Quay ngược thời gian trở lại đêm hôm trước, trong khi nhân vật chính của chúng ta Vương Minh đang hú hí mây mưa điên cuồng với Lê Thị Tuyết thì ở trụ sở công ty Phi Long tại Nam Hải, tại phòng làm việc của tổng giám đốc, trên bộ ghế salon đắt tiền nhập khẩu từ Ý, một cảnh tưởng tương tự cũng đang diễn ra chỉ khác là nhân vật nam chính và nữ chính đổi lại hai người khác là Nguyễn Phi Long và nữ thư ký của hắn.
Nguyễn Phi Long đang điên cuồng hoạt động trên người của người phụ nữ kia, hông eo liên tục lắc lư, có lẽ vì hoạt động quá mức mãnh liệt nên lúc này cả cơ thể của hắn bị một tầng mồ hôi mờ mờ bao trùm, thở dốc liên tục, bên tai liên tục nghe những tiếng rên rỉ ỉ ôi đầy dâm đãng cùng khiêu gợi như càng cổ vũ Nguyễn Phi Long hăng say làm việc, tốc độ rút ra đưa vào càng lúc càng nhanh hơn.
Cái khung cảnh cấm trẻ con nhìn thấy này kéo dài không biết bao lâu, chỉ biết rằng phải mãi cho đến khi cả Nguyễn Phi Long và người phụ nữ kia cùng nhau gầm lên một tiếng thì mới kết thúc. Nguyễn Phi Long lúc này cả cơ thể mềm nhũn nằm phía trên cơ thể đẫy đà, có lồi có lõm, hấp dẫn chết người của nữ thư ký, liên tục thở phì phò giống như một con bò tót nhìn thấy màu đỏ, khuôn mặt đầu thỏa mãn. Sau một tràng hoạt động mạnh, Nguyễn Phi Long cảm thấy cơ thể cực kỳ mệt mỏi, thể lực và tinh lực tiêu hao gần như không còn chút gì, hai mắt nặng trĩu, hiện tại nếu như cho hắn một ước nguyện thì hắn chỉ có một ước nguyện “nhỏ nhoi” duy nhất là cả đời như thế hiện tại, nằm ngủ trên người nữ thư ký, không cần tỉnh lại. Nhưng mà có vẻ như cái mong muốn đó của hắn vừa xuất hiện được vài giây thì đã bị tiếng chuông điện thoại của hắn đánh vỡ.
Reng… reng…!
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Nguyễn Phi Long lúc này đang trong trạng thái lâng lâng hưởng thụ sau cào trào, sắp chìm vào giấc mộng đẹp thì bị giật mình mà tỉnh lại. Nguyễn Phi Long lúc này bực mình vô cùng, không kìm lòng được mà văng ra một câu chửi tục:
“Đ***”
Tuy rằng bất mãn nhưng Nguyễn Phi Long cũng không bỏ mặc cuộc điện thoại đang gọi đến bởi đơn giản là cuộc điện thoại này gọi đến máy điện thoại cá nhân của hắn. Bình thường những người biết số điện thoại cá nhân của hắn rất ít, tính ra cũng không đến trăm người. Mà về những người có được số điện thoại cá nhân này, Nguyễn Phi Long có yêu cầu rất nghiêm ngặt, nghiêm ngặt đến nỗi cả đám bạn bè chí cốt thường cùng hắn ăn chơi đàn đúm đua xe uống rượu chơi gái cũng đừng mơ biết được, theo như yêu cầu cả Nguyễn Phi Long thì chỉ có ba loại người là có đủ tư cách để biết được số điện thoại riêng này của hắn. Loại thứ nhất là những “bạn bè” có quyền lực đủ để hắn phải nhìn vào, loại thứ là hai người thân của hắn cụ thể ở đây là hai người Nguyễn Hải Thượng và Nguyễn Hùng, còn loại người thứ ba là những thủ hạ thân tín trung thành của hắn. Thế nên bất cứ cuộc điện thoại nào của chiếc điện thoại cá nhân này đều có ý nghĩa hết sức quan trọng, chỉ cần chiếc điện thoại này reo lên thì dù trong bất cứ trường hợp nào hắn cũng phải tiếp.
Nguyễn Phi Long lật mình xuống nằm trên ghế salon, hắn cũng không sợ ngã xuống dưới sàn nhà bởi lúc đặt làm cái bộ ghế salon này hắn đã tính sẵn sẽ biến cái bộ ghế salon này làm một trong những nơi hưởng lạc của hắn thế nên hắn làm cho chiếc ghế salon này có kích thước lớn hơn chiếc ghế salon này một chút, đủ rộng có thể cho hai người cùng nằm.
Nữ thư ký cũng không phải cùng với Nguyễn Phi Long “làm việc” thế nên cô ta hết sức quen thuộc với thói quen của hắn, vừa nghe thấy tiếng chuông cô ta đợi Nguyễn Phi Long từ trên người cô ta lăn xuống nằm bên cạnh thì không cần Nguyễn Phi Long lên tiếng liền ngồi dậy, rất thuần thục cầm lấy điện thoại của Nguyễn Phi Long ở trên bàn đồng thời cầm lấy bao thuốc cùng bật lửa trên bàn. Cô ta biết chiếc điện thoại này có tầm quan trọng thế nào đối với Nguyễn Phi Long nên cũng không dám tự tiện ấn nút nhận cuộc gọi mà đưa Nguyễn Phi Long, sau đó rút một điếu thuốc từ trong bao, tự châm lửa, đưa vào miệng Nguyễn Phi Long.
Nguyễn Phi Long lúc này gối đầu vào tay vị ghế salon, nửa nằm nửa ngồi nhìn những động tác thuần thục của nữ thư ký thì rất hưởng thụ và hài lòng. Hắn chơi qua không biết bao nhiêu phụ nữ, học sinh có, sinh viên có, nữ ca sĩ cũng có nhưng mỗi người phụ nữ này ngắn thì chỉ cùng hắn một đêm còn dài lắm thì hắn chơi dăm bữa nửa tháng là bỏ nhưng nữ thư ký này là ngoại lệ duy nhất. Hắn không chỉ thích khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người đầy đặn, bốc lửa hấp dẫn, thích sự điêu luyện trên giường của cô ta, thích sự nhanh nhạy thông minh, thấu hiểu tâm lý đàn ông của nàng ta và đặc biệt hắn thích sự phục thị đầy tận tình cùng chu đáo lại ôn nhu của cô ta khiến hắn cảm giác hắn giống như một vị hàng để cổ đại vậy. Thế nên cô ta là một trong số ít phụ nữ chiếm được một phần nhỏ trong lòng Nguyễn Phi Long, được hắn chính thức tăng cấp từ “chỉ dùng để chơi” lên thành tình nhân.
Hít một hơi thuốc, Nguyễn Phi Long mới liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Nhìn dãy số đang hiện thị trên màn hình, Nguyễn Phi Long mày nhăn lại, sắc mặt hơi chút khó coi đồng thời trong lòng xuất hiện một dự cảm không tốt. Hắn ấn nút nhận, giọng trầm thấp hỏi:
“Khỉ, gọi anh có việc gì?”
Người gọi điện đến cho Nguyễn Phi Long là một trong những thủ hạ thân tín của hắn. Cái tên thủ hạ này tên là Minh, vốn là một trong những đường chủ của Nam bang, là tổ chức xã hội đen duy nhất tại Nam Hải, do Nguyễn gia âm thầm khống chế ở phía sau. Còn về cái tên “khỉ” mà Nguyễn Phi Long gọi là biệt danh của hắn do chính Nguyễn Phi Long đích thân ban tặng cho hắn bởi vì cái khuôn mặt của hắn quá giống với mặt khỉ.
Vốn rằng với địa vị của Nguyễn Phi Long ở Nguyễn gia thì một tên đường chủ như Minh “khỉ” trong mắt hắn giá trị đến một con kiến cũng không bằng. Chỉ là khi hắn vừa mới thành lập công ty Phi Long, vừa vặn thiếu một tên tay chân giúp hắn giải quyết mấy cái việc trong bóng tối đồng thời hắn còn được thủ lĩnh của Nam bang tiến cử thế nên hắn lập tức nhận Minh “khỉ” làm tay chân. Dần dần theo thời gian, chứng kiện cách làm việc không từ thủ đoạn, bẩn thỉu mà lại vô cùng hiệu quả của Minh “khỉ”, Nguyễn Phi Long rất thưởng thức thế nên càng về sau càng trọng dụng Minh “khỉ”, khiến Minh “khỉ” trở thành cánh tay trái đắc lực của hắn.
Minh “khỉ” có thể trở thành cánh tay trái đắc lực của Nguyễn Phi Long thì làm sao lại không quen thuộc Nguyễn Phi Long được chứ, vừa nghe giọng nói của Nguyễn Phi Long là hắn đã đoán ra ngay được tâm trạng của Nguyễn Phi Long lúc này. Hắn trong lòng hơi có chút run rẩy thế nên giọng điệu của hắn cũng không giữ được bình tĩnh như thường mà trở lên ngập ngừng, hơi lắp bắp:
“Dạ… dạ… ở Đông Doanh có… có chút việc nhỏ… nhỏ ngoài ý muốn xảy… xảy ra”
Nghe xong lời nói lắp bắp của Minh “khỉ”, Nguyễn Phi Long tâm tình càng lúc càng không tốt, sặc mặt cũng biến đen hơn rất nhiều. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, Nguyễn Phi Long lại hỏi tiếp, chỉ là lần này giọng nói của hắn không chỉ âm trầm hơn trước mà còn lạnh băng băng:
“Việc thất bại?”