Lê Minh Đức nhìn tấm thể trên tay mà run run, không thể nói lên lời. Cái thấm thẻ này hắn đã từng thấy một lần, là đó có một người cầm một tấm thẻ y nguyên như thế này đến gặp cha hắn nhờ giúp đỡ, vì thái độ của cha hắn lúc đó rất cung kính khi nhìn thấy tấm thẻ này nên ấn tượng của tấm thể trong trí nhớ của Lê Minh Đức rất sâu đậm. Vương Minh gật đầu hài lòng, phản ứng này đúng là phản ứng mà hắn mong muốn.
Cái tấm thể này là tấm thẻ chứng minh thân phận đặc biệt của hắn mà lão Henry để trong túi hồ sơ, theo như những gì mà Vương Minh tìm hiểu được thì chỉ cần có tấm thể này thì có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ chính phủ của nước sở tại, thậm chí là huy động cả quân đội của nước đó cũng là một chuyện nhỏ. Có thể nói đây là một tấm thẻ đầy quyền lực. Vương Minh cười nói
“Giờ đã tin anh có thể giúp chú chưa”
“Tin, tin tuyệt đối”
Lê Minh Đức gật đầu lia lịa. Giờ đây tâm trạng của hắn thật sự kích động, đêm nay đã gặp được quí nhân rồi mà quí nhân này thực lực vẫ lực lượng rất cường đại. Viễn tưởng xây dựng lại thời hoàng kim và báo thì hiện ra trong đầu Lê Minh Đức. Cơn kích động qua đi, tâm tình hắn một lúc sau cũng bình tĩnh lại được, hắn bắt đầu trở lên e dè, hỏi Vương Minh
“Vậy cái giá là gì”
“Lê gia thuần phục Vương gia”
Lê Minh Đức biết trên đời này không có miếng bánh nào miễn phí cả, người than niên cường địa kia ra tay giúp mình chắc chắn cần phải thu được cái gì đó. Lăn lộn trong xã hội suốt ba năm khiến Lê Minh Đức đã hiểu đời hơn trước rất nhiều, những người tốt giúp người không công có lẽ trên đời này quí hiếm không khác gì động vật trong sách đỏ vậy. Nhưng khi nghe cái gia của Vương Minh, Lê Minh Đức rất do dự, không biết nên quyết định hay không. Không phải là hắn sợ thuần phục gia tộc khác mà hắn sợ khi mình thuần phục rồi người ta sẽ đối đãi với mình như một kẻ hầu người ở, thích sai như thế nào thì sai. Dường như cũng thấy được sự khó xử của Lê Minh Đức, Vương Minh cười nói
“Thật ra mang tiếng thuần phục cho có thôi. Anh muốn chú dùng võ công của gia tộc chú, xây dựng cho anh một đội quân hùng mạnh đủ sức san phẳng mọi thế lực chống đối. Nói một cách cụ thể Lê gia của chú sẽ là chỉ huy của đội quân này, anh chỉ đâu chú sẽ đánh đó”
Lê Minh Đức gật gật, giờ hắn đã hiểu tâm ý của Vương Minh nhưng có một điều hắn vẫn thắc mắc tại sao Vương Minh lại phải xây dựng một đội quân hùng mạnh là gì. Chẳng lẽ hắn muốn chống đối lại với chính phủ?
“Không. Anh không muốn chống đôi lại với chính phủ các quốc gia. Anh muốn thực hiện ước mơ của mình”
“Ước mơ của anh?”
“Phải. Từ nhỏ anh đã có một ước mơ có một cuộc sống bình an nhưng mà sự đời chớ trêu, mình muốn yên ổn thì rác rối cứ bua lấy xung quanh”
Lê Minh Đức hoàn toàn đồng ý với quan điểm này của Vương Minh. Lấy gia đình hắn làm ví dụ, cha mẹ hắn đã mang gia tộc lui về ở ẩn trong một khu rừng núi phương Bắc nhưng những kẻ thần bí kia vẫn tìm đến, mang đến cái chết của những người mà hắn thân yêu nhất. Vương Minh dừng lại uống một hơi bia, nói tiếp:
“Nhưng gần đây anh nhận ra một điều. Muốn có được cuộc sống bình yên chúng ta phải có đủ sức mạnh để đập tan mọi rắc rối tìm đến. Mà muốn làm được như vậy chúng ta phải là kẻ đứng trên tất cả, lúc đó đó ai dám tìm đến chúng ta gây phiền phức nữa”
Nói đến câu cuối, âm thanh của Vương Minh tràn đầy hùng khí. Điều này khiến Lê Minh Đức chấn động, phải nói là thâm vọng của người thanh niên trước mặt quá lớn, nói là cuồng vọng là chính xác nhất nhưng không hiểu sau cái câu nói đó bỗng khiến lòng Lê Minh Đức dậy sóng, cả người hắn như được người thanh niên trước mặt tiếp khí thế cũng hừng hực chiến ý. Giờ phút này hắn đã hạ được quyết định, chắp hai tay lại, Lê Minh Đức giọng đầy quyết tâm nói
“Chủ nhân, Lê Minh Đức tôi tuy có chút tài mọn nhưng cũng mong có thể góp sức cùng người hoàn thành giấc mộng bá vương”
Vương Minh cười cười. Cuối cùng Lê Minh Đức đã đồng ý, không uổng công hắn nói giã bọt mép. Vương Minh khoát tay nói
“Đừng gọi là chủ nhân. Chú em cũng chỉ ít hơn mấy tuổi thôi, gọi là Vương ca đi cho nó thân mật.”
“Vâng. Vương ca”
Lê Minh Đức lúc này rất cảm động. Không ngờ vị chủ nhân của mình lại đối đái với hắn như một người anh em, tuy rằng lúc này chỉ là ở việc xung hô nhưng hắn biết chắc chắn về sau Vương ca sẽ không bạc đãi mình. Giờ đây hắn cảm thấy phần này may mắn vì mình đã chọn được mọt vị chủ nhân tốt như thế này.
“Được rồi. Ăn xong đi rồi anh sẽ dẫn chú đi gặp vài người khác. Bọn họ cũng là người của anh, trong thời gian tới họ sẽ giúp chú tuyển người cho đội quân của chúng ta”
“Vâng, tất cả nghe theo sự an bài của Vương ca”
Ăn uống xong, Vương Minh chở Lê Minh Đức đến tổng bộ của Hắc bang. Đương nhiên hắn biết chắc chắn là xung quanh nơi này có một đống chó săn đàn rình xung quanh vì vậy hắn đỗ xe cách tổng bộ 100 m theo đường chim bay rồi cùng Lê Minh Đức dùng thân pháp đi trên cái nóc nhà để tiếp cận. Đáp xuống sân thượng tổng bộ, Lê Minh Đức thở hổn hển nói:
“Vương ca, anh nhanh quá. Em đuổi mãi không kịp được”
Vương Minh cười nói
“Không phải chú không đuổi kịp mà chú chưa biết cách vận dụng nội khí để gia tăng thân pháp. Có luyện tập mà dung hòa luồng nội khí của ba mẹ chú đi, anh sợ đến lúc đó rồi cả anh cũng không đuổi kịp chứ”
Thực ra Vương Minh nói lời này là nói dối hoàn toàn. Đúng là nội khí của Lê Minh Đức một khi đã dung hòa lại được thì rất mạnh mẽ nhưng so với hắc ám nội khí được truyền thừa hàng trăm năm rồi thì vẫn chưa tính là gì. Hắn nói lời này thực chất là để an ủi, đưa ra một mục tiếp để thúc đẩy Lê Minh Đức cố gắng luyện tập nâng cao trình độ bản thân mà thôi. Quả nhiên chiêu khích lệ này của hắn đã có kết quả, Lê Minh Đức vỗ ngực cam đoan nói
“Anh yên tâm ,em sẽ không làm anh thất vọng đâu”
“Anh tin là như vậy”
Vương Minh xoay người đi ra ngoài mép sân thượng. Hắn không vội đi xuống dưới bởi hắn muốn từ đây xác định vị trí của đám chó săn xung quanh nơi này. Đứng từ trên cao, lại cộng thêm dị nặng siêu thấu thị cua mình, Vương Minh đã xác định được có ít nhất là 10 con chó săn trong vòng bán kính 30 m quanh tòa nhà này. Hắn cười cười rồi dẫn Lê Minh Đức đi xuống dưới.
Bước vào trong phòng làm việc, vừa khéo ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba đều đang ở bên trọng. Thấy Vương Minh đi đến tất cả đều đứng dậy, cúi người chào
“Vương ca”
“Tất cả đều ở đây à. Tốt quá. Được rồi anh giới thiệu cho các chú một người anh em anh vừa mới thu nhận được”
Nói rồi Lê Minh Đức đang đứng ở phía sau lên trước, giới thiệu
“Giới thiêu với ba người, chú em đây là Lê Minh Đức , 17 tuổi, một thân võ công tuyệt đỉnh đó. Tất nhiên là không bằng đại ca của các chú rồi… hắc hắc”
Bốn người cười cười hiển nhiên biết lời nói của Vương Minh là thật hoàn toàn, nhất là Lê Minh Đức đã từng giao đấu với hắn cách đây vài giờ nên hiểu rõ nhất về thực lực của Vương Minh. Vương Minh giới thiêu xong lại quay chỉ về phía ba người Hầu Dũng, giới thiêu
“Đây là ba người anh em khác của anh. Từ trái qua phải lần lượt là Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba”
“Hân hạnh”
Theo phép lịch sự, Lê Minh Đức tiến giơ tay về phía Hầu Dũng, người mà hắn nghĩ là lớn nhất trong những người này. Nhưng khi vừa bắt lấy bàn tay to lớn của Hầu Dũng, Lê Minh Đức cảm thấy bàn tay to lớn đó đang siết chặt lấy cái tay gầy còm dơ xuong của mình. Nhưng mà đã luyện võ lâu năm, một chút cảm giác này có xá chí, khuôn mặt vẫn giữ vẻ tươi cười thân thiện. Việc này khiến Hầu Dũng giật mình, hắn biệt lực của đôi tay mình mạnh như thế nào, người bình thường bị hắn nắm như vậy thì chăc là mặt đỏ tía tai, miệng kêu đau oai oái. Vậy mà tên thanh niên trộng bộ dạng cao lớn gầy cò như cái sào chọc *** kia lại vẫn cứ bình thản không có bất cứ biểu hiện gì.
“Chắc là hắn đang cố nén đau để ra vẻ trước mặt Vương ca” Hầu Dũng nghĩ
Nghĩ vậy, Hầu Dũng liền tăng lực tay lên cao hơn, hắn muộn lột mặt nạ của tên thanh niên trước mặt xuống. Lúc này Lê Minh Đức khuôn mặt cũng có chút thay đổi, vốn lúc mới đầu đã biết sức lực đôi tay của Hầu Dũng so với người thường là rất kinh khủng nhưng bây giờ thấy đối phương tung gia tăng lực đạo thì hắn biết đã đánh giá quá thấp đối phương rồi. Không muốn bàn tay bị bóp nát nhưng lại nghĩ đến đối phương cũng là thủ hạ của Vương ca, cũng chính là anh em của mình nên Lê Minh Đức chỉ vận có chút nội khí vào trong bàn tay đối phó lại với lực đạo cường đại của Hầu Dũng.
Tất cả hành động của hai người Vương Minh đều thấy hết cả nhưng hắn vẫn mắc kệ. Hắn biết khi mình đưa Lê Minh Đức đức về sẽ khiến ba người kia có chút bất mãn, nhất là Hầu Dũng. Mà lại nhìn thân thể của Lê Minh Đức không tráng kiện mà hắn lại giới thiệu một thân công phu nên chắc chắn sẽ khơi dậy tính hiếu thắng của Hầu Dũng. Nhưng việc này là cần thiết lúc này bởi hắn muốn qua cuộc đấu này ba người hộ Hầu thấy được thực lực của Lê Minh Đức, có thể nói đây là một hành động giúp Lê Minh Đức lập uy. Có được cái uy thì về sau này, bốn người sẽ phối hợp với nhau ăn ý hơn, sẽ không xuất hiện xích mích nội bộ.
Hai người nắm chặt tay nhau đã được một phút nhưng khuôn mặt của hai người đã trở thành hai thái cực khác nhau. Một người thì vẫn giữ được nụ cười tươi hòa nhãn, còn một ngươi thì trán đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhăn lên như khi ăn ớt. Thấy thắng thua đã rõ, Vương Minh liền lên tiếng
“Được rồi. Thân mật thì thế là đủ rồi. Từ này về sau các chú cùng làm việc chắc chắn có nhiều thời gian tìm hiểu. Nào ngồi lên bàn đi. Anh có một số việc cần nói”
Nghe thấy lão đại nói như vậy, hai người liền thu tay lại. Hầu Dũng nhìn bản tay phải của mình đang đỏ ửng lên, khuôn mặt tuy vẫn nhăn lại như lúc trước nhưng giọng nói không giấu nổi sự kính phục
“Quả là một thân cung phụ. Đã thất lễ, thất lễ”
“Hầu đại ca cứ khiêm tốn quá. Sức lực đại ca đúng là phi thường”
Hầu Toàn và Hầu Ba đứng ngoài cũng hiểu chuyện gì xảy ra giữa ha người. Vốn lúc đầu thấy thân hình gầy yếu của Lê Minh Đức thì hai người sợ Hầu Dũng ra tay quá nặng mà bóp nát bàn tay đối phương nhưng vừa xem màn diễn vừa rồi, hai người vừa thở phảo nhẹ nhõm vừa cảm thấy kinh hãi trước sức mạnh của người thanh niên gầy yếu này. Thấy hai người cứ khen qua khen lại, Hầu Toàn rất vui mừng nhưng lại thấy lão đại đang đợi nên thúc gịục
“Được rồi hai người cứ khen qua khen lại thế này thì đến sáng mai mất. Nào ngồi xuống đi, Vương Minh đang đợi kìa”
Hầu Dũng và Lê Minh Đức nghe thấy Hầu Toàn nhắc nhở thì cười gượng, vắt vai nhai cười hả hả đi về phía bán họp. Trông hai người lúc này chả khác gì hai người anh em thân thiết cả. Vương Minh thấy vậy liền cười vui mừng khôn xiết.
Vương Minh nhìn mọi người. Lúc này ba người anh em họ Hầu ngồi bên trái Vương Minh còn bên phải là Lê Minh Đức. Vương Minh thấy mọi người đã an vị liền đứng dậy nói
“Như mọi người biết sau bữa tiệc ra mắt lần trước, có vài con chó săn bắt đầu đánh hơi săn lùng chúng ta”
“Đúng vậy, dạo gần đây em luôn thấy có người theo dõi mội khĩ đi trên đường. Em nghĩ chắc là bọn chúng rồi” Hầu Ba gắt lời
“Em nghĩ bọn chúng mới theo dõi mà không dám ra tay chắc vì sợ cái chiêu bài nhân vật khủng bố thần bí mà Vương ca tung ra lần trước”
Hầu Toàn quả không hổ danh quân sư của Hắc bang, nhìn việc gì cũng thấu đáo cả. Vương Minh gật đầu hắn nói:
“Tạm thời thời gian này mọi người cố gắng nén nhịn. Mục tiêu tối thượng của chúng ta hiện này là kế hoạch Giang Kiều. Hắc Cẩu chiều này vừa gọi điện báo cáo tình hình ở dưới đó cho anh, nói là có một nhân vật chúng ta có thể hợp tác được. Anh tính cuối tuần này sẽ cùng với Hầu Ba xuống dưới đó một phen xem sao”
Dừng lại một lát chờ khi mọi người tiếp nhận xong thông tin này, Vương Minh quay về phía Lê Minh Đức nói
“Chú Đức, tạm thời chú ở lại đây giúp anh tuyển chọn trong số các anh em có người nào thích hợp để gia nhập đội quân hay không. Nhớ là phải đặt sự trung thành lên hàng đầu, tốt nhất là chọn những người mồ côi không có thân thích, những người này chỉ có một mình nên khi tham gia đội quân sẽ không có lo lắng gì về vấn đề khác cả”
Lê Minh Đức gật đầu rồi nói
“Nhưng em lo lắng là nếu luyện ngoại công thì không sao, một thời gian là được nhưng nội khí thì e là muốn được thành tựu đầu tiên phải mất hơn năm là ít”
“Chú không phải lo, anh đã có cách rồi. Chú chỉ việc hướng dẫn và lãnh đạo đội quần này thôi”
Nói xong quay về phía Hầu Dũng, Vương Minh hỏi
“Mọi thứ lần trước anh dặn đã chuẩn bị xong chứa”
“Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng. Địa điểm lào một nhà kho đa bỏ hoang ở ngoại ô phí Bắc thành phố. Khu đó rất hẻo lánh lại nhiều núi đồi lên có ít người quá lại, đảo bảm là một nơi cực kì bí mật”
“Tốt, được rồi từ bây giờ công việc thành lập đội quần này sẽ do Lê Minh Đức phụ trách. Mọi người phải tích cực hộ trợ chú ý”
“Rõ thưa đại ca”
Ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba đồng thanh nói. Vừa rồi chứng kiến sức mạnh của Lê Minh Đức nên trong lòng của ba người rất kính phục vì vậy không có chút dị nghị hay đắn đo, bất mãn nào cả.