Vương Minh nhìn khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Hắc Phượng biến thành bàng hoàng thì cũng không có gì lạ cả. Hắn trước khi nói đã đoán được điều này rồi. Thực ra hắn cũng có thể chọn lựa không cho nàng biết sự thật nhưng nhìn biểu hiện hết lòng và tận tâm của nàng trong thời gian qua Vương Minh cũng không nỡ lừa dối nàng vì vậy hắn đã dành suốt đoạn thời gian đi bộ đến đây để suy nghĩ và đưa ra quyết định cuối cùng. Hắn sẽ nói cho nàng sự thật, mặc dù biết rằng sự thật này sẽ khiến lòng trung thành của nàng đối với hắn dao động thậm chí có lẽ còn phản bội lại hắn nhưng hắn vẫn sẽ cho nàng cơ hội lựa chọn. Vương Minh cũng nghĩ cho dù nàng ta có chọn phương thức xấu nhất là phản bội hắn đi nữa thì hắn cũng sẽ không trách nàng, cũng không tiến hành bất cứ hành động trả thù nào cả.
Hắc Phượng đứng như một bức tượng, con ngươi hỗn loạn. Nàng không biết đã trải qua bao lâu thì tâm trí mới hồi tỉnh sau tin tức quá mức chấn động vừa rồi. Lúc này nàng nhìn Vương Minh với ánh mắt rất phức tạp.
Lúc mới đầu nàng nghĩ rằng có lẽ Vương Minh đã biết điều này từ lúc trước, hắn cố tính giấu nàng nhưng về sau nàng lại phủ định suy nghĩ này. Bởi nếu thứ nhất thời điểm hiện tại rất nhạy cảm giả sở sau khi nghe được tin này nàng phản bội lại Vương Minh thì chắc chắn hắn sẽ ăn phải quả đáng. Thứ hai nếu như hắn hoàn toàn có thể giữ im lặng từ đầu đến cuối, để cho nàng lao đầu vào chỗ chết chứ không phải lên tiếng cảnh báo nàng. Qua hai điều này Hắc Phượng có thể kết luận Vương Minh không hề có ác ý nào với nàng cả.
Nhưng lúc này lại xuất hiện một câu hỏi khó dành cho Hắc Phượng. Một khi đã biết Nguyễn gia Nam Hải là kẻ phía sau trợ giúp cho Thanh Long và Bạch Hổ, Hắc Phượng cảm thấy cơ hội thành công lần này của nàng và Vương Minh trở thành một con số không tròn trĩnh to tướng, nếu cứ tiếp tục chắc chắn hậu quả mà nàng và Vương Minh nhận được sẽ rất thảm khốc, không chỉ là mất mạng nhỏ đâu. Nhưng lúc này nàng cũng không thể quay đầu lại được rồi, sự việc lúc này đã đến trình độ này nếu nàng quay đầu lại chắc chắn kết cục cũng chẳng khấm khá hơn gì bởi vì toàn bộ giới hắc đạo đều biết lúc này nàng và hai tên Bạch Hổ, Thanh Long như là nước với lửa, số thuộc hạ của bọn chúng chết dưới tay nàng cũng không ít chắc chắn hai bọn chúng hận nàng đến tận xương tủy. Nếu nàng cúi đầu trước bọn chúng thì chắc chắn sẽ nhận sự trả thù của hai bọn chúng, mặc dù giữ được cái mạng sống nhưng cũng là dạng sống không bằng chết
Vương Minh im lặng nhìn Hắc Phượng, thấy mặt nàng chỉ trong một thời gian ngắn mà biến đổi vài lần chả khác gì con tắc kè hoa cả, lúc xanh lúc trắng, hàm răng trắng thỉnh thoảng cắn vào môi, hai bàn tay nắm chặt, cơ thể thỉnh thoảng run run lên. Từ biểu hiện này Vương Minh đoán Hắc Phượng đang nghĩ gì. Hắn cười cười nói
“Nếu như em hối hận thì có thể rời đi, yên tâm anh sẽ không trả thù đâu ngược lại anh sẽ đưa em một số tiền lớn đủ để em sống từ nay đến hết đời. Sau đó sẽ đưa em ra nước ngoài đến một nơi hẻo lánh dễ ẩn nấp”
Hắc Phượng nghe xong thì giật mình, nàng híp mắt nhìn Vương Minh như muốn dùng những biểu hiện của hắn đã xác định xem lời nói của hắn là sự thật hay không. Nàng lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo cũng biết đối với các ông trùm thì điều kiêng kị nhất là thuộc hạ phản bội. Thuộc hạ phản bội không chỉ gây thiệt hại về lợi ích mà còn to lớn hơn nó là một cú tát vào danh dự của các ông trùm khiến họ mất mặt với các ông trùm khác vì vậy hình phạt dành cho những kẻ phản bội thường là vô cùng tàn khốc, thậm chí nói là sống không bằng chết cũng không quá. Hắc Phượng cũng là lần đầu tiên chứng kiến có một vị ông chủ rộng lượng với kẻ phản bội mình như Vương Minh vì vậy không trách nàng khi nàng dùng cái mắt đầy nghi ngờ nhìn Vương Minh lúc này.
Vương Minh cười khổ nói
“Đừng có nhìn anh như vậy, những điều anh vừa nói đều là thật, không tin thì em nhìn đây”
Vương Minh lúc từ trong ví ra một tập chi phiếu ném lên trên bàm rồi chỉ vào nó nói
“Nếu em cần anh có thể trực tiếp ghi chi phiếu tại đây. Còn nếu em sợ sau khi nhận được chi phiếu thì anh sẽ giết em thì em có thể lục soát người anh ngay bây giờ, anh thề là trên người anh không có bất cứ một thứ vũ khí gì”
Lúc trước khi chưa luyện thành kỹ năng tạo vũ khí nóng bằng nội khí, Vương Minh luôn luôn giắt ở sau lưng một khẩu súng lục nhỏ phòng trường hợp đụng phải kẻ địch cũng cầm súng nhưng nay khi kỹ năng đã luyện thành Vương Minh thấy chả cần thiết phải lúc nào cũng kè kè khẩu súng ở thắt lưng nữa vì vậy gần đây hắn ra ngoài cũng chẳng còn buồn mang súng theo
Hắc Phượng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiên nghị của Vương Minh. Một lúc sau nàng cơ mặt thả lỏng, gật đầu nở nụ cười tươi rói giống như bình thường nói
“Em tin anh”
Vương Minh cười lớn
“Tin là tốt. Nói đi em muốn bao nhiêu tiền?”
“Em không muốn tiền?”
Hắc Phượng ngồi xuống ghế salon khoác tay lắc đầu nói
“Em không cần tiên?”
“Không cần tiền? Vậy ý của em là…”
Vương Minh nghe thấy Hắc Phượng nói không muốn tiền thì trong lòng cực kỳ vui mừng, điều này có nghĩa là nàng sẽ tiếp tục đi theo hắn nhưng Vương Minh cũng không dám chắc vì vậy liền cẩn thận hỏi thêm một câu phía sau
“Em vẫn sẽ đi theo làm thuộc hạ cho anh”
Hắc Phương cắn răng nói. Để làm ra được quyết định này Hắc Phượng đã phải dùng một dũng khí rất lớn nhưng quan trọng chính là thái độ đối nhân xử thế của Vương Minh khiến Hắc Phượng cực kỳ bội phục, quả thật trong hắc đạo muốn tìm một ông trùm nào đối xử với thuộc hạ tốt như Vương Minh thì đúng là gần như không tìm được một ai. Đồng thời nàng nhớ lại lúc Vương Minh nói về việc Nguyễn gia Nam Hải đứng sau lưng thao túng Thanh Long đường và Bạch Hổ đường thì nói một cách rất tùy ý và bình thản, như thế cái tin tức đó không là gì cả vì vậy Hắc Phượng mặc dù không dám chắc nhưng cũng mơ hồ đoán rằng chắc trong tay của Vương Minh có nắm giữ một lực lượng lớn, so ra không kém Nguyễn gia Nam Hải. Hắc Phượng là một người làm việc rất cẩn trọng, nếu như việc gì độ chắc chắn không đạt đến ít nhất là 99% thì nàng quyết sẽ không làm liều, chính vì điểm này Hắc Phượng mới có thể phát triển được trong môi thế giới mà phụ nữ quá yếu thế như hắc đạo. Nhưng hôm nay vì ngưỡng mộ Vương Minh, cảm nhận được Vương Minh là một ông trùm đáng già để nàng đi theo, nàng đã ném đi tính cách cẩn thận thường ngày, quyết định đánh một bài liều được ăn cả ngã về không
Vương Minh nhìn Hắc Phượng, mặc dù hắn có thể thấy được Hắc Phượng còn có chút bất an khi nói xong nhưng về mặt tổng thể thì câu trả lời của nàng đã khiến hắn hoàn toàn hài lòng. Nếu như lúc trước chiêu mộ Hắc Phượng, mặc dù nảng rất tài năng nhưng về độ trung thành thì hắn chưa thể nhận định vì vậy hắn chỉ xếp nàng vào lớp thuộc hạ trung tầng, giao một việc cũng không lớn không nhỏ như xử lý Liên Minh cho nàng. Nhưng hôm nay câu trả lời của nàng đã khiến Vương Minh thay đổi ý nghĩ lúc trước, hắn lúc này đã trực tiếp xếp nàng trở thành một thành viên cao tầng của Hắc bang. Vương Minh nở nụ cười thỏa mãn nói
“Rất tốt. Anh tin tưởng em sẽ không phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay”
Hắc Phượng giật mình khi nghe Vương Minh nói như vậy nhưng chỉ giây lát sau thì trong lòng nàng cuồng hỉ. Không thể nhẫn nhịn được, nàng đang định mở miệng hỏi thì bị Vương Minh ngăn lại. Hắn nói
“Được rồi, em hãy bình tĩnh lại đi đã, anh có một số chuyện cần nói cho em biết. Có lẽ những điều này biết đâu sẽ giúp em tự tin đôi chút thì sao”
Hắc Phượng gật đầu liên tục sau đó ngồi nghiêm chỉnh lại, nàng nhăm mắt hít một hơi thật sâu sao cho không khí tràn đầy hai lá phổi sau đó thở mạnh ra. Cứ thế cứ thế, làm đi làm lại vài lần hô hấp Hắc Phượng cảm giác được tâm tình của mình đã trở lại trạng thái bình tĩnh như thường ngày thì mới mở mắt ra nhìn Vương Minh nói với giọng bình tĩnh quen thuộc
“Em sẵn sàng nghĩ rồi”
“Ừ”
Vương Minh gật đầu. Vì đã xác định Hắc Phượng trở thành một trong những thanh viên lãnh đạo cao tầng của Hắc bang nên có một số việc của Hắc bang như kế hoạch chiếm đôn Giang Kiều, tài lực,… của Hắc bang cũng đã đến lúc nói với nàng ta. Đương nhiên để tiếp thêm tự tin cho nàng Vương Minh cũng đặc biệt tiêt lộ cho nàng nhiều thông tin về Hắc quân hơn so với đám Hầu Toàn một chút.
Hắc Phượng nghe Vương Minh nói mà mắt trợn to, miệng há hốc, nàng hoàn toàn bị những lời Vương Minh nói chân kinh rồi. Tính cả thẩy chỉ một cuộc nói chuyện này nàng đã bị Vương Minh làm kinh ngạc đến tận ba lần, có lẽ là lần nhiều nhất kể từ khi nàng ra đời đến nay.
Hắc Phượng thật không ngờ Vương Minh lại là con rể tương lai của Nguyễn Sinh, ông trùm của đệ nhất bang hội tại Đông Doanh, Hắc Long bang. Điều này có nghĩa là hiện nay Hắc bang và Hắc Long bang bề ngoài nhìn là hai bang phái riêng rẽ, trừ cái tên có chút giống nhau thì còn lại chẳng có chút quan hệ nào cả nhưng thực chất ở bên trong cả hai bang phái này chính là một nhà. Nghe được điều này Hắc Phượng chợt cảm thấy gánh nặng trên đôi vai của nàng nhẹ đi vài phần, nhiều ngày nay nàng luôn vì cái thái độ lập lờ không rõ ràng của tên già Lân Giác mà tâm tình tình không được tốt, nàng lo lắng tên Lân Giác sẽ đứng cùng chiến tuyến với hai tên Thanh Long và Bạch Hổ lúc đó cho dù cả nàng và Hắc bang có dốc toàn bộ sức lực cũng chưa chắc thắng được, mà cho dù thắng cũng là thắng thảm, thương vong cực lớn khó có thể chấp nhận. Nhưng nay bên nàng có sự gia nhập của Hắc Long bang đã khiến cán cân hoàn toàn nghiêng hẳn về phía bên nàng và Vương Minh. Hắc Phượng tin tưởng với sự trợ giúp từ Hắc Long bang, cho dù tên Lân Giác ngả về bên địch thì nàng vẫn có thể dễ dàng quét cả lũ bọn chúng ra khỏi Đông Doanh như là quét rác rưởi trên đường.