi người bởi mấy hôm trước từ chỗ Nguyễn Sinh hắn nghe được tin chính phủ sẽ có hành động điều chỉnh lại hắc đạo phía Nam, sau vụ tập kích lần trước căn cơ của Hắc bang đã có chút lung lay nếu như không nhanh chóng củng cố thì lập tức sẽ không chịu nổi cơn bão quét qua của chính phủ, lúc đó Hắc bang sẽ chính thức biến mất trên bản đồ của giới hắc đạo. Đây là điều mà Vương Minh không hề muốn thấy, vì vậy hắn bắt buộc phải nhanh chóng đẩy nhanh mọi hành động để giúp Hắc bang củng cố lại căn cơ đã mất.
Rất nhanh Hầu Ba điều tra được vị trí của Hắc Phượng, hắn lập tức thông báo cho Vương Minh. Vương Minh gật đầu nói
“Ừ anh biết rồi. Tạm thời chú cho anh em theo dõi những thành viên cao tầng của Liên Minh để nắm biết được thói quen và các nơi những người này thường đến rồi đưa lên cho anh”
“Vâng”
Hầu Ba đáp một tiếng rồi lập tức cúp máy đi phân phó thuộc hạ làm việc
Vương Minh cúp máy, hắn không vội di gặp người con cái truyền kỳ của hắc đạo kia bởi lúc này trời còn sáng, là thời gian không hề thích hợp nếu như muốn đi gặp mặt một ai đó lén lút, mà chưa kể vụ việc này rất quan trọng phải cực kỳ giữ bí mật nên Vương Minh quyết định buổi tối lúc đêm muộn mới là thời cơ thích hợp nhất.
Trong thời gian rảnh rỗi này hắn liền lại một lần nữa ngồi xuống trước máy tính soạn lại tư liệu về các nhân vật của Liên Minh, sàng lọc lựa chon kĩ càng một lần nữa xem nhân vật nào có thể lôi kéo, nhân vật nào cần phải trừ khử ngay lập tức,… Xong xuôi, Vương Minh lập tức gửi email đính kèm với tập tài liệu hắn vừa soạn ra đến một trang web trên mạng, đồng thời trong email để lại một đoạn tin nhắn:”Giết tất cả,117”
Lập tức ngay sau đó có một email trả lời gửi lại vào trong hộp thư của Vương Minh với nội dung chỉ có hai chữ: “Đã rõ”
Vương Minh nhìn thấy hai chữ này thì khóe miệng nhoẻn cười. Trang web mà hắn gửi đến không phải là một trạng web bình thường, mà là trang web giao dịch của một tổ chức sát thủ. Nhưng cái tổ chức sát thủ này Vương Minh không hề xa lạ chút nào bởi chủ nhân của nó chính mà Mã Đống, kể từ lần đầu tiên gặp Mã Đống Vương Minh nhìn vào trong mắt hắn biết trong máu của hắn vẫn còn tình yêu với nghề sát thủ, chắc chắn trong năm năm ẩn cư kia hắn cũng không chịu an phận thủ thường. Quả nhiên mọi việc đúng y hệt như Vương Minh đã nghĩ, trong suốt năm năm nhàn rỗi, Mã Đống bí mật đi chiêu mộ một số đứa trẻ mồ côi có tiềm chất mang về huấn luyện, đối với Mã Đống người từng giữ chức quản gia của sát thủ Vương gia thù huấn luyện, những bài huấn luyện đặc thù hắn đều có sẵn trong đầu nên chỉ nội trong bốn năm hắn đã huấn luyện mười người ban đầu trở thành những sát thủ đẳng cấp thế giới, tính ra thực lực của mười này cũng chẳng kém những sát thủ hàng đầu của Vương gia là bao cả.
Khi Vương Minh biết chuyện này thì cũng chỉ thở dài, cũng không khuyên Mã Đống dẹp cái tổ chức sát thủ này đi bởi hắn biết với tính cách của Mã Đống thì có khuyên cũng bằng không, mà cái tổ chức sát thủ này kiếm tiền cũng đổ vào tài khoản của công ty Vương thị nên thôi thì Vương Minh đành chấp nhận sự tồn tại của nỏ, thỉnh thoảng còn gửi vài tốp thành viên của Hắc quân sang bên đó huấn luyện coi như giúp cho Hắc quân tăng thêm kinh nghiêm chiến đấu.
Vốn rằng Vương Minh nghĩ sẽ không bao giờ có việc gì dùng đến chi lực lượng này nhưng mà lần này tình thế bắt buộc khiến hắn không dùng không được. Hắn mặc dù tự tin vào trình độ ám sát của mình nhưng mục tiêu cần ám sát lần này quá là nhiều một mình hắn kham không hết nổi, chưa kể thời gian cũng không dư dả. Vì muốn nhanh chóng tạo ra biến cục để tạo điều kiện cho việc Hắc bang quật khởi lần này Vương Minh đành cắn răng vận dụng chi lực lượng sát thủ này của Mã Đống thôi.
Vốn dĩ ban đầu hắn định dùng Hắc quân cho nhiệm vụ ám sát lần này nhưng mà nghĩ kĩ lại thì thấy làm như vậy không khác gì đẩy những người này vào chỗ chết bởi những người này tuy được huấn luyện đặc biệt, thực lực mạnh nhưng kĩ năng ám sát thì chưa được huấn luyện qua bao giờ nếu bảo những người này đi tập kích trên quy mô lớn thì còn ổn chứ bảo những người này lén lút đi ám sát người khác thì đung là làm khó người. Đây cũng chính là một nguyên nhân khiến Vương Minh bắt buộc phải vận dụng đến chi lực lượng kia.
Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, Vương Minh ngồi đợi trong phòng đến khi kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm liền lập tức đứng dậy khỏi ghế salon, hắn đi đến tủ quần áo lấy ở chồng quần áo trong cùng một bộ dạ hành màu đen mà ngày trươc hắn thường dùng mặc vào người.
Đứng nhìn hình ảnh mình mặc quần áo dạ hành trước gương, Vương Minh ngẩn ngơ, trong đầu hắn một loạt kí ước về mười năm làm sát thủ, quả thật đó là những kì ức về một thời tung hoành đầy kỉ niệm, có lẽ suốt cả đời này Vương Minh không thể nào quên được đoạn kí ức đó dù rằng thân phận của hắn là như thế nào đi nữa.
Lắc lắc đầu hồi tỉnh lại, Vương Minh thầm cười khổ không hiểu sao dạo này hắn lại giống như mấy ông già sắp xuống lỗ, hay hoài niệm về quá khứ như vậy. Vương Minh vào phòng về sinh dùng nước lạnh ở bồn rửa tay tát lên mặt để tinh thần hồi phục lại, nhìn khuôn mặt ước sũng trong gương, Vương Minh lẩm bẩm tự động viên mình
“Bình tĩnh… tự tin…”
Khi cảm thấy tinh thần đã đạt đến trạng thái bình tĩnh và tập trung cao nhất, Vương Minh mới đi đến ban công xuất ra bên ngoài bao bọc lấy toàn thân để bảo hộ thân thể. Vương Minh đứng trên thành ban công nhìn xuống dòng người bên dưới đang đi lại nhộn nhịp đông đúc như kiến thì hít một hơn thật sâu, mặc dù đã làm loại việc như thế này không ít lần nhưng cứ mỗi lần thực hiện thì Vương Minh lại cảm thấy cực kì kích động và kích thích khó tả. Vận dụng đến cực hạn Lưu tinh bộ pháp, thân ảnh nhoáng cái biến mất ở ban công. Thân ảnh hắn hòa cùng màn đêm thoăn thoắt như một con khỉ lướt trên các tầng lầu, nếu để người khác nhìn thấy chắc tưởng rằng một đại hiệp võ lâm cao thủ nào đó đột nhiên xuất hiện ngoài đời thi triển một thứ khinh công tuyệt thế như trong các phim chưởng của Trung Quốc.
Không phải Vương Minh có sở thích quái lạ hay là máu me với mấy trò cảm giác mạnh này mà là hắn không muốn để người khác biết rằng hắn đã rời khỏi phòng khách sạn vào khoảng thời gian này. Vương Minh mặc dù tuổi đời không nhiều nhưng đo đặc thù nghề nghiệp trước kia nên đã va chạm với rất nhiều thứ trong xã hội, khiến hắn trưởng thành hơn những người cùng trang lứa. Hắn luôn biết một đạo li giấy không bọc được lửa, trên đời này không có bức tường nào là kín gió cả, sớm muộn việc hắn là ông chủ đứng đằng sau lưng Hắc bang cũng sẽ bị người khác kéo lộ ra ngoài ánh sáng, lúc đó những việc làm mờ ám của hắn cũng sẽ bị kéo ra theo, điều này sẽ làm vô số phiền phức kéo đến tìm hắn. Vì vậy Vương Minh quyết không để lại bất cứ bằng chứng nào cả để dù cho kẻ nào có điều tra ra cũng không thể nắm được thóp của hắn.