Siêu Cấp Ác Ma


Vương Minh điều tra không ra được chút thông tin nào cũng dễ hiểu thôi, dù sao thông tin duy nhất hắn chỉ biết là một cái tên mà thôi, đó là còn là không biết được cái tên này là tên thật hay tên giả nữa, còn những thông tin quan trọng khác như quê quán, năm sinh, diện mạo,… đều không hề có nếu mà lực lượng tình báo còn ở mức độ sơ khai của Vương Minh có thể điều tra ra được thì chắc chắn các cơ quan tổ chức tình báo hàng đầu thế giới như CIA, MI6, ISI,… gọi tổ chức tình báo của Vương Minh là sư phụ luôn. Vì vậy lúc này nghe xong Lê Thị Tuyết nói, hắn biết Lê Thị Tuyết có thông tin thế nên suy tính một hồi, hắn lập tức lựa chọn thẳng thắn thừa nhận là hắn không biết. Hắn làm như vậy là có hai dụng ý, thứ nhất là để thể hiện một chút thành ý của hắn cho Lê Thị Tuyết biết, đồng thời cũng thể hiện cho nàng thấy hắn là một đối tác đáng tin cậy.
Vương Minh rất thẳng thắn trả lời, điều này khiến cho Lê Thị Tuyết có chút ngạc nhiên. Nếu chiếu theo bình thường thì Vương Minh sẽ vòng vo một hồi hoặc nói lập lờ nước đôi bởi vì nếu như thẳng thừng trực tiếp như vậy sẽ khiến cho Vương Minh bị động trong đàm phán. Bất quá lần này Vương Minh ra bài quá mức kỳ dị, trái với lẽ thường thế nên khiến Lê Thị Tuyết lần không ra được dụng ý của Vương Minh, trong giây lát bối rối không biết làm sao. Bất quá qua đây nàng thấy Vương Minh thẳng thắn như vậy cảm thấy Vương Minh là một người đồng minh rất đáng tin cậy, rất đáng để hợp tác. Nàng nói:
“Rất thẳng thắn”
Vương Minh tươi cười nhìn người phụ nữ quyến rũ đến tột độ trước mặt, nói:
“Cảm ơn đã khen ngợi. Vậy, nếu tôi đoán không sai thì chắc chủ tịch Lê biết thông tin về cái tên Lương Mạnh Vũ và đám chó săn của Phương Thiên Uy phải không?”
“Đúng vậy”
Lê Thị Tuyết là người kinh doanh nên cũng hiểu một nguyên tắc cơ bản của việc hợp tác là hai bên phải có thái độ chân thành, Vương Minh đã thẳng thắn thì nàng không thể chơi kiểu vòng vo được. Vì vậy cũng thẳng thắn thừa nhận việc nàng biết thông tin về Lương Mạnh Vũ
Vương Minh lúc này gật đầu nói:
“Quả thật là một thứ mà chúng tôi đang cần hiện tại. Vậy điều kiện trao đổi của chủ tịch Lê là như thế nào?”
Lê Thị Tuyết không trả lời vội, mà nhấp một ngụm trà rất chậm rãi, một bộ dạng nhàn nhã không chút nào gấp gáp. Đặt chén trà trên tay xuống mặt bàn, Lê Thị Tuyết mới chậm chậm nói:
“Tôi muốn Mr.Boss giúp tôi bắt sống Phương Thiên Uy, tha mạng cho Phương Tuấn đồng thời số cổ phần của Phương Thiên Uy trong tập đoàn Tuyết Thiên sẽ là của tôi”
Vương Minh nghe xong thì không trả lời nhưng đôi lồng mày của hắn nhíu mày lại đã thể hiện ra thái độ của hắn về hai cái điều kiện của Lê Thị Tuyết. Điều kiện trước thì hắn còn có thể chấp nhận bởi vì hắn đã xác nhận Phương Thiên Uy và Lê Thị Tuyết ở giữa có mâu thuẫn, mà mâu thuẫn này lại rất sâu thế nên chắc chắn không có khả năng là khi giao Phương Thiên Uy cho nàng ta thì nàng sẽ thả hắn đi. Nếu như muốn cẩn thận chắc chắn hơn thì chỉ cần phế đi tứ chi của Phương Thiên Uy sau đó trao cho Lê Thị Tuyết lại vừa có thể hoàn thành điều kiện lại không lo lắng đến việc Phương Thiên Uy có thể nhân cơ hội trốn thoát rồi quay lại trả thù.
Còn về đống cổ phần Vương Minh cũng khôn quan tâm nhưng cái điều kiện thứ ba thì hắn không thể chấp nhận được. Ông cha xưa đã có câu nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc với lại hắn và Vương Minh có mối thù giết cha, chắc chắn hắn sẽ bằng mọi giá quay lại trả thù Vương Minh và những người thân của hắn. Mà đã mang trong người lòng thù hận, Vương Minh tin tưởng Phương Tuấn có thể làm được những điều điên rồ và kinh khủng nhất cho dù có phải trả một cái giá lớn thế nào đi nữa, nếu như là vậy thù quả thật đúng là phiền phức và nguy hiểm thế. Với lại người ta nói tình mẫu tử là nặng nhất, Phương Tuấn là con trai của Lê Thị Tuyết nên Vương Minh không thể đảm bảo rằng một khi giao Phương Tuấn cho nàng ta thì nàng ta sẽ trợ giúp Phương Tuấn quay lại báo thù hắn. Vì vậy, Vương Minh kết luận rằng Phương Tuấn bắt buộc phải chết.
Vương Minh híp mắt nhìn Lê Thị Tuyết nói một câu không đầu không đuôi
“Chủ tịch Lê, chị là doanh nhân thành công chắc chị cũng hiểu được nghĩa của câu nói: “sống trên đời không nên quá tham lam” chứ”
Lê Thị Tuyết ngay từ đầu cuộc nói chuyện luôn chú ý đến mọi nhất cử nhất động của Vương Minh, nàng thấy hàng lông mày của Vương Minh nhíu lại thì nàng biết điều kiện nàng đưa ra sẽ không được hắn chấp nhận. Tuy rằng nàng không phải là người trong xã hội đen nhưng là thân là một doanh nhân, phải sống trong một môi trường giết người mà không thấy máu như thương trường, khốc liệt và tàn nhẫn không kém gì thế giới ngầm nên bản thân nàng cũng hiểu được việc nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc, cũng biết điều kiện của nàng quá cao nhưng nàng vẫn phải kiên trì, bằng mọi giá phải cứu được Phương Tuấn. Còn về số cổ phần thì nàng không thể không thừa nhận điều kiện này là xuất phát từ lòng tham của bản thân. Dù sao tập đoàn Tuyết Thiên từ trước đến nay cũng là do một thân một mình nàng xây dựng và chèo chống vậy mà nàng không thể làm chủ nó thế nên nàng muốn nhân cơ hội này biến tập đoàn Tuyết Thiên chính thức trở thành của nàng. Nghe xong câu nói có phần mỉa mai của Vương Minh, Lê Thị Tuyết không phật lòng, vươn tay lên vén sợi tóc ở trên đầu, hỏi Vương Minh:
“Vậy chẳng lẽ Mr. Boss thấy điều kiện tôi đưa ra là không phù hợp”
“Không phải là không phù hợp mà là quá không phù hợp”
Vương Minh lắc đầu, hắn lập tức đính chính lại lời nói sai của Lê Thị Tuyết.
“Vậy chẳng lẽ ngài thấy tin tức về Lương Mạnh Vũ không đủ giá trị đổi lấy ba điều kiện kia?”
“Đúng vậy”
Vương Minh hầu như không cần suy nghĩ, lập tức trả lời. Hắn dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng rồi mới nói tiếp:
“Chủ tịch Lê, công cũng biết mặc dù không có tin tức của cô về cái tên Lương Mạnh Vũ thì chúng tôi vẫn có thể dùng biện pháp vũ lực để tiêu diệt Phương Thiên Uy, mặc dù làm như vậy cũng khiến chúng tôi tổn thất đôi chút nhưng mức độ thiệt hại vẫn sẽ ở trong phạm vi cho phép, thế nên xét về mặt lợi ích thì nó quá nhỏ. Vì vậy nếu như chủ tịch chỉ muốn chúng tôi giao Phương Thiên Uy cùng số cổ phần của hắn cho chủ tịch xử lý thì miễn cưỡng còn có thể chứ tha cho con trai của Phương Thiên Uy thì xin thứ lỗi cho chúng tôi là chúng tôi không thể chấp nhận. Bất quá nếu như chủ tịch đồng ý đổi lại điều kiện thì chúng tôi còn có thể xem xét”
Hiện tại ở Giang Kiều, nếu nhìn về mặt tình thế và lực lượng hiện giờ của Hắc bang và Uy thiên bang thì Vương Minh hoàn toàn tự tin với lực lượng hiện giờ trong tay thừa sức có thể làm gỏi toàn bộ đám người Uy Thiên bang, cho dù bọn chúng có cả sự trợ giúp của đám buôn lậu người Camphuchia. Có chăng thứ làm Vương Minh ái ngại đối với Phương Thiên Uy chính là những mối quan hệ của hắn, hay nói chính xác hơn là mạng lưới những kẻ trong chính trường và quân đội bị hắn khống chế trong tay.
Thế giới ngầm của Giang Kiều lúc trước bề ngoài là do Liệp Thành và Phương Thiên Uy mỗi người nắm giữ một nữa nhưng thực ra nếu là người tinh ý tìm hiểu thì có thể nhận ra thực chất Phương Thiên Uy mới chính là ông hoàng của thế giới ngầm Giang Kiều, còn về phần Liệp Thành thì chỉ là một kẻ bị Phương Thiên Uy cố tình lợi dụng để che giấu thực lực thật sự của hắn mà thôi. Bằng chứng rõ ràng cho điều này chính là khi Uy Thiên bang cùng Liệp bang nổ ra đại chiến, Uy Thiên bang cho dù gặp một chút trở ngại từ những cuộc phải kích của Liệp bang nhưng thực chất về mặt tổng thể thì gần như là không gặp nhiều khó khăn để tiêu diệt Liệp bang. Mà thử nghĩ xem, Phương Thiên Uy với hai thân phận là ông hoàng trong thế giới ngầm và chủ tịch thành phố Giang Kiều há hắn lại không lợi dụng để kéo một số lượng lớn quan viên cấp cao và cao tầng trong quân đội cùng xuống bùn, ví dụ điển hình nhất cho việc này chính là cái vị ủy viên chính trị kiêm bộ trưởng bộ kinh tế vừa mới nhậm chức Phạm Mạnh Nam.
Chính vì biết Phương Thiên Uy nắm trong tay một mạng lưới hùng hậu như vậy lại cộng với một đám chó săn trung thành sẵn sàng báo thù cho chủ như Lương Mạnh Vũ nên Vương Minh biết cho dù hắn chém giết được Phương Thiên Uy, để chiếm được Giang Kiều vẫn phải trả một cái giá không nhỏ. Nếu như hắn có thể biết được thông tin về đám chó săn của Phương Thiên Uy, sau đó tiêu diệt bọn chúng đồng thời thông qua những thứ bọn chúng đang nắm có thể khống chế mạng lưới quan hệ của Phương Thiên Uy thì mọi việc sẽ trở lên dễ dàng hơn rất nhiều, tổn thất và phiền phức sẽ giảm đáng kể. Cũng vì vậy, Vương Minh mới có hứng thú cùng Lê Thị Tuyết ngồi ở đây bàn bạc. Nhưng mà lúc này, Lê Thị Tuyết lại đưa ra điều kiện quá tham lam như vậy thì Vương Minh không thể chấp nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui