Mộ người thấy hành động của Vương Minh như vậy thì sửng sốt vô cùng. Không ai ngờ hắn dám đi đến gần tên đầu trọc hung dữ kia. Nếu là người bình thường thì chắc là vắt giò lên cổ mà chạy, vậy mà hắn… Suy nghĩ một lát, mọi người đều nghĩ chắc là hắn sợ quá nên tâm thần không ổn định. Vương Minh kệ mặc ánh mắt có đầy thương hại và xem thường của mọi người, tiến đến mặt đối mặt với tên đầu trọc hỏi
“Mày tên gì”
Tên đầu trọc đang sửng sốt thì nghe thấy câu hỏi của Vương Minh lại càng sửng sốt hơn, một lúc sau khuôn mặt bừng bừng lửa giậ, cả người hắn run lên. Từ trước đến nay chỉ có hắn mói nói với người khác với giọng điều này vậy mà hôm nay một thằng thư sinh lại có gan dám đứng trước mặt hắn nói như vậy, thử hỏi hắn không giận làm sao được cơ chứ.
Đám người trong cantin đang sửng sốt đột nhiên trở lên hoảng sợ tột độ, bất giác một số người ngồi gần đó vội vàng tránh xa như sợ cái tên đầu trọc kia giận cá chém thớt. Tên đầu trọc phì phò tức giận, tiến đến gần Vương Minh thậm chí gần đến nỗi đầu chạm đầu. Hắn gằn giọng nói
“Mày hổ báo lắm. Biết tao là ai không”
“Là ai”
Hắn cũng khá tò mò không biết cái thằng đầu trọc này là đại nhân vật nào, nhìn bộ dạng của nó giống đám đầu đường xó chợ đi thu phí bảo kê hơn là sinh viên. Nhưng tò mò chỉ là tò mò chứ không phải sợ. Vương Minh không thèm tránh né ánh mắt hung tợn của đối phương trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn không một chút gì kiêng dè.
“Đã bao giờ nghe đến Bạch Hổ của Liên minh chưa”
Vương Minh nghe thấy hai cái tên này thì đinh ninh, nghe có vẻ rất quen tai hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải. Cố moi móc trong đống kí ức của mình, cuối cùng Vương Minh mới nhớ ra hắn nghe thấy hai cái tên này ở đâu. Hơi có chút giật mình, giọng điệu cũng hạ thấp hơn một chút hỏi
“Mày quan hệ thế nào với Bạch Hổ”
Thấy bộ dạng của Vương Minh như vậy, tên đầu trọc rất khoái trí, giọng càng lớn hơn, ra vẻ rất lấy làm tự hào
“Tao là A Lỗi, thuộc hạ thân tín nhất của đại ca Bạch Hổ”
Nói xong khuôn mặt hắn vênh lên hết cỡ có thể. Nghe thấy tên A Lỗi xưng danh, Vương Minh cười khinh bỉ, chỉ là một tên đàn em mà dám ra mặt trước hắn, đến ngay cả lão đại của bọn chúng còn bị hắn đánh nằm viện nữa là. Tuy nhiên nghĩ đến thực lực to lớn của đám người Liên Minh, Vương Minh đành nhịn không động thủ. Nhưng mà nhin không có nghĩa là Vương Minh để cho cái tên đầu trọc kia muốn làm gì thì lảm, nếu hắn có bất cứ hành vi quá khích nào trêu trọc hắn thì hắn cũng không ngại cho đối phương thưởng thức mùi vị giường bệnh là như thế nào. Nghĩ vậy, Vương Minh vẫn bình thản nói
“Đã nghe qua đại danh của Bạch Hổ, nghe nói hôm trước vừa được một suất miễn phí vào bệnh viện thì phải”
Tên A Lỗi nghe Vương Minh nói như vậy thì khuôn mặt hơi biến sắc. Cái việc này chỉ có người trong giới hắc đạo mới biết, hắn nheo mắt nhìn kĩ đối phương một lát sau giọng có chút hòa hoãn nói
“Mày là người bang nào”
“Ấy đừng nói thế. Tao là sinh viên gương mẫu đó, làm sao mà giống chúng mày chứ. Chả qua là tao nghe mấy người bằng hữu nói mà thôi.” Vương Minh trả lời
“Bằng hữu? Là ai, có thể cho tao biết đại danh được không.”
A Lỗi dè dặt hỏi. Giờ đây hắn cảm thấy lúc nãy bản thân nén nhịn là chính xác, nếu mà lúc này hắn xuất thủ có lẽ sẽ sẽ gây mâu thuẫn với bang phái phía sau của tên thư sinh trước mặt. Mặc dù lúc nãy hắn nói là thuộc hạ thân tín của Bạch Hổ nhưng thực ra đó là hắn nổ cho oai, hù dọa đối phương mà thôi. Hắn trong bang chỉ là một tên đàn em tép riu, chuyên đi thu phí bảo kê ở mấy quán nhỏ ven đường mà thôi. Nếu mà các vị lão đại biết hắn dám gây chiến với một bang phái khác đảm bảo các lão đại đem hắn làm vật tế thần chứ hơi sức đâu mà quan tâm đến một tên tôm tép như hắn. Suy nghĩ kĩ càng, A Lỗi đành vứt bỏ mặt mũi, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hiện giờ hắn phải về điều tra kĩ xem chống lưng cho tên thư sinh này là bang phái nào rồi sau đó mới tính kế trả thù sau. Đám người đang hò hét cho tên đầu trọc thấy hán đột nhiên chạy mất thì cũng câm như hến, đồng thời cũng nhìn Vương Minh với ánh mắt có chút e dè. Đồng dạng với chúng chính là đám người ngồi trong cantin, tất cả đều nhìn Vương Minh với ánh mắt kiêng kị, những tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.
Vương Minh kệ mặc mọi tiếng xì xào bán tán, trở về vị trí của mình. Vừa về đến đến bàn thì thấy khuôn mặt hồ hởi xen lẫn tự hào của Lâm Yên Yên
“Thế mới là anh trai em chứ. Nhớ lúc ở thôn Hoa Huệ…”
“Yên Yên”
Vương Minh trừng mắc cắt đứt lời nàng. Cái chuyện chém giết của hắn ở thôn Hoa Huệ tốt nhất là đừng nhắc đến kẻo không thì chắc chắn sẽ dọa chết người đó. Đồng thời kéo theo một đống rắc rối pháp lí nữa. Vì vậy trước khi vào học Vương Minh đã nhiều lần nhắc nhở cô em gái nhiều chuyện Lâm Yên Yên ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện đó.
Lâm Yên Yên được Vương Minh trừng mắc nhắc nhở mới nhớ ra mình tí nữa nói ra cái điều bí mật đó. Vì vậy nhanh chóng ngậm miệng lại không dám nói nữa. Nhưng hành động của nàng lại khơi gọi sự tò mò của hai cô gái ngồi bên cạnh. Đặc biệt là Trần Thanh Thanh, nàng hỏi
“Xảy ra chuyện gì”
“Không có chuyện gì”
Lâm Yên Yên lắc đầu. Tuy nhiên Trần Thanh Thanh vẫn tiếp tục truy hỏi:
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà hai người làm ra vẻ thân bí vậy”
Lúc này Lâm Yên Yên bị Trần Thanh Thanh hỏi dồn quá đành liếc mắt về phía Vương Minh ngồi đối diện cầu cứu. Vương Minh thấy tình hình nếu cứ tiếp tục như thế này thì Lâm Yên Yên sẽ không chịu nổi mà khai tuồn tuột hết ra mất. Vì vậy hắn đành lên tiếng giải vây, hắn nói một câu bâng quơ
“Người người ai cũng có bí mật riêng của mình, người ta bảo tò mò quá cũng không phải là tốt, biết nhiều chưa chắc phải là điều gì tốt đẹp đâu”.
Vương Minh khi nói câu này ý muốn nhắc nhở Trần Thanh Thanh ý tứ một chút nhưng không ngờ câu nói này vào tai nàng lại sắc mùi đe dọa. Nàng quay ra nhìn Vương Minh, ánh mắt lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi nói
“Ngươi đe dọa ta”
“Đâu dám, đâu dám” Vương Minh vội vàng chối
“Không phải ư. Ngươi còn dám chối”
Nói rồi không chần chừ, tặng ngay cho hán một cú đấm. Vì luyện võ nên đương nhiên tóc độ và uy lực cú đấm của Trần Thanh Thanh hơn hẳn so với người thường nhưng đối với Vương Minh thì cũng chả khác gì nhau là mấy. Hắn dễ dàng dùng tay bắt lấy cú đấm khi nó cách cách mặt chỉ có vài cm. Trần Thanh Thanh sửng sốt, nàng biết thực lực của mình, đừng nói bắt e rằng chỉ phản ứng kịp với tốc độ đòn đánh của nàng đã là hiếm gặp rồi. Vậy mà tên nam nhân gầy yếu trói gà không chặt trước mặt kia lại dễ dàng bắt gọn cú đấm của nàng nhẹ nhàng như không. Sau một phút sững sờ, nàng mới ý thức được tình hình của mình lúc này, tự nhiên bị một nam nhân xa lạ nắm tay trước mặt bao nhiêu người đang nhìn. Ngượng ngùng chuyển sang tức giận, nàng muốn nhanh chóng thu tay lại nhưng bàn tay của Vương Minh như một gọng kìm kẹp chặt bàn tay, dù nàng cố gắng dùng bao nhiêu sưc thì vẫn không thể rút tay về được. Kể từ lúc luyện võ đến giờ, chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực và bị khi dễ như lúc này. Tức giân Trần Thanh Thanh quát lớn
“Mau buông tay ra”
Tiếng hét của nàng quá lớn, nhất thời tập trung tất cả ánh mắt mọi người vào phía Vương Minh xm chuyện gì xảy ra. Bị mọi người nhìn như vậy lại thấy tình cảnh của mình, Vương Minh dù đã đạt đến độ da mày dày không kém tường thanh nhưng vẫn cảm thấy khơi ngượng ngùng, vội vàng buông tay nàng ra.
Trần Thanh Thanh thu được, xoa xao bàn tay đang đau nhức đồng thời không quên ném cho Vương Minh một ánh mắt căm giận tột cùng. Vương Minh thấy vậy biết mình đã đắc tội với người đẹp rồi cũng chỉ có thể cười khổ, không ngờ chỉ một câu nói mà lại đắc tội với người khác. Không biết làm gì nữa, hắn đành lờ cô nàng Trần Thanh Thanh đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, coi nàng như không khí tiếp tục quay ra tán tỉnh thân mật với Triệu Vận.
Việc bị Vương Minh coi là không khí khiến lửa giận vừa nguôi của nàng lại bùng cháy, chực lao đến xâu xé Vương Minh nhưng bị Nguyễn Giai Giai ngồi bên cạnh giữ lấy. Nguyễn Giai Giai là người ngoài đương nhiên là bình tĩnh hơn Trần Thanh Thanh nhiều, nàng biết thực lực của chị họ mình nhưng vừa rồi thấy Vương Minh dễ dàng tóm gọn nàng như vậy thì Nguyễn Giai Giai biết thực lực của chị họ không thể làm gì được nam nhân này, cứ cố lao đến thì người chịu thiệt chỉ có chị họ mình mà thôi. Vì vậy nàng cố sức khuyên bảo, níu giữ Trần Thanh Thanh lại.
Lâm Yên Yên cũng thấy tình hình đang lâm vào tình trạng sắp bùng nổ chiến tranh đến nơi, vội vàng đứng dậy cùng kèo Vương Minh và Triệu Vận ra ngoài. Đương nhiên Vương Minh và Triệu Vận cũng không từ chối, nhất là tránh được cái bản cau có như khỉ ăn ướt của cô nàng Trần Thanh Thanh đúng là chả còn tâm trạng đâu mà ăn uống cả. Thấy vẫn còn sớm mới đến giờ vào lớp buổi chiều của Triệu Vận, Vương Minh tính rủ hai nàng đi dạo phố một chút nhưng mà hai nàng từ chối, lấy cớ là về ôn bài chuẩn bị. Vương Minh cũng không thể nói gì được đành để hai cô nàng rời đi. Đang phân vân không biết làm gì thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
“Thằng ranh, gọi tao có việc gì vậy”
Vương Minh rút điện thoại, nhìn số trên màn hình không chút khách nói. Ở đầu bên kia, Phan Hoàng cũng không tỏ thái độ gì cả, thậm chí trong giọng còn có chút nịnh nọt
“Thằng bạn vàng, đi làm một chầu không”
“Đương nhiên là đi rồi”
Đang lúc rỗi việc không biết làm gì cả, tuy rằng thấy thái độ của tên công tử này là lạ lạ thế nào nhưng hắn mắc kệ, được mời một bữa nhậu miễn phí thì tội gì lại không đi. Hỏi địa điểm, Vương Minh liền phóng xe đến nơi hẹn. Tầm khoảng hai muôi phút đi xe, Vương Minh dừng lại trước một quán bar nhỏ có tên Night Girl. Ngoài cửa tiếp đón là hai em tiếp viên mắc đồng phục thỏ của Playboy, dáng người hai em này so với người mẫu cũng không kém hơn là bao lại công thêm trang phục hiện giờ đang khoác trên người khiến đám nam nhân một khi đã đi qua không thể không ngoái nhìn. Khi Vương Minh đánh xe ở bãi đõ xe đối diện với quán bar rồi đi vào. Tuy rằng trong quán rất tối nhưng đối Vương Minh thì đây không phải là trở ngại, nhìn một lượt trong quán bar Vương Minh xác định tên Phan Hoàng đang ngồi ở một cái bàn trong góc, thấy trên bàn đã có một đốn vỏ bia, Vương Minh đoán chắc tên này đã ở đây được một lúc rồi. Đồng thời theo hiểu biết của Vương Minh về thằng bạn này thì trừ phi có việc gì buồn phiền quá mức hắn mới nhờ đến mấy thứ đồ uống có cồn này để giải sầu. Tiến đến , ngồi xuống đồng thời tiền tay mở một chai bia, liếc nhìn Phan Hoàng ở bên cạnh, Vương Minh nói
“Có chuyện buồn phải không”
“Haiz” Phan Hoàng thở dài một tiếng rồi đưa chai bia lên tu ừng ực. Thấy bộ dạng sầu não này của Phan Hoàng, nếu không phải hai người là bạn bè chắc Vương Minh chả nhận ra đây là thằng công tử Phan Hoàng vui vẻ suốt ngày đàm đạo cho hắn nghe về bí kíp tán gái và tình trường của mình nữa. Vương Minh nhìn bộ dạng của hắn cũng cảm thấy có chút chán nản, giựt chai bia trên ta Phan Hoàng, giọng nghiêm nghị nói
“Rốt cuộc là có việc gì mà mày lại thành ra thế này”
“Ông già tao bắt tao đi xem mặt”
Phan Hoàng nặng nề nói. Vương Minh đúng là buồn bực, chỉ có mỗi việc xem mặt thôi là làm bộ như sắp chết không bằng. Nhưng một lúc sau ngẫm lại thì thấy bộ dạng như thế này của Phan Hoàng cũng đúng. Theo Vương Minh nhớ thì tên này lúc nào cũng luôn mồm 40 tuổi mới lấy vợ, theo quan niệm của hắn thì đời trai chẳng có bao nhiêu phải chơi bời cho thỏa chí đến khi chơi chắn rồi mới tính đến lấy vợ sinh con. Đây là lí tưởng vĩ đại của Phan Hoàng. Nhưng mà bây giờ lại bắt đi xem mặt, tuy rằng chỉ là xem mặt nhưng Vương Minh biết chắc chắn đến 70% là tên này chạy không thoát rồi bởi hắn biết vụ xem mặt này chính là do cha hắn, Phan Chính. Theo như những gì mà Phan Hoàng đã miêu tả thì Phan Chính là một người bảo thủ và gia trưởng, ở nhà tiếng nói của ông ta là lớn nhất không ai dám chống lại lời của ông ta, ông ta nói một là một nói hai là hai, kể cả đối với con trai ông cũng rất nghiêm khác, Phan Hoàng chỉ cần có một hành động vượt quá giới hạn dù là nhỏ nhất đi nữa đảm bao tài khoản ngân hàng của hắn ngay hôm sau sẽ bị phong tỏa. Có thể nói việc này Phan Hoàng vô phương chạy thoát rồi.
“Đừng buồn chỉ là xem mặt thôi mà. Không thích thì có thể bỏ mà. Ta nghĩ cha mày chắc tìm ày một đại mĩ nhân thôi, cứ coi như đấy là an ủi. Mĩ nhân đổi lấy tự do””
Vương Minh cố gắng an ủi thằng bạn. Phan Hoàng mặt càng xìu xuống, giọng chán nản nói
“Mĩ nhân thì đúng là mĩ nhân nhưng đây là băng giá mĩ nhân”
“Băng giá mĩ nhân?”
Vương Minh khó hiểu hỏi