Thằng bé lang thang lúc nãy dang núp trong một con hẻm nhỏ trong con ngõ tối. Nó biết người thanh niên kia sẽ phát hiện ra điện thoại đã bị nó lấy mất và sẽ đuổi theo. Nó núp ở đây, lợi dụng sự chẳng chịt và tăm tối của con ngõ để ẩn thân đợi người đó đi mất rồi sẽ xuất hiện nhưng kì lạ thay, nó đơi mãi suốt mấy phút qua nhưng vẫn không tháy bóng người thanh niên đó đâu cả. Đang cảm thấy kì lạ thì từ phía sau nó vang lên tiếng ho khan
“E hèm”
Thằng bé kia giật nảy mình, lập tức xoay người vung một quyền về phía sau. Vương Minh ở phía sau kinh hãi, thằng bé này không bình thườn chút nào, quyền dứt khoát đầy uy lực, tốc độ xuất chiêu rất nhanh nhưng thứ khiến Vương Minh kinh hãi nhất là trong quyền đó hàm chưa nội khí, tuy rằng không mạnh mẽ lắm nhưng nếu người bình thường lĩnh phải chắc chắn lục phủ ngũ tạng không bị nát mới là lạ.
Vương Minh lập tức phát động Lưu tinh bộ pháp, thân hình như ma quỉ đột nhiên biến mất. Công kích của thằng bé đánh vào bức tường phía trước, cả một mảng từn nứt toát đủ đề chúng tỏ y lực của cú đấm vừa rồi. Vương Minh duy trì khoảng cách 5 m với thằng bé, vừa hỏi vừa dè chừng từng động tác của nói
“Cậu bé, cậu là khí giả”
“Khí giả là gì?”
Thằng bé ngơ ngác trả lời, bộ dạng đinh ninh hình như nghe từ này rất quen tai, một lúc sau thì giật mình, nhìn Vương Minh với ánh mắt đầy thù hận, sát khí trên người thằng bé bừng bừng lên khiến Vương Minh cũng phải sửng sốt. Thằng bé chỉ vào Vương Minh giận dữ nói
“Ngươi là người của bọn chúng”
“Bọn chúng?”
Vương Minh khó hiểu không hiểu hắn đã làm gì khiến cậu bé lại trần ngập thì hận với mình như vậy. Hắn nhớ hắn chỉ hỏi xem thằng bé này có phải khí giả không thôi mà. Nhưng mà rất nhanh điều khó hiểu của hắn đã được cậu bé kia giải đáp
“Ngươi còn chối à. Lúc đó các ngươi đến nhà ta cũng hỏi y hết như vậy. Cuối cùng cha ta không đồng ý gia nhập tổ chức các ngươi thì các ngươi liền ra tay hạ sát cả nhà ta. Thù này ta tất báo.
Nói rồi cậu bé ngồng lên, hét một tiếng giận giữ, cả không gian nhỏ bé của con hẻm này chứa đầy nội khi của cậu bé. Không khí xung quanh bị bép ghẹt đến mức khó thở. Vương Minh thấy tình hình không ổn vội vàng huy động một phần nhỏ hắc ám nội khí ra bên ngoài, đối chọi lại với luồng nội khí đang bao lấy xung quanh mình. Lúc đầu Vương Minh còn nghĩ thằng bé này chắc chỉ có một ít nội khí trong cơ thể mà thôi nhưng luc này hắn phải thay đổi ấn tượng về thằng bé này, thằng bé này có một lượng nội khí không kém gì hắn bằng chứng là nội khí của nó đã bao trùm cả con hẻm này, Tất nhiên là thứ nội khí này nhiều nhưng quá yếu ớt và hỗn tạp, không thể nào sánh được với hắc ám nội khí mạnh mẽ của Vương Minh được. Chính vì vậy, lúc đầu Vương Minh giật mình là vì bất ngờ nhưng giờ tâm tình đã ổn định lại nên hắn bình thản vô cùng. Thấy bộ dạng bình thản không coi người khác ra gì của Vương Minh, thằng bé kia tức giận vô cùng, lập tức động thủ.
Tốc độ của thằng bé này phải nói là rất nhanh, nhưng đấy là so với người bình thường. Đối với Vương Minh thì tốc độ này chả đáng để hắn cho vào trong mắt, dồn nội khí vào đôi chân phát động Lưu Tinh bộ pháp. Cơ thể như mà như quỉ lúc ẩn lúc hiện. Thằng bé lang thang xuất thủ nhưng càng đánh càng khiến nó sợ hãi bởi rõ ràng thấy đối phương vẫn đứng im bất động, chắp hai tay ra đăng sau không một cử động nào nhưng khi chưởng đến gần thì lập tức hắn đánh vào không khí. Mắc cho tốc độ chưởng pháp của nó càng gia tăng lên bao nhiêu đi nữa thì đối phương cứ như là người hắn không thể chạm đến được. Một cảm giác bất lực và vô vộng ngày càng lớn dần khi mỗi chưởng được xuất ra.
Thực ra Vương Minh có thể ra tay một quyền chế trụ thằng bé trước mặt nhưng mà hắn không nỡ ra tay bởi hắn biết đối phương kích động là do hiểu lầm, lại vừa biết hoàn cảnh đáng thương của đối phương như vậy. Vì vậy hắn đành dùng cái trò mèo vờn chuột này vậy, mà đằng nào hắn cũng đang buồn chán nên cái việc tốn thời gian và hơi sức này cũng đem lại cho hắn chút niềm vui nho nhỏ.
Hai người cứ một người xuất chưởng, còn một người né tránh, cứ thế gần một tiếng đồng hồ. Cuối cùng kết quả đúng như Vương Minh dã dự đoán. Mặc dù thằng bé kia có nguồn nội khí rất dồi dao nhưng mà thể lực của nó quá kém nên không đủ lực để chiến đâu dài kiểu mèo vờn chuột với Vương Minh. Lúc này thằng bé đã thấm mệt, hơi thỏ dốc, mồ hôi khắp người nhưng ánh mắt nhìn Vương Minh vẫn giận dữ như lúc đầu. Thấy vậy Vương Minh cũng chỉ lắc đầu cười khổi
“Này cậu bé, nói trước ta không phải là kẻ giết cha cậu. Mà ta càng không biết cái tổ chức mà cậu nói là gì”
“Ngươi nói dối”
Thằng bé quát lớn. Vương Minh lắc đầu, nói
“Ta việc gì phải nói dối câu chứ. Mà cứ giả sử cậu nói thật đi, nếu vây lúc cậu chạm vào người ta thì ta phải nhận ra câu rồi bắt câu đi chứ, chẳng lẽ lại thả cậu đi sao”
Thằng bé nghe lời của Vương Minh nghĩ thấy cũng có chút đạo lí nhưng tâm lí đề phòng.
“Vậy tại sao ngươi lại đuổi theo ta vào đây”
Vương Minh cười không biết thằng bé này đánh nhau mệt quá mà đâm ra hồ đồ rồi thì phải. Hắn không nói gì nhưng tay chỉ vào chiếc điện thoại trong túi quần của thằng bé. Thằng bé nhìn theo hướng chỉ của Vương Minh liền hiểu ra mọi chuyện, khuôn mặt cũng hòa hoãn hơn trước tu nhiên vẫn giữ khoảng cách và sự đề phòng với Vương Minh. Thấy ánh mắt của thằng bé không còn tức giận nữa, Vương Minh liền tiến về phía nó, cười ôn hòa nói
“Cậu nhóc khá lắm, mới nhỏ tuổi như vậy mà nội khí đã không tầm thương chút nào. Tuy chất không tốt nhưng lượng thì đúng là nhiều đấy”
Thấy đối phương không còn địch ý, lại nghĩ lúc trước mình hiểu lầm người đàn ông trước mặt, đã động thu với hắn mà hắn còn khen mình, cậu bé có chút ngượng ngù, giọng lí nhí nói
“Em xin lỗi anh”
Vương Minh cười lớn
“Hắc hắc… có gì mà phải xin lỗi. Không giấu gì cậu có một khoảng thời gian lúc trước tôi cũng giống cậu lúc này nên tôi hiểu nỗi khổ của cậu. Đừng dằn vặt mình nữa, cứ coi như lúc nãy chúng ta là hai nhà khí giả đang luận võ đi”
Thằng bé cười cười không nói gì. Thấy vậy ,Vương Minh thu lại chiếc điện thoại rồi vỗ vai nói, nói
“Đi. Tôi dẫn cậu đi ăn. Đừng ngại ngùng, cứ coi như là khâm phục tài năng xuất chúng của cậu mới đãi cậu một bữa”
Vương Minh đã nói thế thì thằng bé không còn cách nào từ chối nữa đành đi theo Vương Minh. Đi qua khoảng ba con phố, Vương Minh dừng chân tại phố Nguyễn Gia Huyên, con phố ẩm thực nổi tiếng của Đông Doanh. Tại đây đi từ đầu phố đến cuối phố chúng ta có thể thấy vố số cửa hàng lớn nhỏ nàm san sát nhau, mà món ăn các quán này phục vụ rất đa dạng đảm bảo thỏa mãn mọi cái bụng dù là cái bụng của du khách khó tính nhất. Vương Minh và cậu bé chọn một quá lẩu vịt ở ngoài vỉa hè. Lúc đầu thấy hai người, lại nhìn bộ dạng nhếc nhách của thằng bé tưởng hai người là ăn xin nên thái độ rất khó chịu nhưng khi thấy Vương Minh rút từ ví ra một xấp tiền thì lập tức đổi mặt trong tích tắc, tươi cười hớn hở. Thấy ông chủ quán như vậy, Vương Minh thấy hơi buồn cười đồng thời cũng cảm khái vô cùng, xã hội này là thế đó có tiền thì có tất cả không có tiền thì đến chó cũng khinh.
Nồi lẩu vịt thơm ngon được mang ra. Nhìn thấy đống thức ăn trên bàn thằng bé hai mắt sáng không khác gì đèn cao áp, liếm môi liếm mép. Thấy vậy, Vương Minh cười nói
“Cứ tự nhiên đi”
Được Vương Minh đồng ý. Thằng bé không chút kiêng dè, gắp ngay cái dùi vịt thơm ngon trong nồi ra gặm lấy gặm để. Vương Minh nhìn thằng bé ăn chỉ cười cười, vì ở nhà đã làm một bữa cơn no rượu say rồi nên mắc dù sức ăn của Vương Minh rất trâu cũng không thể ăn nhiều hơn được nưa vì vậy chỉ gắp vài cọng rau trong nồi mà cho vào miệng thôi.
“À đúng rồi cậu bé, tên gì vậy”
“Em tên Lê Minh Đức” Lê Minh Đức vừa ăn vưa đáp.
“Lê Minh Đức cái tên hay lắm. Bao nhiê tuổi”
“18 tuổi”
18 tuổi. Vương Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt cả Lê Minh Đức. Cái cái khuô mặt đó cộng với dáng người nhỏ thó của hắn Vương Minh nghĩ nó chỉ khoảng 15 tuổi là kịch, không ngờ là đã 18 tuổi.
“Ra đường được bao lâu rồi”
Lê Minh Đức dừng lại, nhớ nhớ tính tính gì đó ròi nói
“Cũng được 3 năm rồi”
Vương Minh lắc đầu. 15 tuổi đã mất cha mất mẹ, đối với một đứa trẻ vị thành niên thì đó phải là một cú shock rất lớn. Hèn chi nó lại ra ngoài đời lăn lộn.
“Thế các người thân còn lại của cậu đâu. Sao họ lại để cậu lăn lộn ngoài này”
“Người thân”
Nói hai từ này, miệng Lê Minh Đức nở một nụ cười trào phúng xen lần chút xót xa và tức giận. Hắn cố kìm nén giận dữ trong lòng, gằn giọng nói
“Đám người đó là một lũ chó má. Chúng can tâm tình nguyện quy thuận tổ chức kia”
Lúc trên đường đi đến quán ăn, Lê Minh Đức đã nói sơ qua về chuyện của mình với Vương Minh, đồng thời qua cuộc nói chuyện vừa rồi hắn nhận ra Vương Minh là một người rất tốt tính và hảo sảng nên hắn nói chuyện không chút cố kị và dấu diếm gì cả. Ngay cả chuyện người thân sau khi cha mẹ hắn chết còn quy phục kẻ thù hắn cũng kể hết một lượt.
Lúc trước nghe Lê Minh Đức kể, Vương Minh đã lờ mờ hiểu được mọi chuyện, giờ đây nghe hắn kể thêm một số việc thì Vương Minh đã nắm chắc hiểu được bảy phần sự việc rồi. Gia đình của Lê Minh Đức vốn là một gia đình võ gia lâu đời của đất nước này. Cha hắn vốn là gia chủ của gia tộc. Một hôm có một số vị khách kì lạ từ nước ngoài đến, họ nó cái gì mà “tổ chức”, “khí giả”,… họ đề nghị Lê tộc quy thuận. Tất nhiên đối với một gia tộc như Lê tộc thì đó là điều không thể, cha Lê Minh Đức từ chối. Cuối cùng vào một đêm, đám người đó quay trở lại bắt đầu chém giết cả nhà hắn đồng thời sau đó chúng đưa cậu của hắn, một kẻ nguyện quy phục tổ chức lên làm trưởng tộc, tiêu diệt tất cả những người phản kháng và truy sát kẻ sống sót còn lại duy nhất, chính là Lê Minh Đức. Còn về phần khí công của Lê Minh Đức thì là di cha của hắn trước khi chết đã truyền lại toàn bộ nội khí của mình cho hắn, hai người lo sợ tổ chức sẽ tìm hắn nên truyền cho hắn để hắn có thứ phòng thân. Nghe được điều này Vương Minh giờ đã hiểu tại sao lúc trước cảm thấy kì lạ là trong người Lê Minh Đức lại tồn tại ba loại nối khí khác nhau như vậy.
“Thế bây giờ chú có dự tính gì chưa”
Vương Minh đột nhiên hỏi. Vì đã biết Lê Minh Đức chỉ ít hơn hắn có mấy tuổi nên cũng thay đổi cách xưng hộ.
“Em cũng không biết nữa, được ngày nào thì hay ngày đó thôi”
“Vậy chú không muốn khôi phục lại Lê gia sao”
Vương Minh dò hỏi. Lê Minh Đức nghe thấy câu hỏi này thì kích động vô cùng, nhưng rất nhanh khuộn mặt trở lên ỉu xìu, giọng buồn bãn nói
“Muốn chứ sao không. Đó là tâm nguyện cuối cùng của cha mẹ em nhưng mà em lực bất tòng tâm, anh xem em đến thân mình còn chưa lo nổi huống chi là xây dựng lại gia tộc, giành lại những gì đã mất chứ. Đó chỉ là giấc mông xa vời thôi”
Vương Minh cầm cốc bia, uống một ngụm. Hắn vui mừng vô cùng, qua lời nói vừa rồi hắn biết trong thâm tâm của Lê Minh Đức rất muốn khôi phục lại gia tộc nhưng mà thiếu điều kiện mà thôi. Nhìn kĩ lại Lê Minh Đức đúng là một người có thực lực đồng thời cũng là một nhân vật hắn rất cần bây giờ để hoàn thiện kế hoạch xây dựng đội quân đặc biệt của mình. Vì vậy hắn quyết đinh phải thu phục được người này bằng mọi cách
“Nếu anh có thể biến mộng của chú thành hiện thực thì sao”
“Anh ư”
Lê Minh Đức lúc này nhìn Vương Minh với ánh mắt kinh ngạc đồng thời có chút gì đó không tin tưởng. Vương Minh cũng biết mình nói như thế thì dù đứa bé ba mười tuổi cũng không tin. Hắn phải đưa ra bằng chứng thôi. Vương Minh bắt đầu xuất chiêu
“Lúc trước giao chiến, anh thấy chú có 2 điểm yếu chí mạng. Thứ nhất là thể lực quá yếu, không phù hợp chiến đấu lâu dài, thứ hai là do trong người chưa dung hòa được bao luồng nội khí khiến nội khí của chú rất loạn, khó khống chế. Anh có cách giúp chú giải quyết hai vấn đề này. Đảm bảo sau khi hoàn thành thực lực chú tăng gấp mười lần hiện nay, thậm chí nếu ngộ tính cao có lẽ còn đạt thành tựu cao hơn nữa”
Lê Minh Đức mắt nhất thời lóe lên. Hai vấn đề mà Vương Minh đề cập hắn đều biết chỉ có mỗi tội là do kiến thức về võ học có hạn nên cho dù cố gắng thế nào đi nữa thì suốt ba năm qui tình trạng vẫn không có chút tiến triển nào. Giờ đây thấy được một cơ hội trước mặt, thậm chí còn có thể đưa thực lực tiến xa hơn thì đối với một võ gia như Lê Minh Đức là một điều cầu còn không được nữa.
Thấy phản ứng của Lê Minh Đức đúng như mình đã dự đoạn, Vương Minh quyết đinh tung con bài nguyên tử ra. Hắn liếc nhìn xung quanh rồi lấy từ trong ví ra một tấm thể, đưa vào tay Lê Minh Đức. Lê Minh Đức thấy lạ trước hành động kì bí của Vương Minh, liền liếc mắt nhìn tấm thể trong tay. Nhưng vừa nhìn sắc mặt hắn đột nhiên trở lên hoảng hốt, đôi mắt trợn trò nhìn Vương Minh rồi nhìn tấm thẻ trên tay không dám tin, miêng lắp bắp nói
“Đây… đây là…”