Nhìn thấy tên đội trưởng bốn vó chổng lên trời, số 12 cảm thấy càng nóng mắt, mặt của hắn lúc này đỏ bừng, ở trên vầng thái dương ẩn ẩn hiện hiện xuất hiện vài mạch máu xanh xanh, hai mũi thở phì phò như một con bò tót, đôi mắt trợn trừng như muốn rách ra rống lên quát
“Ngươi đứng lên cho ta”
“Vâng vâng...”
Tên đội trưởng vội vàng bò lên, khi đứng lên được thì không dám nhìn vào số 12 mà đầu cúi ngằm xuống, bộ dạng giống hết như một đứa bé làm sai chuyện gì đó đang chờ giáo viên trách phạt.
Số 12 thở phì phì ngồi xuống ghế làm việc, hắn nhắm mặt lại cố gắng trần tĩnh nhưng có vẻ như vô ích bởi nghĩ đến việc mất chó săn số 1 và chó săn số 2 hai ngay trong lần đầu tiên làm việc thì số 12 cảm thấy máu nóng dồn lên lão, cả cơ thể béo úc a ục ịch của hắn lun rên làm các ngấn mỡ trên cơ thể, nhất là vùng bụng cứ dập dờn dập dờn như là những con sống ở ngoài biển khơi mênh mông. Cái cảnh tượng này phải nói ra hết sức đặc sắc, có tính hài hước rất cao nhưng đối với những người thuộc đội Chó săn, chuyên làm nhiệm vụ tình báo của Nguyễn gia, thì không ai dám cười dù chỉ là nhếch mép
Phải mất rất lâu sau, ước chừng khoảng nửa tiếng thì số 12 mới cảm thấy cơn tức nguôi ngoai đi một chút. Hắn mở trừng mắt giọng lạnh lùng ra lệnh
“Đội trưởng, báo cáo chi tiết về vụ việc của chó săn số 1 và chó săn số 2 cho ta nghe”
“Dạ.. vâng… chuyện là”
Viên đội trưởng nào dám giấu giếm lời nào liền kể hết tất cả những tin tức mình thu được ra. Số 12 nghe xong thì trầm tư một lúc lâu rồi hỏi
“Ngươi nói chiếc xe tự nhiên phát nổ?”
“Vâng”
“Nếu vậy tức là kẻ địch đã động tay động chân vào chiếc xe. Ngươi có tra ra được là kẻ nào không”
Tên đội trường lắc đầu nói
“Không tra ra được. Thuộc hạ đã đột nhập vào camera giao thông gở góc phố đó, xem đi xem lại nhiều lần thì những người tiếp cận xe của chó săn số 1 và chó săn số 2 ngoại trừ một ít khách du lịch nước ngoài ra thì không còn đối tượng nào khả nghi cả”
“Vây sao”
Số 12 trần ngâm, ngón tay gõ gõ vào tay vịn của chiếc ghế. Hắn nhắm mắt lại, sắp xếp lại những thông tin mà mình thu được. Không bao lâu sau hắn đưa ra kết luận: phe chính phủ có cao nhân. Hắn mở mắt nhìn tên đội trưởng nói
“Được rồi việc của chó săn số 1 và của chó săn số 2 tạm thời gác sang một bên. Việc điều tra căn cứ bí mật của quân đội đến đâu rồi”
“Dạ đã hoàn thành, cũng không có gì quá khó khăn chỉ là…”
“Chỉ là sao…?”
“Kẻ địch bố phòng quá mức kĩ càng, bọn thuộc hạ chỉ có thể đứng bên ngoài nếu vào gần 1 km lập tức sẽ bị phát hiện”
“Ừ. Được rồi, các ngươi lui đi”
Số 12 phất tay nói. Đám người của đội Chó săn thấy sếp cho lui thì trong lòng mừng đến suýt phát khóc, nào dám ở lại đây thêm nữa vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Nhìn đám thuộc hạ đi ra ngoài hết, Số 12 đứng dậy một cách rất nhanh, lúc này các ngấn mỡ trên cơ thể hắn run rẩy kịch liệt, biến hóa xảy ra, từ một cơ thể phùng phình đột nhiên cơ thể số 12 trở lên thon ngọn và rắn chắc cực kỳ hoàn mỹ. Lục lục dưới đống vụn gỗ gãy vụn của chiếc bàn, lôi ra một gói thuốc đang hút dỡ, tự châm ình một điếu, số 12 đi ra ngoài ban công, nhìn cảnh thành phố Đông Doanh hoa lệ phía dưới, Số 12 thở ra một vòng khói thuốc lẩm bẩm nói
“Xem ra lần này sẽ rất phiền phức đây”
-------------------------------------o0o------------------------------------
Rầm… rầm…
Vương Minh lúc này đang mơ một giấc mơ đẹp, hắn mơ về tương lại sống trong một khu nhà xa hoa như cung điện, xung quanh là các bà vợ xinh đẹp, ngày qua ngày làm bạn với mỹ nữ cuộc sống đến thần tiên cũng phải ghen tị thì từ ngoài phòng khách truyền đến những tiếng “rầm” vang trời khiến Vương Minh đang trong mộng đẹp lập tức bị lôi về hiện tai
Vương Minh mở trừng mắt, ngồi dậy trên rường, bên tai những tiếng “rầm rầm” đập vào màng nghĩ khiến hắn cơn tức càng tăng, miệng văng tục một câu
“Mẹ kiếp, thằng ôn nào thất đức vậy, sáng sớm đã phá cửa nhà ngươi ta”
Lật đật rời dừng, vớ tạm một cái áo choàng trên giá quần áo mặc vào trên người, Vương Minh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài phòng khách. Vừa mới mở cửa ra, miệng đang định chửi mắng thì đột nhiên một bàn tay rắn chắc xuyên quan khe cửa bắt lấy vai trái của hắn. Vương Minh giật mình chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên bàn tay dụng lực bóp chặt vai của Vương Minh rồi lôi ra ra ngoài.
“Mẹ…”
Vương Minh tức giận định chửi nhưng khi thấy được tên hung thủ thì lập tức nói được một nửa thì ngừng lại. Nhìn người đàn ông trung niên vạm vỡ đứng trước mặt mình lúc này, Vương Minh hừ một tiếng, đứng dậy phủi sạch sẽ bụi trên người rồi tức giận nói
“Phó tổ trưởng Vũ Tuấn này, tôi nói sáng sớm mà đã đến đập cửa nhà ngươi khác có lẽ là không lễ phép lắm đấy”
“Lễ phép cái con c**, Vương Minh ngươi xem bây giờ là mấy giờ rồi con sớm”
Vũ Tuấn trừng mắt nhìn Vương Minh, miệng phun ra một câu tục. Vốn tối qua hắn và cháu trai Vũ Bác đến nơi, suốt một đêm ở trong phòng không biết làm gì chỉ có làm bạn với cái tivi khiến Vũ Tuấn cảm thấy rất không thoải mái. Sáng nay, theo thói quen trong quân đội thức dậy tập luyện thì vô tình gặp Thư Vân cũng đang tập luyện ở sân bãi. Từ trong miệng của Thư Vân, hắn biết được Vương Minh đã đến từ hôm qua, lại đang đúng lúc buồn chán nên hắn quyết định lần này dù dùng biện pháp gì cũng phải bắt ép Vương Minh đấu với hắn một trận
“Mới có năm giờ sáng mà, trời còn chưa sáng kia kìa”
Vương Minh mồm miệng méo xệch nói rồi hắn trừng mắt nhìn Vũ Tuấn
“Mà tôi có phải người trong quân đội đâu, việc gì phải tuân theo quy tắc của quân đội chứ”
“Cái này…”
Cũng đúng a, thằng nhóc này làm gì phải người trong quân ngũ, làm gì phải tuân thủ quy củ của quân nhân chứ. Nhưng mà nếu buông tha cho thằng nhóc này thì Vũ Tuấn không nỡ. Ở nơi này quá mức buồn chán, suốt ngày chỉ có ngồi đợi, với tính cách của Vũ Tuấn làm sao chịu được cái cảnh cuộc sống tẻ nhạt như thế nay. Mà hắn từ lâu đã muốn so đấm với Vương Minh nhưng hiện giờ không há lại chịu bỏ qua cho Vương Minh cơ chứ.
Vương Minh cũng không phải ngu, cũng biết Vũ Tuấn muốn so đấu với hắn. Suy nghĩ một chút thấy điều này cũng không có hại a, ngược lại còn trăm lợi là đằng khác. Thứ nhất ở nơi này chờ đợi quá mức buồn tẻ, thằng rằng cùng với Vũ Tuấn đánh đấm đốt thời gian còn hơn. Thứ hai, dạo gần đây đối thủ của Vương Minh toàn hạng lông gà vỏ tỏi yếu đến cùng cực khiến Vương Minh phát bực, không có đối thủ xứng tầm thử quyền thử cước nên từ lâu tay chân đã ngứa ngáy rồi. Thứ ba, Vương Minh biết nhiệm vụ lần này rất ác liệt, vì vậy bằng mọi cách phải gia tăng thực lực mà thực chiến không thể phủ nhận chính là một cách gia tăng thực lực nhanh nhất a, Vương Minh nghĩ thà rằng đổ mồ hôi một chút còn hơn là đổ máu a. Vương Minh nhìn Vũ Tuấn hỏi
“Phó tổ trưởng có phải muốn rủ tôi cùng tập luyện phải không”
“Đúng… đúng vậy”
Vũ Tuấn gật đầu đầu như gà mổ thóc, cực kỳ cao hứng nói
Vương Minh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm nhưng hiện giờ muốn hắn trở lại giường ngủ là không thể. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu hắn nói
“Phó tổ trưởng…”
“Khoan”
Vương Minh đang nói thì vũ Tuấn đột nhiên chặn ngang miệng. Vương Minh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vũ Tuấn thì Vũ Tuấn khoanh tay trước ngực nói
“Làm gì mà lúc nào miệng cũng phó tổ trưởng, phó tổ trưởng suốt vậy, chúng ta cũng chả phải người xa lạ gì. Tính ra tuổi tác thì cậu cũng gần bằng Vũ Bác, thế này đi cậu gọi ta một tiếng chú là được. Thế nào?”
Vương Minh suy nghĩ, hắn cảm giác gọi Vũ Tuấn một tiếng chú cũng không sai, luận về tuổi tác Vũ Tuấn đủ tuổi làm chú hắn, chưa kể thay đổi cách xưng hô này khiến quan hệ giữa hai người thân cận hơn, đây là một điều tốt a. Nhưng mà gọi một tiếng chú Vương Minh cảm giác miệng cứ gượng gạo thế nghe ấy. Bất quá Vương Minh nghĩ một lát lại thấy cũng chả có vấn đề gì lớn cả, gọi thì gọi thôi dù sao đó cũng chỉ là danh xưng mà thôi
“Được, cứ như vậy đi chứ”
“Ha ha… thế mới tốt chứ”
Vũ Tuấn ngoác miệng cười, bàn tay to lớn như tay gấu vỗ bầm bầm vào lưng Vương Minh.