Đến bàn ăn của đám Triệu Vận thì Vương Minh vô cùng ngạc nhiên là cô nàng đanh đá Trần Thanh Thanh cũng đang ngồi ở đây. Vương Minh vừa đến thì nàng ta không nói gì chỉ lẳng lặng ném cho hắn một ánh mắt như thể hắn làm chuyện gì có lỗi với nàng ta vậy. Nhưng kì lạ nhất là cô nàng Nguyễn Giai Giai thì nàng ta nhìn hắn với ánh mắt vô cùng nóng bỏng, tràn ngập ý tình, điều này khiến Vương Minh cảm thấy bất an vô cùng. Tuy rằng cảm thấy khó chịu, Vương Minh vẫn giữ bộ mắt tươi cười, chào hỏi mọi người rồi ngồi vào giữa Triệu Vận và Lâm Yên Yên.
Đặt khay đồ ăn xuống, Vương Minh vòng tay qua eo Triệu Vận kéo nàng sát lại vào mình. Mặc dù Triệu Vận cố giãy dụa nhưng cánh tay của Vương Minh chắc như gọng kìm dù nàng cố dùng sức bao nhiêu đều không thoát được. Vì vậy nàng với hắn đành duy trì tình trạn thân mật này, điều này khiến một người khó da mặt mỏng như nàng nhanh chóng đỏ ứng vì ngượng.
“Hắc hắc… Anh có một tin vui muốn báo ấy em biết”
Vương Minh cười cười. Dừng lại một chút để thấy được khuôn mặt tò mò của ba cô nàng Triệu Vận, Lâm Yên Yên và Nguyễn Giai Giai Vương Minh mới nói
“Sang học kì tới anh và tên Phan Hoàng sẽ chuyển sang lớp các em”
“Thật chứ”
Lâm Yên Yên nghe xong vui mừng vô cùng. Triệu Vận cũng vậy, nàng chỉ cần nghĩ đến ngày nào đi học cũng được ngồi cạnh hắn nàng cảm thấy trong lòng một niềm hạnh phúc vô bờ dang lên. Còn Nguyễn Giai Giai thì không biểu hiện gì quá lộ liễu nhưng ánh mắt nàng ánh một tia sáng vui mừng xen lần chờ mong. Vương Minh nhìn thấy ánh mắt này thì cảm thấy có chút hoảng sợ, không dám nhìn vào nó bởi mỗi lần nhìn vào đó là cảnh mờ ám lần trước lại hiện ra trong đầu hắn, đồng thời hắc ám nội khí trong cơ thể cũng rộn rạo hơn bình thường, dục vụng rất khó kìm nén. Nhưng mà khổ nỗi Vương Minh đã lùi nhưng nàng ta càng lấn tới vì vậy không còn cách nào khác Vương Minh đánh nhanh diệt gọn bữa ăn rồi nhanh chóng rời đi với lí do có hẹn với thầy chủ nhiệm.
Mặc dù giờ hẹn là 1 rưỡi nhưng Vương Minh vẫn quyết định đến sớm bởi hắn muốn giải đáp một nghi vấn trong lòng. Đó là lúc hai người chạm vào nhau. Vương Minh lúc đó cảm giác như đang va vào một bức tường bằng đồng vậy, nếu là một người bình thường không thể làm hắn loạng choặng như thế được. Vậy mà ông thầy giáo trông nhỏ bé này không những làm hắn loạng choặng mà khi va chạm còn đứng yên, trên người không một vết tích như kiểu chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Điều này quả là bất hơp lí.
Căn phòng làm việc của thầy chủ nhiệm Tô Hải nằm ở tầng ba của toàn nhà khoa Y học, Vương Minh đi lên đứng trước cửa, gõ nhẹ vào cửa
Cốc… cốc… cốc
“Mời vào”
Giọng nói trầm ấm của Tô Hải vang lên từ bên trong. Vương Minh nắm tay đấm mở cửa tiến vào.
“Em chào thầy. Em xin lỗi vì đã quấy rầy nghỉ trưa của thầy”
“Ờ không sao đâu. Tôi cũng đang đơi trò. Ngồi đi”
Vương Minh đi vào bên trong, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tô Hải. Hai người không nói gì mà chỉ nhìn nhau, Vương Minh nhìn Tổi Hải, Tô Hải cũng đang nhìn Vương Minh. Hai người đều không nói gì cả chỉ chăm chú quan sát những biểu hiện của đối phương. Vương Minh tự nhận là mình là một người trải nhiều, chưa loại người nào là chưa từng gặp nên hắn hoàn toàn tin tưởng vào mắt sắc lạnh của mình, nhưng mà hắn nhìn ông thầy chủ nhiệm của mình một lúc lâu vẫn không phát hiện gì bất thường trừ vẻ hiền từ không giống người bình thường ra thì cũng chẳng có gì khác lạ cả. Nhận thấy có quan sát thêm cũng chẳng thu được gì mà mình cứ im lặng như vậy thì có lẽ không được lễ phép cho lắm, Vương Minh đành lên tiếng
“Thầy Tô, thầy gọi em đến có việc gì căn dặn ạ”
“Căn dặn thì không, chỉ là tôi có một số việc muốn hỏi trò thôi. Có phải trò với trò Phan Hoàng định chuyển lớp”
Vương Minh gật đầu đồng thời cũng giật mình không ngờ tốc độ làm việc của gia đình tên này lại nhanh như vậy. Mới có qua một buổi trưa thôi mà thốn báo đã đến tận ban giám hiệu nhà trường rồi. Đúng là không hổ danh là một trong những gia tộc đứng đầu thành phố Đông Doanh này.
“Tôi vừa nhận thông báo của ban giám hiệu nhà trường vào trưa này. Tôi có thể hỏi trò tại sao lại có nguyện vọng này không”
Tôi Hải chắp hai tay chống căm nhìn Vương Minh. Vương Minh trầm ngâm một lát không trả lời. Vương Minh cứ im lặng như vậy thì Tô Hải đành lên tiếng trước
“Có phải là Phan Hoàng dụ dỗ trò. Tôi biết hai người là bạn thân, trò ấy muốn chuyển lớp chắc chắn sẽ kéo trò đi theo”
Vương Minh không nói gì chỉ gật đầu xác nhận. Vương Minh biết thầy chỉ nhiệm quan tâm đến việc này bởi ở trong lớp Y học cổ truyền, bộ môn thầy dạy là dược học và đó cũng là môn Vương Minh giỏi nhất. Thành tích của hắn trong mon này có thể nói là đứng đầu cả khoa vì vậy không khó hiểu khi nghe tin hắn chuyển khoa, thầy chủ nhiệm lại tỏ ra quan tâm quá mức như vậy, có giáo viên nào lại muốn mất đi một học trò tâm đắc cơ chứ. Hiểu được điều này Vương Minh không muốn là ông thầy hiền lành này buồn lòng nên nói
“Đấy là một phần. Còn lí do khác là ba mẹ em muốn em chuyển sang học kinh tế để trở về Anh quản lí sản nghiệp của gia đình”
Trong đống giấy tờ giả mà lão Henry làm cho hắn có đề cập rằng ba mẹ hắn là thương nhân Việt kiều cỡ trung ở Anh quốc, hắn là con trai độc nhất. Nhớ đến điều này Vương Minh liền vận dunhg ngay lúc này. Tô Hải nghe thấy lí do của hắn không có biểu hiện gì.
“Đó là ý của bố mẹ em?”
“Vâng” Vương Minh trả lời dứt khoát
“Nhưng mà theo tôi được biết thì em hình như không có cha mẹ mà”
Lời nói vô ý nhưng người nghe có ý. Nghe thấy lời này Vương Minh giật này mình, theo phản xạ tự nhiên có điều kiện, thân thể hắn bật dậy khỏi ghế lùi về phía sau duy trì khoảng cách, đề phòng một cách cao độ, thân thể hơi khom người thấp xuống sẵn sàng tấn công đối phương. Tô Hải nhìn biểu hiện của Vương Minh thì cũng không có phản ứng gì ngược lại còn cười cười rất đôn hậu nói
“Ngồi xuống đi. Đúng là thanh niên trai trẻ nhuệ khí dâng trào, thường hay xúc động. Nhìn trò nhớ lại ta năm xưa cũng y hệt như vậy… hắc hắc. Nào ngồi xuống đi chúng ta nói chuyện, ta không phải là kẻ địch của trò nhưng nếu trò có ý định bỏ chạy thì ta cũng không ngại dùng bạo lực thư giãn gân cốt một phen”
“Thế sao”
Vương Minh nhướn mày khinh thường nói. Đồng thời hắc ám nội khí tập trung xuống dưới đôi chân. Vương Minh vừa dứt lời lập tức phát động tốc độ tối đa của Lưu tinh bộ pháp phi đến cửa sổ gần đó. Trước khi xuất thủ hắn đã liếc nhìn thấy ông thày chủ nhiệm vẫn đang ung dung ngồi ở trên bàn làm việc nhìn hắn vì vậy Vương Minh chắc chắn phen này thoát thân được rồi.
Nhưng trên đời không ai biết được chữ “ngờ”, khi Vương Minh vừa phi đến gần cửa thì một bóng đen bất thình lình xuất hiện đứng chắn ở cửa. Vương Minh giật mình, vội vàng dúng Thoái bộ trong Lưu tinh bộ pháp giật lùi người về phía sau. Lúc ổn định lại, Vương Minh kinh hoàng bởi người đứng chắn ở cửa sổ chính là ông thầy chủ nhiệm của hắn
“Tốc độ thật kinh hoàng” Vương Minh thầm than, phen này đụng phải hàng cứng rồi.
Từ trước đến giờ Vương Minh luôn tự tin vào Lưu tinh bộ pháp và tốc độ của bản thân, hắn nghĩ rằng với hai thứ này sẽ không có ai bắt nổi hắn nhưng hôm nay Vương Minh đã được mở rộng tầm bắt, biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn nữa. Biết là không còn bất kì khả năng đào thoát nào cả, Vương Minh đành buông xuôi chấp nhận thực tế, hắn ngồi xuống hai chân gác lên trên bàn, bộ dạng trông đúng kiểu dáng bất cần đời. Tô Hải nhìn Vương Minh ngoan ngoãn như vậy lập tức phi thân trở lại chiếc ghế của mình rồi lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp, giơ lên nói
“Chè sen thượng hạng, có muốn thưởng thức một chút không”
Chè sen là một trong những thức uống truyền thống và đặc sắc nhất của đất nước này. Nghe nói loại chè này mang hơi vị man mác dịu nhẹ của những bông sen chớm nở, rất có tác dụng an thần. Vương Minh từ trước đã muốn tìm loại chè này nhưng mãi không kiếm được bởi số lượng nghệ nhân còn làm loại chè này trong thời đại bây giờ quả thật ít ỏi đến đáng thương, mà có cho dù tìm được cũng không phải là loại hảo hạng cực phẩm. Nhưng cái hộp chè của Tô Hải lại là loại khác. Hộp chè được làm bằng gỗ, bề ngoài rất tinh xảo. Nắp hộp vừa mở ra một hương thơm của hoa sen nhàn nhạt bay ra khiến mọi người muốn hít vào mãi không thôi. Chỉ cần như thế thôi, Vương Minh đã biết đây là loại chè cực phẩm rồi, vì vậy hắn tội gì phải từ chối
Tô Hải cầm hộp chè và một phích nước đổ vào một cái ốm. Tô Hải ôm trọn cái ấm chà vào trong hai lòng bang tay của mình. Một lúc sau từ miệng của chiếc ấm, hương thơm ngào ngạt của chè sen bây ra. Nhìn thấy cảnh này Vương Minh không khỏi choáng váng, lại có người dùng cả nội khí để đun ấm nước chè nữa chứ. Nhận lấy chén chè từ tay Tô Hải, Vương Minh đưa lên mũi. Ngửi ngửi hương thơm của nước chè trong chén bay lên, Vương Minh mới nhấp một ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ một. Lúc đầu vị của thứ chè này nhàn nhạt tự như không có bất cứ hương vị gì vậy nhưng càng uống vị càng đậm hơn, càng uống càng thích. Đặt chén chè xuống, Vương Minh nhìn Tô Hải đang thưởng thức chén chè của mình, Vương Minh hỏi
“Rốt cuộc ông là ai”
“Ta là ai ư? Ta là thầy giáo chủ nhiệm của trò”
“Thầy giáo chủ nhiệm”
Vương Minh cười khinh bỉ. Đến nước này rồi còn làm ra vẻ thần thần bí bí làm gì. Đột nhiên Vương Minh bật người dậy tung một nắm đấm về phía Tô Hải. Cú đám uy vũ xé gió lao về phía Tô Hải nhưng Tô Hải vẫn ung dung, phất tay một cái nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Hai đạo nội khí chạm nhau, rất nhanh có kết quả, Vương Minh bị một lực đẩy vô hình dụng vào, cả người bay về phía sau va vào bước tường. May mà thân thể hắn có cấu tạo rắn chắc phi thường hơn người rất nhiều nên cú va chạm vừa rồi mặc dù mạnh nhưng đối với hắn cha thấm vào đâu.
“Nội khí hùng hậu lắm. Mạnh và dồi dào. Rốt cuộc ông là ai”
Vương Minh hỏi. Qua lần đối chiêu vừa rồi, hi vọng tẩu thoát của hắn coi như chính thức đã bị dập tắt hoàn toàn. Lực lượng của ông thầy chủ nhiệm này quá bá đạo và khủng bố, thậm chí Tà lão và dì Bạch còn không bằng ông ta nữa. Tô Hải nhìn Vương Minh từ đầu đến chân, miệng tán thưởng nói
“Vương Minh, trò khá lắm. Đúng là một thân thể tuyết vời. Đòn vừa rồi ta dùng ba phần nội khí, từ trước đến nay hiếm có ai chịu được huống hồ đừng nói là đứng dậy được. Xem ra tiểu Tà dậy ngươi cũng tốt đó”
“Quá khen”
Vương Minh không khách sáo nói rồi đột nhiên đầu hắn như bị cái gì đánh trung, hắn nhìn ông thầy chủ nhiệm của mình nghi hoặc.
“Ông quen biết Tà lão”
“Tà lão?”
Tô Hải hơi dừng lại rồi đột nhiên cười phá lên:
“Ôi, hai mươi năm không gặp mà nó vẫn như vậy. Vẫn thích người khác gọi là Tà lão”
“Vậy rốt cuộc ông là ai. Có quan hệ thế nào với Tà lão?”
Vương Minh ngắt lời Tô Hải. Tô Hải nhìn hắn rồi cười nói
“Nếu ta nói ta là trưởng bối của tiểu Ta ngươi có tin không”
“Không tin”
Vương Minh trả lời dứt khoát. Có điên mới tin, một người thì trông già khọm như ông cụ gần 60 còn một người thì trông chỉ khoảng hơn 40 chút xíu, nói ra chắc cũng chả ai tin nữa. Tô Hải gật đầu như đoán trước được câu trả lời của hắn, Tô Hải không nói gì chỉ lục trong ngăn kéo móc ra một tấm ảnh cũ nát đặt lên trên bàn nói
“Đây là ảnh chup cách đây hơn 20 năm của ta với tiểu Tà và tiểu Bạch. Ngươi xem đi có đúng hai người đó không”
Vương Minh bán tín bán nghi tiến đến cầm tấm ảnh đi. Tấm ảnh này đúng là vô cùng cũ thậm chí có một phần bức ảnh đã ố đi do thời gian, nhìn qua thì có thể thấy bức ảnh này cũng đã chụp từ khá lâu rồi. Mặc dù nhìn hai người trong ảnh có phàn trẻ hơn nhưng Vương Minh vẫn nhận ra hai người đó chính là Tà lão và dì Bạch. Giờ đây hắn đã tám phần tin lời của Tô Hải nói. Tô Hải đáp lại ánh mắt kinh sợ của Vương Minh bằng một nụ cười thân thiện vô cùng, Tô Hải nói
“Có phải thấy ra trẻ như vậy lại là trưởng bối của hai người họ phải không. Từ từ rồi ta giải thích cho trò”
Nhấp một ngụm trà thơm phức, Tô Hải nói
“Thực ra ta và Hắc môn cũng có chút thân thuộc, ông tổ của gia tộc ta là người anh em ruột với tổ sư của Hắc môn vì vậy ta và những người trong Hắc môn rất quen thuộc. Từ xa xưa, không chỉ có các đời trưởng môn Hắc môn mới nghiên cứu về hắc ám nội khí mà cả gia tộc ra nữa.”
“Vậy ông chính là người thần bí đưa cho ta quyển sách kia”
Vương Minh cắt lời. Tô Hải mỉm cười gật đầu, khen ngợi
“Thông minh lắm. Đúng như lời tiểu Tà nói, ngươi rất có tư chất”.
Nghe thấy Tô Hải xác nhận thì tảng đá trong lòng Vương Minh mới được bỏ xuống. Hóa ra là người mình, vậy thì cái mạng nhỏ của hắn giữ lại được rồi. Đồng thời lúc này Vương Minh tự cười bản thân, lúc trước làm sát thủ không màng sống chết, lúc đó Vương Minh có thể tự hào vỗ ngực nói là hắn chưa biết chứ “chết” viết kiểu gì nhưng mà qua sự việc vừa rồi hắn nhận ra một điều giờ đây mình không còn có cái ngạo khí điên cuồng coi thường thần chết như năm xưa nữa. Có lẽ cuộc sống có phần bình yên hiện tại đã làm giảm đi phần nào ý chí ngông cuồng của hắn rồi.