Siêu Cấp Ác Ma


Một câu nói này của Vương Minh làm tâm thần Thư Vân an ổn hơn rất nhiều. Nàng hít một hơi nhìn chằm chằm vào Vương Minh nhỏ giọng hỏi
“Tại sao anh lại làm vậy? Anh có biết làm như vậy sẽ gây hoang mang cho người dân không”
“Ha ha… không sao đâu mà, cô xem có người vô tội nào bị thương không?”
“Không có người bị thương”
Thư Vân nhếch mép, chỉ tay về phía hai các xác người đang cháy trong xe, giọng rét căm căm giống như đang thẩm vấn phạm nhân hỏi Vương Minh.
“Vậy hai người kia thì sao”
Vương Minh chả có chút tí sợ hãi nào cả, hắn nhếch mép cười lạnh nói
“Hai tên đó chết là đáng. Ai bảo dám theo dõi chúng ta”
“Theo dõi chúng ta?”
“Phải hai tên trong xe chính là hai tên luôn đi theo dõi cô từ lúc ra khỏi quân khu”
“Làm sao anh chắc chắn”
“Thì tôi theo dõi mọi cử động của chúng từ lúc phát hiện ra mà”
Kể từ lúc phát hiện ra cái tên ngồi ở quán cafe, lúc lên xe Vương Minh đã âm thầm vận hắc ám nội khí thoát ra từ móng tay ra ngoài tạo thành một Phân thân bản thu nhỏ tính đi xử lí cái tên kia nhưng trong lúc Phân thân đang tích tụ thành hình đột nhiên Vương Minh nhớ ra một vấn đề. Chẳng phải Thư Vân đã nói từ lúc nàng ta đi xe ra khỏi quân khu đã cảm giác thấy người theo dõi, nếu như vậy chắc chắn cái tên kia phải có phương tiện di chuyển. Nghĩ vậy Vương Minh thử tìm xe của cái tên theo dõi kia, lúc đầu vốn Vương Minh tính dùng Phân thân giết quách cái tên đó cho xong nhưng lúc nghĩ ra vấn đề trên, hắn lập tức thay đổi chủ ý. Dù sao một người đang bình thường lại tự dưng lăn đùng ra chết giữa con phố đông nghịt người quả thật quá sức kì quái vì vậy Vương Minh mới thay đổi chủ ý nhắm đến xe của cái tên đó, coi như dàn dựng một vụ tai nạn giao thông. Vương Minh có thể chắc chắn rằng xe của tên theo dõi này không xa ở đây bởi nếu quá xe thì khi mục tiêu đột nhiên di chuyển cái tên đó không có đủ thời gian trở lại trong xe đuổi theo nhưng nếu quá gần thì sẽ bị phát hiện. Vương Minh lập tức mở dị năng bao quát tất cả các xe ô tô gần đây trong vòng bán kính 100m nhưng sau một hồi tim kiếm dường như có chút khó khăn, Vương Minh vẫn không thể phát hiện ra. Đột nhiên lúc này hắn chú ý đến một chiếc xe taxi dỗ ở bên đường cách xe của Thư Vân khoảng chừng 10m, vốn dĩ ban đầu hắn cũng không để ý đến chiếc xe này bởi nó nhìn quá mức tầm thường nhưng hắn không biết thế nào khi nhìn lướt qua người lái xe thì thấy hắn đang đeo một chiếc kính râm, trên gọng kính gần mắt kính có gắn một chiếc camera rất nhỏ, mục tiêu của camera chính là hướng xe của Thư Vân. Lại nói cái tên taxi này trong lúc theo dõi thì thấy có khách nước ngoài đến đi xe thì lập tức đuổi đi, điều này đối với một lái xe là rất không bình thường bởi đối với lái xe thì nhưng khách nước ngoài đến du lịch là một con gà béo, rất dễ để chém thịt há lại từ chối cơ chứ. Vì vậy Vương Minh xác định cái tên lái xe taxi kia là đồng bọn của tên đang uống cafe, mà chiếc xe taxi kia chính là phương tiện đi lại của bọn chúng.
Đã xác định được mục tiêu thì mọi việc còn lại đối với Vương Minh quá mức dễ dàng. Lúc trước từng làm sát thủ Vương Minh đã được huấn luyện rất kĩ càng về phương diện này, mà cái loại phương pháp tạo ra tai nạn giao thông chính là một phương pháp sát thủ rất hay ưa dừng hiện nay. Dù sao cũng không phải nhiệm vụ nào cũng cần sát thủ trực tiếp tự tay giết mục tiêu,có một số nhiệm vụ có tính chất đặc thì, người đặt hàng cần mục tiêu chết một cách tình cơ vì vậy đối với một sát thủ đỉnh cao, phương pháp tạo “cái chết tình cờ” cũng là một loại học vấn cần phải học.
Vì vậy Vương Minh lập tức điều khiển Phân Thân nhanh chóng, bí mật tiếp cận chiếc xe taxi kia. Vì hắc ám nội khí là cũng không phải là vật chất cố định nên lợi dụng khe hở ở nắp xe, Phân Thân lẻn vào bên trong, đục thủng một lỗ nhỏ trên ống dẫn nguyên liệu. Hai cái tên kia vừa mới lên xe, nổ máy khiến máy móc sinh ra tia lửa, tia lửa lấy dầu làm vật dẫn chui vào trong lỗ thủng trên ống nhiên liệu, len vào trong bình xăng. Vì vậy khi chiếc xe này khởi động đi đến giữa đường thì phát nổ đồng thời cũng như Vương Minh tính trước đó, vì vụ nổ xảy ra giữa đường nên cũng không làm bị thương người dân nào chỉ có chăng mấy chiếc xe đang lưu thông thấy chiếc xe kia phát nổ thì phanh gấp sinh ra chút tai nạn thôi.
Thư Vân nhìn Vương Minh lại nhìn chiếc xe kia, nàng không nói gì nhưng trong lòng lúc này lại có chút bội phục Vương Minh. Không chỉ phát hiện ra kẻ theo dõi mà còn thần không biết quỷ không hay, giữa ban ngày ban mặt, nơi người người đi lại sắp xếp một vụ nổ xe. Đúng là không thể không khâm phục được. Thư Vân im lặng chừng mười phút rồi nàng hít một hơi hứng Vương Minh hỏi
“Sao anh không bắt sống”
“Khả năng này rất khó”
Vương Minh lắc đầu, giải thích
“Chắc cô cũng nhận ra hai tên này được huấn luyện rất chuyên nghiệp nên muốn bắt sống chúng thì hệ số thành công còn thấp hơn là trực tiếp giết chúng. Mà cô thử nghĩ xem dù cô có bắt được thì liệu có khả năng cạy được cái miệng của bọn chúng ta không”
Thư Vân lắc đầu, nàng cũng biết nhưng điều Vương Minh nói là thật. Đúng vậy đám người này rất chuyên nghiệp thậm chí còn chuyên nghiệp không kém những thành viên trinh sát bậc nhất trong quân đội. Chắc chắn muốn bắt sống là rất khó khăn, mà khi bắt được cho dù dùng tra tấn cực hình thì những tên này cũng không hề hé răng một lời.
Vương Minh thấy nàng im lặng thì cũng im lặng, ánh mắt liếc nhìn dòng người hỗn loạn kinh hoàng chạy loạn trên đường thì lắc đầu. Hắn nói với Thư Vân
“Vụ ở đây còn lại nhờ cô giải quyết nốt”
Vương Minh nói xong liền quay người đi về phía chiếc xe Jeep.
“Ừ”
Thư Vân đáp một tiếng rất nhẹ rồi nàng rút điện thoại liên lạc với chính quyền thành phố Đông Doanh bắt đầu dàn xếp vụ việc, nhanh chóng trấn an người dân, không để tình hình tiến triển xấu hơn. Thu xếp xong xuôi, Thư Vân cất bước trở lại xe. Chiếc xe tiếp tục chạy về hướng biệt thự của Maria Fringer, có lẽ kẻ phái hai tên kia theo dõi quá mức tin tưởng hai tên kia, không lường trước trường hợp hai tên này bị giết chết nên cũng không phái thêm cái đuôi nào nữa. Vương Minh thở phào đồng thời hắn càng xác định rằng nhiệm vụ lần này sợ rằng so với cái nhiệm vụ lần trước còn hung hiểm hơn rất nhiều lần
----------------------------------------o0o--------------------------------------------
Trên đường đi Vương Minh quá mức trầm tư suy nghĩ nên không hề để ý đến cảnh vật xung quanh đến khi chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà tập thể có phần hơi cũ nát thì Vương Minh mới nhận ra. Hắn nhìn xung quanh, nơi đây dường như không phải trong nội thành thì phải bởi xung quanh nơi này tuy rằng có rất nhiều nhà nhưng phong cách kiến trúc đều là phong cách thiết kế của những năm về trước, đồng thời những căn nhà này mang trên thân mình vô số vết tích xói mòn của thời gian, chứng tỏ rằng những căn nhà xung quanh đây đã được xây dựng từ rất nhiều năm rồi. Nhìn ngó xung quanh một hồi Vương Minh hỏi
“Đây nào nơi nào? Chẳng phải chúng ta sẽ tập trung ở biệt thự của Maria sao?”
“Kế hoạch đã thay đổi”
Thư Vân chậm chậm giải thích
“Vốn theo kế hoạch ban đầu, chúng ta sẽ tập trung lại, lấy biệt thự làm căn cứ nhưng vào ngày hôm qua, tiểu thư Fringer phát hiện xung quanh biệt thự có rất nhiều kẻ lạ mặt theo dõi nên tiểu thư Fringer bàn bạc với chúng tôi là chuyển căn cứ sang một nơi khác an toàn hơn”
“Ồ ra thế”
“Khu tập thể này là một bộ phận thuộc quân đội, sắp bị phá bỏ nên nhiều tháng trước tôi nhờ tướng quân Liễu Sơn Thành cho phép trưng dụng làm cơ sở bí mật phục vụ cho nhóm tình báo. Anh có thể yên tâm là nơi này rất bí mật, thiết bị sinh hoạt đầy đủ cả. Vì nhiệm vụ lần này hết sức quan trọng nên xung quanh nơi này tôi đã bố trí người của quân đội giám sát khu khu vực trong vòng bán kính 1 km”
“Tốt, tốt”
Vương Minh nghe xong Thư Vân bố trí mọi thứ không khỏi khen hai tiếng “tốt”, quả thật bố trí của nàng là hết sức tinh tế và kĩ lượng không chê vào đâu được đồng thời hắn thấy chính phủ Việt Nam có lẽ rất để tâm đến vụ việc lần này chứ không tại sao lại xuất ra một lực lượng lớn đến như vậy chứ
Sau đó Vương Minh dưới sự dẫn đường của Thư Vân đi vào trong tòa nhà. Vừa bước chân vào cửa Vương Minh lập tức cảm nhận thấy vố số ánh mắt từ mọi phương hướng đang nhìm chằm chằm vào hắn mà trong mỗi ánh mắt đó đều ẩn ẩn chứa sát khí, Vương Minh gật đầu thầm khen không tệ a, chỉ dựa vào loai ánh mắt này Vương Minh cũng đoán được những người ẩn nấp trong bóng tối kia là những quân nhân ưu tú được rèn luyện bằng máu trên chiến trường, thực lực rất khá. Nhưng điều khiến Vương Minh tán thưởng nhất những người này chính là kĩ năng ẩn nấp rất cao, có lẽ còn cao hơn hai cái đuôi vừa bị hắn xử ít nhất phải một bậc. Nhìn thấy lực lượng cỡ này Vương Minh thấy lúc trước có lẽ mình có chút quá xem nhẹ thực lực của quân đội Việt Nam rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui