“Anh tự ra tay?”
Hắc Phượng nhìn Vương Minh với ánh mắt có chút nghi ngờ lại có chút khinh thường. Cũng khó trách nàng phải dùng đến loại ánh mắt này với Vương Minh bởi dù sao nhìn ngoại hình của Vương Minh hư nhược gầy yếu giống với thư sinh, mà lúc này hắn mặc một bộ quần áo da bó sát người càng làm vẻ thư sinh yếu đuối của hắn lộ rõ ra ngoài hơn. Nhìn ngoại hình này của hắn Hắc Phượng nghĩ hắn làm sao mà đánh được ai chứ đừng nói đến hai tên Thanh Long và Bạch Hổ
Vương Minh cũng hiểu tại sao nàng lại có thứ ánh mắt đó, mặc dù hắn rất khó chịu khi bị người khác nhìn bằng loại ánh mắt này nhưng hắn chỉ có cố nén nhịn sự bực tức trong lòng, ai bảo khi cải tạo lại thân thể lão Tà oái oăm quái gở kia lại tạo cho hắn một cái hình thể chết tiệt như thế này chứ.
“Cô hãy nhìn đây”
Vương Minh nói xong liền duỗi ngón trỏ ra, hắc ám nội khí trong cơ thể bắt đầu tuôn ra từ trên đầu ngón trỏ, chúng nhanh chóng tụ lại tạo ra một thanh hắc huyết đoản kiếm lấy ngón tay trỏ của Vương Minh làm chuôi kiếm. Vương Minh giơ hắc huyết kiếm lên rồi bổ xuống, một đường ngọt lim chém chiếc bàn thủy tinh dày cộp ra làm hai nhẹ nhàng như dùng dao cắt bột miếng bơ. Biểu diễn xong Vương Minh nhìn Hắc Phương đang trợn tròn mắt hả hê nói
“Cô thấy sao”
Hắc Phượng lúc này đang ngẩn ngơ người, khuôn mặt thể hiện rõ sự bàng hoàng. Từ lúc thanh hắc huyết kiếm xuất hiện trên ngón trỏ của Vương Minh đã dọa cho nàng một lần rồi. Từ trên thanh kiếm ngắn ngủn đó nhưng nàng cảm nhận được từng đợt sát khí kèm khí lạnh bao trùm toàn bộ không gian xung quanh nó khiến huyết dịch trong cơ thể nàng như muốn đông cứng lại, hai lá phổi cũng như bị đóng băng. Lại khi nhìn Vương Minh chém cái bàn thủy tinh làm bằng thủy tinh dày đặc biệt mà nàng tự mình đặt làm một các dễ dàng như ăn một bữa sáng thì nàng lại bị dọa lần thứ hai đến nỗi mất một lúc lâu mà hồn còn chưa quay lại thể xác.
“Anh… anh là khí… khí giả phải không”
Phải mãi một lúc sau Hắc Phượng mới cố sức nói được một câu, trên mặt vẫn không thể bình tĩnh được như lúc trước đồng thời trong lòng nàng lại có chút gì đó kích động và vui sướng như người chết đuối vớ được cọc cứu mạng vậy
Lúc này đến lượt Vương Minh giật mình. Phải biết rằng khí giả và các dị năng giả đều là những nhân vật tồn tại trong vòng bảo vệ bí mật của chính phủ các nước và các tổ chức, trong ánh mắt của công chúng thì những người này chỉ có tồn tại trong tiểu thuyết. Tính ra trong xã hội chỉ những nhân vật cao tầng lãnh đạo hoặc những nhân vật của các gia tộc thượng lưu thì mới biết đến sự tồn tài của những người này vậy tại sao một người như Hắc Phượng lại biết đến sự tồn tại của dị năng giả và khí giả chứ.
“Cô biết về khí giả”
Vương Minh hỏi
Hắc Phượng gật đầu yếu ớt, đồng thời trên mặt vương một nỗi buồn. Nàng nhìn lên bước ảnh chụp hai vợ chồng treo trên tường gần đó nói
“Chồng tôi là một dị năng giả nhưng chỉ là dị năng giả cấp một, anh trước khi hi sinh đã từng làm thành viên của một tổ chức bí mật trong quân đội nên biết rất nhiều thông tin về dị năng giả và khí giả. Chính anh ấy là người kể cho tôi”
“Ồ”
Vương Minh kêu lên một tiếng kinh ngạc. Hắn thật không ngờ người chồng quá cố của Hắc Phượng lại là một dị năng giả thuộc tổ S của quân đội Việt Nam. Hèn chi trong tư liệu về chồng của Hấc Phượng chỉ nói chồng nàng tham gia quân ngũ hi sinh trong khi làm nhiệm vụ cùng với vài thông tin cá nhân phổ thông không có giá trị tham khảo nào cả.
Vương Minh nhìn thấy Hắc Phượng khuôn mặt buồn bã sâu sắc, khóe mắt hồng hồng ươn ướt. Hắn trong tình cảnh này cảm thấy vô cùng bối rối không biết nói gì thì thích hợp, cuối cùng mãi mới nặn ra một câu cũ xì trong các phim tình cảm của Hàn Quốc mà Triệu Vận hay xem
“Đừng buồn, người đã mất rồi, người sống thì vẫn tiếp tục phải sống”
Nói xong thì rút một tờ giấy từ hộp giấy ở trên bàn đưa cho Hắc Phượng
Hắc Phương tiếp nhận tờ giấy của Vương Minh đưa cho, chấm chấm vài giọt nước mắt đang chực trờ rơi xuống trên khóe mắt đỏ hồng.
“Cảm ơn”
Ném tờ giấy vào sọt giác, lập tức Hắc Phượng khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầy, nàng nói với Vương Minh
“Xem ra món quà này của anh rất lớn làm tôi rất hứng thú, có thể cho tôi biết kế hoạch của anh được không”
“Được thôi”
Vương Minh nhún vai bắt đầu nói
“Kế hoạch của tôi rất đơn giản. Tôi sẽ xử lí hết nhân vật đầu não trong Nhóm cố vấn và những thành viên chủ chốt của ba đường kia, dọn đường cho cô lên nắm lấy toàn bộ Liên Minh”
Hắc Phượng nghe xong mặc dù lúc trước đã lờ mờ đoán được nhưng nghe từ chính miệng của Vương Minh nói thì cơ hồ nhưng gì nàng suy đoán gần như là vứt đi. Vốn nàng tưởng rằng hắn muốn ám sát tất cả các nhân vật chủ chốt của Liên Minh để làm suy yếu thực lực của Liên Minh rồi kéo nàng cùng toàn bộ thuộc hạ tại Hắc Phượng đường đầu nhập vào Hắc bang. Thật không ngờ mọi thứ lại vượt xa so với tưởng tượng của nàng đến một vạn tám ngàn dặm.
Nàng không ngờ rằng dã tâm của người đàn ông bí hiểm này lại lớn đến như vậy, không chỉ muốn lôi kéo nàng mà còn muốn nàng không chế toàn bộ Liên Minh trong tay. Nhưng điều làm nàng bất ngờ nhất chính là hắn lại tin tưởng nàng đem cả Liên Minh đặt vào tay nàng, quả thật là quá sức tưởng tượng. Phải mất rất nhiều thời gian sau thì Hắc Phượng mới từ trong bàng hoàng trở lại, nhờ vài nhiều năm lăn lộn trong thế giới hỗn loạn hắc đạo nên Hắc Phượng đã rèn luyện được tâm thần cứng cỏi vô cùng chứ không nếu bất cứ kẻ nào nghe được lời Vương Minh nói không bị hù chết là may. Nàng nói
“Tại sao anh lại có thể giao việc này cho tôi. Anh không sợ tôi sau khi nắm được Liên Minh sẽ quay lại cắn anh sao?”
“Cắn tôi”
Vương Minh cười ha hả như vừa được nghe một câu truyện tiếu lâm vậy. Hắn khịt mũi khinh thường nói
“Nếu cô có khả năng làm được thì tôi cũng không ngại”
Hắc Phượng không hề để tâm đến sự khinh thường trong lời nói của Vương Minh bởi nàng biết kẻ đang ngồi trước mặt này có thực lực rất mạnh mẽ, đủ để kiệu ngạo. Nàng im lặng nhìn vào đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ rồi gật đầu nói
“Không sai, tôi vốn không có khả năng đó’
“Cô biết vậy thì tốt”
Vương Minh hài lòng với sự nhận thức của Hắc Phượng nhưng để triệt để tiêu diệt chút ý định phản kháng nhỏ nhoi trong lòng cô ta nên Vương Minh tiếp tục dùng chiêu bài uy hiếp
“Mà cô là ngươi thông minh chắc cô biết một khi đã làm thuộc hạ của tôi thì đừng mong có ý định phản bội nào cả bởi nếu không thứ mà kẻ phản bội phải đón nhận sẽ không chỉ là cái chết thôi đâu”
Như để phụ họa thêm làm tăng tính xác thực của lời nói, trong mắt Vương Minh lúc này bắn ra một luồng sát khí, hắc ám nội khí trong cơ thể cũng chuyển động tạo thành “Uy” tấn công vào tinh thần của Hắc Phượng
Hắc Phượng đột nhiên bị Uy của Vương Minh tập kích bất ngờ, lập tức tinh thần lung lay thiếu chút nữa thì rơi vào tình trạng tan vỡ, hỗn loạn. Nàng thần là người trong hắc đạo, tính ra đến nay nàng đã có hơn mười năm tuổi nghề rồi, cũng chưa phải là chưa cảnh máu chảy đầu rơi, cũng đã được diện kiến không ít nhất vật huyền thoại truyền kỳ trong giới hắc đạo nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp một kẻ có sát khí và mùi vị huyết tinh trên người đáng sợ như người đàn ông trước mặt này. Cái thứ mùi vị tanh tưởi của máu trong mũi khiến nàng cơ hồ muốn nôn ói ra, quả thật là hết sức kinh tởm. Lúc này trong mắt nàng cái người đàn ông kia không phải là là người mà là một con quái vật, một con ác ma vừa tắm từ trong bể máu ra.
“Anh quả thật quá đáng sợ”
Không biết phải tra qua bao nhiêu nhịp hô hấp thì Hắc Phượng mới trấn áp được sự sợ hãi trong lòng để thốt ra được một câu.
Vương Minh cười bộ dạng không chút gì phiền muộn vì câu nói của Hắc Phượng thậm chí còn cảm thấy cao hứng nói
“Cảm ơn cô đã khen ngợi”
Hắc Phượng lắc lắc đầu, nàng thật sự không còn gì để nói cả. Kẻ này không chỉ đáng sợ mà tính cách còn rất quái dị nữa. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ vì câu nói của nàng mà mặt mày hằm hằm như gặp địch, con người mà ai chẳng thích hình ảnh của mình trong mắt người khác như thần chứ có ai thích hình ảnh của mình là một ác ma nhuốm máu kinh tởm đâu. Vậy mà người đàn ông này lại….
Hai người lại lâm vào im lặng. Vương Minh cũng không muốn nói bởi vừa rồi hắn thi triển thủ đoạn cực đoan cưỡng ép đánh tan những ý định phản kháng trong lòng nàng nên lúc này cẩn có một khoảng thời gian tĩnh lặng để nàng ta thật sự bình ổn lại tâm tình. Cái không khí im lặng tĩnh mịch đến buồn chán này cũng chẳng duy trì được lâu, Hắc Phượng lại như lần trước là người chủ động lên tiếng đánh tan sự im lặng.
“Anh dã tâm thật lớn, xem ra mục tiêu của anh không chỉ dừng lại ở Liên Minh đúng không?”
Nàng hỏi như vậy bởi lúc này trong tâm của nàng đã bảy phần nghiêng về phía quy thuận người đàn ông trước mặt nhưng nếu muốn nàng thực sự đi theo thì chính hắn phải làm rõ một vài điểm với nàng.