Nhìn Hắc Phượng đang ngồi trước mặt Vương Minh trong lòng cảm thấy có chút áy náy. So với lần trước gặp mặt Hắc Phượng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác, sắc mặt xanh xao đôi mắt đẹp mặc dù đã được một lớp phấn dày che giấu nhưng Vương Minh vẫn mơ hồ nhìn ra được những dấu vết thâm quầng biểu hiện cho việc nàng không ngủ đủ giấc. Vương Minh cảm thấy lúc này mình không mở miệng nói một tiếng xin lỗi với nàng thì lương tâm không yên vì vậy hắn rất chân thành nói
“Xin lỗi, đã khiến cô thời gian qua phải mệt mỏi”
Hắc Phượng nở nụ cười nói
“Không việc gì anh phải xin lỗi cả, anh là sếp của em, tận tâm tận sức làm việc sếp giao cho là việc hiển nhiên rồi”
Quả thật đoạn thời gian này nàng hết sức mệt mỏi, có lẽ có thể coi là khoảng thời gian mệt mỏi nhất kể từ khi nàng bước chân vào hắc đạo. Kể từ khi vụ ám sát nhóm Cố vấn của Liên Minh diễn ra, vì nhóm cố vấn bản thân có nhiệm vụ là cân bằng lợi ích giữa Thanh Long, Bạch Hổ, Hắc Phượng và Lân Giác đường nhưng nay khi nhóm cố vấn đã bị diệt thì điểm trung hòa lợi ích này cũng tự động biến mất. Mất đi sự chế ước từ nhóm Cố vấn, Bạch Hổ và Thanh Long như một con sói sổng chuồng, cực kỳ ngông cuồng và hiếu chiến, mặc dù không đến mức càn rỡ tấn công trực tiếp nhưng lén giở vài trò khiêu khích quậy phá trong bóng tối thì rất nhiều. Vì vậy thời gian này Hắc Phương cơ hồ là vắt toàn bộ tinh lực chống đỡ những đòn tấn công của Thanh Long và Bạch Hổ nhưng dù sao một mình nàng chống đỡ lại hai phân đường tấn công quả thật là có chút quá sức vì vậy thời gian dần trôi qua Hắc Phượng dần dần lộ ra xu thế bại lui. Nếu như không phải nhờ Hắc bang lần trước sử dụng súng ống hạng năng tấn công khiến Thanh Long đường và Bạch Hổ đường khiến bọn chúng trọng thương thì có lẽ lúc này nàng đã bị bọn chúng dồn đến đường cùng rồi.
Nhớ đến việc mấy ngày gần đây Thanh Long đường bà Bạch Hổ đường bỗng nhiên tuyển quân rất rầm rộ, Hắc Phượng có chút lo lắng nói
“Chỉ là em sợ khi hai tên Thanh Long và Bạch Hổ một khi khôi phục lại được thực lực như xưa chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù, lúc đó chúng ta sẽ rất phiền phức”
“Yên tâm đi, hai cái Thanh Long đường và Bạch Hổ đường chắc chắn sẽ không bao giờ khôi phục lại như xưa được đâu”
Vương Minh nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
“Là sao?”
Hắc Phượng khó hiểu hỏi nhưng vừa nói xong thì nàng đột nhiên nhận ra một điều gì đó. Khuôn mặt tràn đầy hưng phấn nhìn Vương Minh nói
“Anh Minh chẳng lẽ anh định…”
Tuy rằng không nói hết câu nhưng hai người đều là người thông minh, những việc đại loại như thế này thì không cần phải nói rõ ràng cả câu, đối phương vẫn có thừa khả năng để hiểu.
“Đúng. Anh chuẩn bị ra tay cho bọn chúng biến mất luôn”
Ngày hôm qua Vương Minh nhận được tin tức từ ông ngoại của Nguyễn Giai Giai, Liễu Sơn Thành rằng kế ngày mai tin tức giả về việc khủng bố âm mưu tấn công Đông Doanh sẽ được phát ra trên các đài truyền hình và báo chí. Một khi tin tức này xuất hiện Vương Minh có thể đoán chắc chắn rằng thời gian sắp tới ở Đông Doanh sẽ loạn thành một bầy vì vậy hắn quyết định hai ngày sau khi tin tức này xuất hiện sẽ lập tức phái Hắc quân thanh lý toàn bộ Thanh Long đường và Bạch Hổ đường đồng thời phối với hợp Hầu Ba, Trương Thắng huy động toàn bộ lực lượng của Hắc bang và Hắc Long bang thực hiện một cuộc đại càn quét trên quy mô lớn đối với hắc đạo Đông Doanh.
Cuộc đại càn quét này mang lại cho Vương Minh hai cai lợi rất lớn. Thứ nhất, đây sẽ là một cơ hội tốt đối với việc phát triển Hắc quân bởi theo thông tin từ Hắc Phượng thì trong Thanh Long đường và Bạch Hổ đường có ẩn giấu một nhóm dị năng giả, Vương Minh biết một trận chiến này Hắc quân dù có dành thắng lợi nhưng chắc chắn sẽ tổn thương không ít, chắc chắn sẽ có người đổ máu thậm chí là mất mạng nhưng đối với Vương Minh thì không sao cả, quan trọng là nhờ vào máu của đối thủ mài dũa rèn luyện Hắc quân trở lên mạnh mẽ hơn. Điều có lợi thứ hai chính là một khi toàn bộ hắc đạo đã nắm vào trong tay, Vương Minh có thể kiểm soát toàn bộ thế giới ngầm ở Đông Doanh, điều này đem lại một lợi thế cực kỳ to lớn đối với hắn trong việc tiêu diệt các chân rết của Nguyễn gia tại đây.
“Hắc Phượng, phía tên Lân Giác như thế nào, hắn có chịu quy phục không?”
Vương Minh hướng phía Hắc Phượng hỏi. Mặc dù tiến hành cuộc đại càn quét nhưng nếu đẩy đi toàn bộ giới hắc đạo Đông Doanh hiện nay ra khỏi Đông Doanh thì chắc chắn đám người đó sẽ không chịu an phận, nếu như bọn chúng đoàn kết lại với nhau tiến hành phản công thì thật sự là phiền phức. Vì vậy Vương Minh liền áp dụng kế sách cổ lỗ nhưng luôn hưu dụng trong mọi thời đại: chia để trị, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Mà đối tượng đầu tiên Vương Minh muốn chiêu hàng chính là tên Lân Giác, đường chủ Lân Giác đường của Liên Minh
Vương Minh chọn Lân Giác là kẻ ra tay đầu tiên bởi vì từ rất nhiều tài liệu thu thập được thì hắn nhận thấy cái tên Lân Giác này là một kẻ rất khôn khéo và thức thời. Nếu như hắc đạo bình thường người ta lập nghiệp bằng hai tay nhuốm máu, bằng vô số cuộc chém giết thì Lân Giác lại hoàn toàn ngược lại, hắn lập nghiệp chính là nhờ vào bộ óc. Hắn ra đường lăn lộn hắc đạo từ năm mười lăm tuổi, đến nay đã hơn bốn mươi năm, từ một tên lưu manh chỉ dựa vào ba tấc lưỡi cùng một giác quan tinh nhạy, biết chọn chỗ dựa chính xác mà hắn đã leo lên được vị trí hiện tại mà không phải đỏ một giọt máu nào cả. Có lẽ chính vì chưa tự thân trại nghiệm chém giết nên tên này đặc biệt là có chút nhát gan hơn so với dân xã hội đen bình thường. Chính vì sự nhát gan sợ chết này Vương Minh lập tức nhìn trúng hắn làm mục tiêu đầu tiên.
Bởi vì Lân Giác là một người bản địa Đông Doanh, thế lực tuy rằng không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, có thể só sánh được với một bang phái tầm trung vì vậy trong giới hắc đạo bản địa Đông Doanh hắn rất có tiếng, quan hệ cũng rất rộng. Nếu như Vương Minh có thể chiêu hàng được Lân Giác, đồng nghĩa với việc hắn có thể một bộ phận hắc đạo bản địa sẽ lấy hắn làm ngươi cùng đầu nhập dưới trướng của Vương Minh khiến công việc của hắn nhẹ nhàng đi rất nhiều lần. Bất quá Vương Minh cũng đã nghĩ đến trường hợp hắn không chịu quy phục, cũng không sao cả hắn sẽ thủ đoạn tàn không đầy huyết tinh đem tên Lân Giác cùng với hai tên Bạch Hổ, Thanh Long làm tấm gương cho các bang phái khác. Vương Minh tin tưởng nếu có ba tấm gương này trước mặt thì việc thu phục mấu cái bang hội nhỏ là không vấn đề gì cả.
Hắc Phượng có chút cười khổ nói
“Cái tên này rất cáo già, em đã nhiều lần gợi ý nhưng thái độ của hắn rất lập lờ, nửa muốn nửa không”
“Không sao cả, nếu hắn không làm như vậy thì hắn có lẽ đã không có được thành tựu như ngày này”
Vương Minh gật đầu hiểu, điều này cũng không có ngoài dự đoán của Vương Minh. Hiện giờ Vương Minh chưa tỏ rõ được thực lực cường đại thì đối với một kẻ làm việc dựa vào sự chắc chắn an toàn như Lân Giác đây chẳng khác nào một canh bạc lớn. Vì vậy với bản tính của mình, Lân Giác chắc chắn sẽ không đem bản thân mình ra liều lĩnh đặt cược theo kiểu được ăn cả ngã về không như vậy, hắn sẽ lựa chọn đứng từ xa quan sát, tạm thời ở trạng thái lập lờ không nghiêng về bên nào cả, chỉ cần nhận thấy bên nào đủ mạnh hắn sẽ ngả theo bên đó.
“Đúng rồi, Hắc Phượng, em mấy ngày nay phải cận thận, trên đường anh đi đến đây xung quanh có rất nhiều kẻ rình mò đó”
Vương Minh lên tiếng nhắc nhở
Hắc Phượng gật đầu nói
“Em biết rồi, từ mấy hôm trước em đã nhận ra nên đã tăng cường thêm người bảo vệ rồi. Chắc đám người này là của hai tên Thanh Long và Bạch Hổ, bọn chúng nghĩ rằng em là kẻ đã ra tay tấn công người của bọn chúng lần trước nên đặc biệt phái người đến chiếu cố, giám sát đó mà, anh không cần phải quá lo lắng”
“Không, hai tên đó anh không lo, cái anh lo là có lẽ sau vụ việc đó thế lực phía sau của Bạch Hổ sẽ ra tay với em”
“Thế lực phía sau lưng của Bạch Hổ?”
“Ừm. Là Nguyễn gia Nam Hải đó”
Lúc đến đây Vương Minh thấy trong đám người đang theo dõi xung quanh khu trại trẻ mô côi số 1 có vài kẻ có thủ pháp tương tự như hai tê lần trước theo dõi Thư Vân là hắn trong lòng có chút không yên. Nếu như chỉ là hai tên Thanh Long và Bạch Hổ thì Vương Minh tin tưởng Hắc Phượng có thể đối phó nhưng nếu như Nguyễn gia Nam Hải đã muốn chĩa tay vào thì đúng là một việc lớn. Nguyễn gia Nam Hải là ai chứ, đó là một con quái vật cực lớn mà con quái vật này nếu như muốn tiêu diệt một cái Hắc Phượng đường thì còn dễ hơn cả ăn cháo, chỉ cần nhấc tay một cái để khiến cho Hắc Phượng đường máu chảy thành sông rồi. Vì vậy Vương Minh rất lo lắng cho an nguy của Hắc Phượng nên mặc dù biết nàng nghe xong việc Nguyễn gia Nam Hải là kẻ chống lưng cho Bạch Hổ chắc chắn sẽ run sợ, thậm chí lòng trung thành có lẽ còn sụp đổ nhưng hắn không muốn hại nàng vì vậy hắn bắt buộc phải nói sự thật cho Hắc Phượng để nàng ta ý thức được tình hình hiện giờ của mình nguy hiểm như thế nào
“Cái gì… Nguyễn gia Nam Hải”
Hắc Phượng nghe thấy Vương Minh nói ra cái tên này thì giật mình kinh hãi đến nỗi lập tức bật dậy khỏi ghế salon, thân hình đứng thẳng nhưng run run xiêu vẹo như muốn đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ sự sợ hãi và bàng hoàng.