Lại nhìn sang những người bên cạnh, tình trạng có thể nói là vô cùng thảm hại. Ngoại trừ những khí giả do có nội khí bảo vệ bản thân chống chọi lại áp lực còn tốt một chút thì những người khác đều mặt trắng bệch , hô hấp khó khắn đến mức phải mở to miệng tỏ ra hít vào, một đôi đồng tử trong mắt liên tục dao động. Nhưng thảm nhất lúc này phải nói đến Thư Vân, dù sao nàng ta cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với uy áp lớn cỡ này thì làm sao chịu nổi được chứ. Nhìn Thư Vân sắp rơi vào tình trạng hôn mê, Vương Minh nhìn bộ dạng của nàng mà cảm thấy đau lòng vô cùng. Hắn thúc giục hắc ám nội khí trong cơ thể, tạo ra Uy của bản thân chấn ấp đẩy lùi áp lực do lão Henry tạo thành.
Áp lực bị đẩy lùi đi một phần thì tâm thần của Thư Vân cũng khôi phục lại, mặc dù nàng không rõ ràng làm chuyện gì xảy ra nhưng nàng cũng hiểu là Vương Minh ra tay trợ giúp nàng. Nàng hướng về phía Vương Minh, yếu ớt mơ miệng nói một tiếng
“Cảm ơn”
“Không có gì”
Vương Minh cười nhưng nụ cười có chút méo mó, không được tự nhiên. Hắn lúc này quả thật là chật vật vô cùng, ai bảo Uy của hắn không sánh được với người ta, chỉ để tạo uy áp trong phạm vi hai người mà Vương Minh đã gần như vận dụng đến cực hạn sức mạnh của hắc ám nội khí rồi. Từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đầu xuất hiện trên trán của hắn rồi từ từ lăn trên khuôn mặt đang căng ra của Vương Minh.
Thư Vân lúc này yếu ớt vô lực, cả người như bị hư thoát dựa vào ghế. Nàng nhìn về phía Vương Minh, thấy khuôn mặt chật vật của hắn, nhưng giọt mồ hôi liên tục xuất hiện trên tràn của hắn thì không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngọt lại có chút đau lòng. Nàng có chút không nỡ nhìn hắn chật vật thành cái bộ dạng như lúc này, vì vậy Thư Vân gom hết sức còn lại trong người khó nhọc nói
“Vương Minh, cảm ơn anh, anh không cần phải cố gắng quá đâu. Tôi sẽ không sao đâu”
Vương Minh nghe thấy lời nói đầy quan tâm của nàng mà cảm thấy trong lòng có chút vui sướng, hắn không ngờ rằng một hành động này của hắn lại làm cho nàng cảm động. Nghĩ một lát, Vương Minh cảm thấy đây là một cơ hội tốt ngàn năm hiếm có để thể hiện trước mặt Thư Vân, làm sao hắn lại nghe nàng mà buông tha được cơ chứ. Bên trong tiếp tục thúc giục hắc ám nội khí còn bên ngoài, Vương Minh nhìn Thư Vân nơ nụ cười, giọng đầy chân thành nói
“Bảo vệ và che chở người đẹp là nghĩa vụ của mọi thằng đàn ông, thế nên cô bảo tôi làm sao buông tay được cơ chứ”
Thư Vân biết nàng rất đẹp, chứ không tại sao nàng lại được mệnh danh là nữ thần trong quân đội, hàng ngày số lời khen vẻ đẹp của nàng không một ngàn lời thì cũng là vài trăm lời nhưng bình thường, đứng trước những lời khen ngợi này khuôn mặt nàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng và bình thản vậy mà lúc này đây không hiểu sao nghe Vương Minh khen nàng đẹp thì nàng lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, trong lòng cảm thấy một sự thỏa mãn cùng vui sướng, khuôn mặt không còn vẻ băng lãnh nữa mà trở lên hồng hồng cực kỳ quyến rũ.
Vương Minh nhìn khuôn mặt hồng lên của Thư Vân mà cảm thấy mê mẩn. Hắn thật không ngờ một cô gái băng lãnh như Thư Vân lại có lúc đỏ mặt nhưng hắn cũng không phủ nhận, khi nàng ta ngượng ngùng quả thật là tạo ra một loại hấp dẫn trí mạng khiến Vương Minh ngây người.
Thư Vân bị Vương Minh dùng ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm mà cảm thấy ngượng vô cùng, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơi. Túng quẫn không chịu nổi, nàng giả bộ tức giận ngắt giọng nói
“Hừ, chưa nhìn thấy mỹ nhân bao giờ sao?”
“Hắc hắc… mỹ nhân thì nhìn thấy nhiều rồi nhưng mỹ nhân mà có vẻ đẹp như Thư Vân thì là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng, quả thật là xinh đẹp vô cùng a”
Vương Minh lúc này giật mình, hắn vô liêm sỉ nịnh nọt. Vương Minh còn đang định tiếp tục rót tiếp vài lời đường mật vào tai Thư Vân nhưng lúc này hắn cảm thấy uy áp của lão Henry đột nhiên biến mất. Vương Minh hậm hực trừng mắt nhìn lão Henry đang ngồi ở chiếc ghế chủ vị thì thấy hắn cũng nhìn Vương Minh híp mắt cười như muốn nói hắn cố ý đó. Vương Minh thấy vẻ mặt của lão Henry mà chỉ muốn xông lên nện cho vài quyền nhưng vì thực lực hiện không bằng người nên Vương Minh nhịn lại, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dựa vào ghế nhắm mắt lại.
“Ha ha… đùa vui một chút thế là đủ rồi, chúng ta bắt đầu vào việc thôi”
Lão Henry nhìn khuôn mặt thành thành thật thật của mọi người thì cảm thấy rất hài lòng. Từ lúc ban đầu khi nhìn danh sách thành viên tham dự chiến dịch lần này thì lão Henry có chút đau đầu. Như là một truyền thống, từ trước đến nay các dị năng giả và khí giả của các quốc giả cùng với các thành viên trong tổ chức đều không ưa gì nhau cả, tuy rằng chưa đến mức va chạm như nước với lửa nhưng cũng chẳng kém là bao. Mà nhiệm vụ lần này có ý nghĩa hết sức trọng đại, nếu như cứ để tình hình mâu thuẫn này xảy ra thì coi như chưa cần hành động, tám phần chiếc dịch lần này sẽ thất bại. Vì vậy lão Henry không tiếc làm lộ thực lực bản thân, thi triển một thân nội khí tuyệt đỉnh, dùng sức mạnh tuyệt đối trấn áp cái mẫu thuẫn này xuống.
“Tôi biết trong những người ở đây sẽ có một số người không hài lòng vì cách làm việc vừa rồi của tôi nhưng tôi không quan tâm. Thứ tôi quan tâm duy nhất vào lúc này là làm thế nào để hoàn thành chiến dịch lần này”
Lão Henry dừng lại một chút rồi lại nói tiếp
“Chắc hẳn tôi không cần nói thì tất cả mọi người ở đây cũng biết được ý nghĩa chiến dịch lần này. Mọi người thử tưởng tượng xem nếu như chiến dịch lần này thất bại thì hậu quả sẽ như thế nào?”
Vương Minh nghe xong lão Henry nói thì trong lòng đã minh bạch, hèn chi lúc mới đầu vào căn phòng họp ngầm này hắn cảm giác không khí trong phòng có chút kỳ quái làm sao ấy. Bây giờ mới hiểu là giữa hai bên có mâu thuẫn, còn về mâu thuẫn cái gì thì Vương Minh cũng không biết mà hắn cũng không muốn biết bởi dù sao hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là nghe lệnh, hoàn thành mệnh lệnh, không phải người của phe chính phủ hay tổ chức nên hắn cũng không quan tâm đến cái mâu thuẫn này làm chi ệt óc
“Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
Lúc này, người mở miệng nói chuyện là Thư Vân. Mặc dù thân tâm nàng vẫn không ổn định do dư âm của đợt tấn công đầy mật ngọt của Vương Minh nhưng nàng là một quân nhân, một khi làm việc sẽ vô cùng nghiêm túc, phân rõ công ra công mà tư ra tư. Đây cũng là điều Vương Minh thích ở nàng.
“Hậu quả không chỉ nghiêm trọng mà phải nói là vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy tôi yêu cầu mọi người, cho dù mọi người có mâu thuẫn thế nào thì hi vọng tạm thời gác lại về phía, đừng để làm ảnh hường đến chiến dịch lần này. Mọi người có làm được không?”
Lão Henry gằn giọng nói.
“Làm được”
Tất cả mọi người đồng thanh hô
“Được, tôi hi vọng mọi người sẽ làm được như mình nói. Được rồi, cuộc họp hôm nay chỉ đến đây thôi, mọi người có thể giải tán”
Lão Henry nhìn biểu hiện của mọi người thì cảm thấy hài lòng, gật đầu giải tán cuộc họp. Đến khi hắn nhìn thấy Vương Minh chuẩn bị rời đi thì gọi Vương Minh nán lại
“Vương Minh chứ đi vội, câu ở lại một chút, tôi có chuyện cần nói riêng với cậu”
Lúc này Vương Minh đang định đứng dậy đuổi theo Thư Vân, khó khăn lắm hắn mới khiến cho nàng tâm hồn rung động vì vậy hắn muốn luyện sắt khi còn nóng, tiếp tục màn tâm tình thì nghe lão Henry gọi hắn ở lại. Vương Minh bất đắc dĩ đành ngồi trở lại chỗ, đợi đến khi mọi người khác rời khỏi phòng họp thì Vương Minh bức mình hỏi lão Henry
“Lão Henry, ông có việc gì thì nói luôn đi, tôi đang vội không có thời gian mà ngồi nói chuyện phiếm đâu”
“Ha ha… đừng bực mình… đừng bực mình”
Lão Henry cười nói sau đó hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc USB nói
“Chiếc USB này là lão Tà nhờ ta gửi cho cậu”
Vương Minh hơi sửng sốt, nhận chiếc USB vào tay Vương Minh hỏi
“Trong chiếc USB này chứa gì vậy?”
“Cái này thì ta không biết, lão Tà cũng không nói gì với ta chỉ nhờ ta chuyển nó đến tay cậy thôi”
“À”
Vương Minh gật đầu kêu một tiếng rồi lại hỏi tiếp
“À, Henry ông có biết bây giờ sư phụ tôi đang ở đâu không?”
Lão Henry lắc lắc đầu cười khổ nói
“Cậu cũng biết tính của lão Tà rồi còn gì, hắn suốt ngày chỉ thích chu du thế giới, nay đây mai đó hành tung không xác định. Đến cái USB này hắn gửi cho ta cũng chỉ gửi qua đường bưu điện. À đúng rồi… lần gần đây nhất, hình như là vài tháng trước ta nghe được là hắn xuất hiện ở biên giới nước Pháp”