Siêu Cấp Ác Ma


Vương Minh không hề phủ nhận mà gật đầu xác nhận, giọng bình thản giống như đang nói một câu chuyện rẻ tiền không chút giá trị. Hắn giơ tay lên, nắm ngón tay cong cong lại như đang nắm một vật gì đó, từ trên người toát lên một thứ khí thế vương giả khiến người trước mặt phải cũng bị khí thế đó làm cho huyết dịch chiến ý sục sôi.
“Không sai, mục tiêu tối thiểu của tôi là cả khu vực hắc đạo miền Nam này”
Hắc Phượng môi mấp mấy nhưng mãi không tìm được từ thích hợp để nói ra, mãi lúc sau mới nói ra được một câu
“Dã tâm thật không nhỏ”
“Cảm ơn. Tôi cho đó là một lời khen”
Vương Minh gật đầu. Hắn nhìn vào mắt của Hắc Phượng thì nhận thấy thời cơ đã đến lúc thích hợp, lập tức phải ra tay. Vương Minh nói lời đề nghị
“Chính vì dã tâm này nên tôi hiện giờ đang rất cần những nhân tài ”
Vốn Vương Minh tưởng Hắc Phượng sẽ phải suy nghĩ một chút rồi mới đồng ý nhưng ngoài dự đoán của hắn là khi vừa nghe xong lời đề nghị của hắn thì Hắc Phượng gật đầu ngay lập tức, không có chút nào do dự cả. Sự việc thuận lợi quá mức khiến Vương Minh sững sờ lại có chút bàng hoàng, phải mãi sau đó hồn hắn mói nhập lại về xác. Hắn đứng lên giơ tay ra, giọng nói đầy vui mừng và thành ý.
“Hắc Phượng, hoan nghênh cô ra nhập Hắc bang”
Hắc Phượng cũng vội vàng đứng đậy, nàng thu lại bộ dạng cao ngạo bình thường mà thay vào đó là sự cung kính của một thủ hạ khi đối diện với cấp trên của mình. Nàng siết chặt tay Vương Minh như muốn thể hiện sự tin tưởng và phục tùng của nàng đối với ông chủ mới này
Vương Minh nhìn biểu hiện của nàng thì cảm thấy cực kỳ hài lòng đồng thời cũng cảm thấy một sự thành công. Cũng phải thôi Hắc Phượng là một người phụ nữ thông minh nối tiếng, là truyền kỳ trong giới hắc đạo, là con phượng hoàng kiêu ngạo đã khiến không biết bao nhiêu kẻ máu mặt phải ăn quả đắng, vậy mà cuối cùng hôm nay con phượng hoàng kiêu ngạo đó cũng phải cúi đầu trước Vương Minh mà xưng thần. Thử hỏi làm sao mà hắn không cảm thấy tự hào và thoải mãn được cơ chứ.
Hai người ngồi lại vị trí của mình, hắn không cần phải nói những lời xã giao động viên khích lệ thừa thãi mà một ông chủ hay nói với thủ hạ mới của mình. Vương Minh trực tiếp nói luôn
“Sắp tới tình hình hắc đạo của Đông Doanh sẽ có biến chuyển lớn. Hắc Phượng cô hãy nói cái nhìn của cô đi”
Mặc dù người phụ nữ này rất thông minh, là một quân sư lâu năm của Liên Minh nhưng dù sao Vương Minh vẫn phải có bài kiểm tra năng lực nho nhỏ cho nàng ta. Hắn không phải là không tin tưởng vào thực lực của nàng mà dù sao báo cáo là vật chết, con người là vật sống, Vương Minh cũng không hoàn toàn tin tưởng vào những điều viết trong báo cáo mà hắn muốn trực tiếp kiến thức năng lực của Hắc Phượng, dù sao lúc này hắn thật sự là đang thiếu một quân sư chuyên nghiệp mà.
Hắc Phượng im lặng chưa trả lời câu hỏi của Vương Minh. Nàng lúc này đang sắp xếp lại các suy nghĩ từ trước của mình về, nàng cũng nhận ra Vương Minh đang khảo nghiệm nàng nên nàng muốn nhân cơ hội này tạo một ấn tượng với Vương Minh rằng nàng là một người được việc, có thể về sau mới chiếm được lòng tin và sự trọng dụng của Vương Minh. Khoảng chừng năm phút sau Hắc Phượng mở miệng nói
“Ông chủ, theo…”
Vừa mới mở lời nhưng Hắc Phượng đã bị Vương Minh ngăn lại. Đang khó hiểu thì chỉ nghe hắn nói
“Đừng gọi là ông chủ, tôi nghe không quen đâu. Mà tính ra tuổi tôi còn nhỏ hơn chị nữa nên chị gọi tôi là đại ca như những người khác đi”
Hắc Phượng nghe thấy tuổi của người đàn ông thần bí này còn nhỏ hơn cả nàng nhiều thì cảm thấy sững sờ đồng thời trong lòng vô hình sinh ra sự bội phục. Nói đùa, một người chưa đến ba mươi mà đã tạo ra cả một Hắc bang nổi như cồn trong giới hắc đạo, đến Hắc Phượng tự nhận mình cũng không thể có khả năng làm được như vậy huống chi là kẻ khác. Chính vì vậy Hắc Phượng càng cảm thấy mình lựa chọn đúng khi tìm được một chỗ dựa vững chắc.
“Nếu vậy từ sau này em gọi anh là đại ca”
Hắc Phượng gật đầu đồng ý, ngữ điệu càng lúc càng cung kính hơn trước khiến Vương Minh không thể hài lòng hơn được. Hắc Phượng nói
“Hiện giờ tình hình các phương thế lực không ổn định, nhìn quanh cả giới hắc đạo đông Doanh hiện giờ ngoại trừ Hắc bang và Hắc Long bang trong nội bộ là ổn định còn lại đều bất ổn, nhìn bề ngoài thì có vẻ đoàn kết một lúc ứng phó với đợt càn quét của chính phủ sắp tới nhưng thực ra bên trong bóng tối là đang vung gươm bạt kiến, hằm hè chờ cơ hội đâm cho kẻ khác một đao sau lưng”
Vương Minh gật đầu, cái nhìn của Hắc Phượng hoàn toàn trùng hợp với cái nhìn của Vương Minh trước đó.
“Đúng vậy. Có thể nói đợt càn quét vào tháng tới sẽ vừa là cơ hội lại vừa là nguy cơ, chắc chắn sau này giới hắc đạo Đông Doanh sẽ có một diện mạo hoàn toàn khác”
Vương Minh dừng lại một chút, hắn vừa nhớ ra một sự kiện liền hướng Hắc Phượng hỏi
“Anh nghe nói Liên Minh bắt mối được với một đối tác lớn, em là một nhân vật cao tầng của Liên Minh chắc phải biết những thông tin về cái vị đối tác đó chứ”
Đây chính là điều khiến Vương Minh thắc mắc nhất mà không chỉ Vương Minh cả ông bố vợ Nguyễn Sinh cũng đau đầu. Cho dù hai người vận dụng toàn bộ lực lượng tình báo của bản thân nhưng cơ hồ không điều tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến cái vị đối tác kia của Liên Minh, có chăng thì thu được vài tin rác rươi không có mấy giá trị mà thôi. Vì vậy lúc này một nhân vật cao tầng của Liên Minh là Hắc Phượng ở trước mặt Vương Minh, hắn không bỏ qua cơ hội này để dò hỏi thông tin về cái vị đối tác thần bí đột nhiên xuất hiện kia.
Chỉ thấy Hắc Phượng lắc lắc đầu nói
“Về phần cái vị đối tác kia đến em cũng không rõ ràng”
Vương Minh nghe xong thì bất ngờ, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Hắn không tin tưởng lời Hắc Phượng nói chút nào. Nói đùa chắc một nhân vật cao tầng thuộc vào hàng ngũ lãnh đạo của một bang phái mà đến cả sự tình trọng đại của bang phái cũng không rõ, nói ra chắc người khác nghe xong cười rụng răng mất. Hắn nói
“Không phải chứ. Chẳng lẽ một chút thông tin cũng không có sao”
Hắc Phượng chỉ còn nước cười khổ, lời nàng nói đều là sự thật, quả thật nàng gần như không hề biết gì về cái vị đối tác kia. Bất quá nếu nói lời này ra ngoài, nếu đổi lại nàng là người nghe thì đến nàng cũng không tin nữa là. Vì vậy nàng cũng hiểu được tại sao Vương Minh lại có thái độ như vậy, nàng không hề cảm thấy buồn lòng. Nàng cúi đầu vẻ mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ nói
“Việc này cũng do tên Bạch Hổ và Thanh Long một tay đạo diễn và lo liệu hết nên mọi người khác không có quyền nhúng tay vào, chỉ biết kết quả từ miệng của hai tên đó nói ra mà thôi”
“Ra là vậy”
Vương Minh nghe xong mà kinh ngạc thốt lên đồng thời cảm thấy có chút xấu hổi vì mình vừa rồi mình nghi ngờ lời của Hắc Phượng. Vì vậy cái mắt với lớp da dày hơn tường thành của Vương Minh lúc này đột nhiên hơi đỏ lên đương nhiên là Hắc Phượng không thấy được điều này bởi tất cả đã bị chiếc mặt nạ của Vương Minh che dấu ở phía sau. Vương Minh hỏi
“Nói như vậy nghĩa là cái vị đối tác kia đến với Liên Minh là do Thanh Long và Bạch Hổ”
Hắc Phượng gật đầu rồi lại lắc đầu nói
“Không chỉ do Bạch Hổ tìm đến thôi”
“Làm sao em biết?”
“Bởi vì cái tên Bạch Hổ kia vừa mới lên nhậm chức lập tức vị đối tác bí mật kia xuất hiện, nếu nói là trùng hợp thì chẳng có ai tin”
“Cũng có lý”
Vương Minh ngẫm lại thấy đúng nên gật đầu rồi nói
Hắc Phượng thấy Vương Minh đã hiểu cái khó của bản thân nàng thì nàng mở miệng cười rồi nàng chần chừ dường như có gì định nói nhưng lại thôi. Sự do dự này của nàng làm sao thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Vương Minh được chứ, chỉ thấy Vương Minh hỏi
“Có chuyện gì khó nói sao Hắc Phượng”
Hắc Phượng lúc đầu lắc đầu sau lại gật đầu. Nàng do dự không biết nên nói hay không nhưng nghĩ lại thì thấy mình tốt nhất là nên nói ra.
“Thực ra mấy hôm gần đây em có nghe được một thông tin liên quan đến tên Bạch Hổ và cái vị đối tác thần bí kia”
“Tin gì”
Vương Minh nghe nàng nói xong thì hai mắt sáng rực lên. Thử nghĩ xem vào lúc này thứ hắn thiếu nhất là gì? Tiền? Không. Lực lượng? Không. Thứ hắn thiếu nhất vào lúc này chính là những thông tin tình báo. Vì vậy nghe Hắc Phượng nói có tin tức thì lập tức Vương Minh lộ ra bộ dạng sói đói thấy mồi, vội vàng thúc giục Hắc Phượng nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui