Nguyễn Giai Giai không cần mất mấy giây suy nghĩ lắc đầu nói
“Làm gì có chứ, anh nghe tin này ở đâu vậy mà anh cũng biết tinh khí của chị Thanh Thanh rồi đấy, làm gì có ai lọt vào mắt xanh của chị ấy”
“Anh chắc chắn vừa rồi thấy Trần Thanh Thanh cặp kè với một tên rất đẹp giai đi trên sân trường mà”
Vương Minh bộ dạng quả quyết nói đồng thời kể cho hai nàng việc “kinh hãi” mà mình vừa chứng kiến. Nguyễn Giai Giai trầm ngâm một lúc rồi cười duyên nói
“Thật không ngờ nhà, chị Thanh Thanh cũng ghê gớm thật, bí mật lén la lén lút hẹn hò với giai”
Nói xong lời này đột nhiên nàng nhìn Vương Minh, ánh mắt săm soi hắn nhìn tới nhìn lui khiến Vương Minh cảm tháy không được tự nhiên. Rồi nàng dùng một thú giọng pha lẫn chút mùi chua chua của dấm nói với Vương Minh
“Sao anh để ý đến chị Trần Thanh Thanh như vậy, bình thường chẳng phải anh và chị ấy không ưa nhau mà”
Vương Minh nhìn qua cũng biết Nguyễn Giai Giai đang chuẩn bị lên cơn ghen vô cớ rồi. Hắn vội vàng phân bua nói
“Giai Giai, anh làm gì có hơi sức đâu để ý đến cái bà cô sư tủ Trần Thanh Thanh đó chứ, mà có thời gian đương nhiên là anh danh cho hai bã xã xinh đẹp của anh này rồi. Chẳng qua là anh thấy kì lạ nên mới chú ý mà thôi”
Vương Minh ôm eo hai nàng kéo hai nàng dựa vào bộ ngực rắn chắc của mình, lần lượt hôn lên đôi môi hồng đào của hai nàng. Màn hôn môi cháo lưỡi kết thúc, hàng nàng đỏ bừng mặt, Triệu Vận tính khí nhút nhát mềm yếu nên cúi đầu xuống bàn, tay vân vê vạt áo bộ dạng không dám nhìn người. Còn Nguyễn Giai Giai hai tay ôm má, bộ dạng ngượng ngùng e lệ đáng yêu trừng mắt liếc nhìn Vương Minh hờn trách
“Cái anh này sao lại làm như vậy, ở đây có nhiều người thế này, ngượng chết mất”
“Ha ha… làm gì mà phải ngượng như vậy chứ hai em, việc này chúng ta vẫn làm thường xuyên mà”
Vương Minh đương nhiên biết Nguyễn Giai Giai trách chỉ là giả bởi nếu nàng hờn trách hắn thật thì lúc này thì hắn hôn nàng nàng đã lập tức đẩy hắn chứ không thuận theo phối hợp cùng hắn một màn lưỡi giao lưỡi trong cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh thơm ngát của nàng.
“Anh này… Hừ”
Nguyễn Giai Giai không còn gì để nói với Vương Minh về độ mặt dày của hắn. Nàng đấy hắn ra khỏi ghế ngồi nói
“Chẳng phải anh nói có việc phải đi sao. Còn không đi đi”
“Được rồi anh đi, anh đi không cần phải đây đâu”
Vương Minh cười cười đi ra khỏi chỗ ngồi của ba người, rời khỏi khu nhà của khoa Kinh tế một đường đi về phía bãi đồ xe của trường, lên xe phóng đi gặp Maria Fringer
------------------------o0o---------------------------
Căn biệt thự của nhóm ba ngươi Maria Fringer ở là căn biệt thự số ba trong khu biệt thự Phượng, một trong bốn khu biệt thư xa hoa và nổi tiếng nhất cả thành phố Đông Doanh. Vốn lúc đầu Vương Minh nghĩ rằng chỉ tùy tiện kiếm căn hộ nào đó cho ba người này ở nhưng hắn lại không muốn để người khác nghĩ rằng hắn là một kẻ keo kiệt, mà hiện giờ hắn cũng chẳng thiếu tiền nên nếu muốn mua một căn biệt thự trong bốn khu biệt thự nổi tiếng thì chả khác gì con trâu mất đi một cọng lông. Vì vậy hắn liền chơi sang một phen, mua luôn một căn biệt thự sang trọng bên trong khu biệt thư Phượng làm nơi ở cho ba người Maria Fringer
Vừa vào trong phòng khách thì Vương Minh giật mình bởi lúc này trong phòng khách sang trọng của căn biệt thự không chỉ có ba người mà lại có thêm hai vị khách nữa, đương nhiên là hai vị khách một nam một nữ này đều là người quen với Vương Minh vì vậy mới làm cho hắn sửng sốt. Vương Minh liếc nhìn hai vị khách rồi lại nhìn về phía Maria đang nhàn nhạ uống trả. Mãi một lúc Vương Minh mới định thần trở lại bước đi vào bên trong, hướng vị khác nữ cười nói
“Thư Vân, lâu lắm không gặp”
Người đẹp quân nhân Thư Vân liếc nhìn Vương Minh, không có một chút gì sững sờ cả giống như thế sự xuất hiện của Vương Minh vào lúc này là điều nàng đã biết trước. Nàng gật đầu nói
“Đã lâu không gặp”
Thư Vân nói xong lời này mà cũng cảm thấy có chút buồn cười, bình thường những lời nói này chỉ đúng khi hai người khoảng vài năm không gặp nhau mà thôi, còn nàng và Vương Minh tính từ lần gặp nhau mới nhất là tại bãi đua xe ở gần Giang Kiều thì mới có gần hai tháng. Vì vậy Thư Vân cảm thấy nói mấy lời này có chút ngượng mồm nhưng người ta đã mở lời thì nàng cũng chỉ có nước nói theo, nếu không thì đúng là không hợp phép tắc lịch sự
Lúc này Vương Minh liếc sang người đàn ông to lớn, nhìn hình dáng của người đàn ông này làm Vương Minh nghĩ đến trước mặt mình không phải là con người mà là một con gấu xám đang mặc một bộ quân phục. Hắn mỉm cười đưa tay ra nói
“Tổ phó Vũ Tuấn, lâu không gặp chú”
Tính ra quan hệ giữa Vương Minh và vị tổ phó tổ S, Vũ Tuấn này cũng không phải thân thiết lắm mà hai người liên hệ cũng ít bất quá Vương Minh cũng kêu một tiếng “chú” cũng chẳng sao. Thứ nhất là kêu một tiếng cũng chả khiến hắn bị thiệt thòi gì, thứ hai là có thể kéo gần lại quan hệ giữa hai người, dù sao phía sau lưng Vũ Tuấn là tổ S thần bí, có địa vị rất cao trong quân đội Việt Nam. Nếu như Vương Minh thiết lập được một cái quan hệ tốt với tổ S chắc chắn tương lại phát triển của hắn cũng sẽ gặp ít lực cản hơn a.
Vũ Tuấn hừ lạnh một tiếng không thèm bắt tay Vương Minh. Hắn nói
“Không cần nói với ta mấy lời xã giao rỗng tếch đó làm gì”
Vương Minh thấy thái độ lạnh nhạt lại có chút tức giận của Vũ Tuấn thì chỉ có nước cười khổ. Số là từ sau vụ ở cái khu công nghiệp kia, Vũ Tuấn chứng kiến thực lực của Vương Minh thì lại cảm thấy chân tay ngứa ngáy, mà đội trưởng tổ S lại phân công hắn thường trú tại khu vực miền Nam này dài hạn nên nhàn rỗi quá mà càng ngứa ngày chân tay vì vây từ lúc Vương Minh ra viện hắn liên tục ngày nào cũng gọi điện muốn so đấu cùng Vương Minh xem ai mới là kẻ mạnh
Đương nhiên là Vương Minh không sợ, mặc dù Vũ Tuấn một thân khí giả cao cường có tiếng trong tổ S nhưng Vương Minh tự tin với hắc ám nội khí bá đạo trong người muốn đánh thắng Vũ Tuấn thì không phải là việc khó nhưng mà Vương Minh nghĩ nếu hắn đánh thắng Vũ Tuấn liệu có hay không làm cho tổ S mất mặt, đằng nào thì Vũ Tuấn cũng là một trong hai tổ phó của tổ S mà. So đi tính lại cuối cùng Vương Minh quyết định viện cớ bận việc cứ lần nữa lần nữa từ chối giao đấu với Vũ Tuấn
Đương nhiên Vũ Tuấn cũng không phải kẻ ngu, sau một tháng kiên trì ngày nào cũng dùng điện thoại “oanh tặc đáng bom quấy rối tinh thần”, Vũ Tuần cũng nhận ra Vương Minh đang viện cớ nên cũng biết ý không quấy rầy hắn nữa nhưng trong lòng cũng có một bụng tức khí nay gặp được Vương Minh tuy không tiên phát tác nhưng cũng phải biểu hiện ra một chút
Vương Minh thấy Vũ Tuấn lơ mình cũng chả cảm thấy phật lòng, hắn cười cười đi đến chỗ ngồi duy nhất còn sót lại là bên cạnh Maria, cũng không vội hỏi có việc gì mà đợi người chủ sự ở đây mở lời. Maria thấy Vương Minh đã ổn định chỗ ngồi thì đặt chén trà trên tay xuống liếc nhìn sang Bob Faber nói
“Bob cậu giới thiệu tình hình ọi người đi”
Bob gật đầu đứng dậy cầm lấy một cái điều khiến trên bàn mở ti vi, đồng thời lấy từ cái túi bên người một chiếc laptop và một cái dây cáp rất dài. Bob dùng dây cáp nối ti vi và máy tính, lúc này trên máy tinh xuất hiện khoảng chường mười bước ảnh chân dùng người, có người phương Tây, có người phương Đông, có da trắng, có da đen, có da vàng.
“Những người này là…”
Vũ Tuấn nhíu mày hỏi. Thực ra trước lúc đến đây hắn và Thư Vân cũng giống như Vương Minh đều không biết gì cả chỉ được lệnh từ tổ trưởng yêu cầu hắn đến đây cùng với ba thành viên của tổ chức dị năng thuộc cảnh sát quốc tế cùng phố hợp làm nhiệm vụ tối mật hết sức quan trọng. Vì vậy vốn lúc đầy hắn đã tò mò rồi nay Bob Faber lại trưng ra trên màn hình mười ảnh chân dung càng làm hắn tò mò hơn mà Vũ Tuấn là một người đàn ông phải nói là hơi thô lỗ, không có tính nhẫn nại cao nhưng những người ngồi đây nên không kìm chế dược hỏi.
Bob liền nói
“Đây là mười mục tiêu của chúng ta trong nhiệm vụ lần này”
“Mục tiêu của nhiệm vụ?”
Lần này đến lượt Vương Minh nghi hoặc hỏi