Siêu Cấp Ác Ma


Thư Vân nhấp ngụm trà rồi nhìn cô em gái đang trầm tư suy nghĩ trước mặt, nàng dường như hiểu được nỗi băn khoăn của cô em gái, nàng nói
“Nếu trên thế gian thực sự có một thứ vũ khí tạo ra một nhiệt lượng lớn đến như vậy thì quá nguy hiểm. Đặc biệt nếu không nằm sự kiểm soát của chính phủ, điều này đe dọa nghiêm trọng đến an ninh quốc gia. Vì vậy chị mới giữ hắn lại để tiến hành điều tra về thứ vũ khí đó”
“Em hiểu rồi. Vậy bây giờ chúng ta đi tra hỏi hắn luôn đi”
Thư Kiều đề nghị nhưng Thư Vân lắc đầu.
“Không được. Theo sách tâm lí có nói, những người vừa trải qua giây phút sinh tử thường thì tâm lí rất hoảng loạn. Nếu như lúc này chúng ta tiến hành dò hỏi thì chắc chắn câu trả lời không có đủ 100% độ tin cậy”
“Nếu vậy thì để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, hồi phục sức khỏe và tinh thần đã”
“Ừ. Em hãy cho người chăm sóc thật tốt cho hắn đồng thời chị sẽ phái thêm người đến canh gác phòng trường hợp khi bình phục rồi hắn bỏ trốn. Được rồi em đi làm ngay đi, chị còn phải báo cáo việc này với ông nội và cấp trên. Đây là việc hết sức quan trọng, an nguy đến an ninh quốc gia không thể chậm trễ được”
“Vâng em đi làm ngay. Không làm phiền chị nữa”
Đợi khí Thư Kiều rời khỏi, Thư Vân cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, bấm vào nút đỏ trên đó. Sau ba tiếng “tút, tút” vang lên, cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy. Một giọng nói già nua nhưng vô cùng uy nghi và đầy áp lực vang lên
“Vân à. Gọi ông có chuyện gì?”
“Ông, cháu có việc quan trọng cần báo cáo”
Không hề rề rà, đúng tính cách của một quân nhân, Thư Vân trực tiếp kể lại tình huống và những phân tích của nàng cho người trong điện thoại nghe. Người trong điện thoại trầm ngâm, im lặng lắng nghe mãi đến khi báo cáo của Thư Vân kết thúc thì người kia mới lên tiếng
“Cháu chắc kẻ đó là một dị năng giả chứ?”
“Khoảng tám phần. Các thiết bị kiểm tra không thấy nội khí trong cơ thể hắn, mà với biểu hiện của cơ thể hắn trong đêm hôm đó thì 80% là dị nặng giả” Thư Vân quả quyết nói
“Có xác dị nặng hệ gì, đẳng cấp nào không?”
“Không xác định được.”
Người bên kia lại im lặng, phải mãi một lúc sau mới lên tiếng
“Được rồi. Ta sẽ phái người của tổ S đến. Tạm thời nhiệm vụ lần này do cháu phụ trách, khi nào họ đến nơi hãy bàn giao lại. Hãy nhớ tăng cường người giám sát kẻ đó thật chặt chẽ 24/24, không được để hắn chạy thoát. Còn về thứ vũ khí cháu nói thì lập tức lập tổ điều tra bí mật tiến hành thu thập tin tức”
“Rõ”
Cúp cuộc điện thoại này xong, nàng lại bấm một dãy số trên bàn phím. Đầu bên kia bắt máy, Thư Vân nói vài câu với người ở đầu bên kia, giọng thượng cấp ra lệnh với cấp dưới rồi lập tức cúp máy.
Phải nói hiệu suất làm việc của hai cô nàng này nhanh đến đáng sợ. Lập tức giường bệnh của Vương Minh được chuyển đến một căn phòng bệnh sang trọng ở tòa nhà cách căn biệt thư ở trung tâm không xa lắm. Nhìn căn phòng bệnh mới của mình, mọi thứ hầu hết khiến Vương Minh hài lòng, trang thiết bị đầy đủ hiện đại, nữ y tá xinh đẹp khiêu gợi,… duy nhất chỉ hai thứ khiến hắn không thể nào hài lòng nổi. Thứ nhất chính là đám quân nhân đứng ở ngoài cánh cửa kia. Lúc đến đây, đầu hành lang và cuối hàng lang thì đều có quân nhân đứng canh gác, trên tay người nào cũng trang bị súng tiểu liên, chốt an toàn đã được mở ra sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Điều khó chịu thứ hai là trong phòng này ở một góc có gắn camera theo dõi, mặc dù cái camera này rất nhỏ và hiện đại nhưng đối với một sát thủ lão luyện như Vương Minh thì làm sao lại không phát hiện ra được cơ chứ. Chính hai điều này khiến Vương Minh cảm thấy cái căn phòng bệnh này đích xác là một cái nhà tù hạng sang không hơn không kém.
Ở trong này mặc dù muốn gì có nấy nhưng cái cảm giác bị người khác giam lỏng theo dõi thật khiến người khác phải khó chịu. Vương Minh ở trong này môt lúc đã cảm thấy vô cùng buồn chán, hắn muốn nhanh chóng trở về với Triệu Vận yêu dấu nhưng hắn biết với tình trạng thân thể hiện nay, muốn xuống giường còn khó huống chi là đi lại. Kéo một phần lớp băng gạc ra nhìn tình trạng của vết thương, Vương Minh bắt đầu tính toán. Với khả năng hồi phục siêu tốc của bản thân hắn, công với hắc ám nội khí trợ giúp thì sớm nhất đến tối ngày mai cơ thể hắn mới lấy lại được một ba phần sức mạnh bình thường. Dựa lưng vào chiếc gối êm ái, Vương Minh bắt đầu dùng dị nặng quan sát địa thế xung quanh đây.
May mắn cho Vương Minh là tòa nhà này nằm ngay gần sát tường bao, cách bức tường bao bên ngoài đúng một căn nhà. Nếu có tẩu thoát thì chỉ cần qua mấy cây đại thụ kia là có thể đi ra ngoài. Suy nghĩ như vậy Vương Minh thử nhìn ra xa hơn thì lập tức hai mắt của hắn trợn to. Hóa ra cả khi biệt viện này là một phần bên trong doanh trại quân đội. Bên ngoài bức tường bao đó là vô số binh sĩ đang đi tuần tra, người nào người nấy cũng được vũ trang đến tận răng súng ống đạn dược, dao găm không thiếu một thứ gì cả. Vương Minh lắc đầu thở dài, xem ra việc đào tẩu không dễ dàng như hắn tưởng
Nhưng liệu như vậy hắn bỏ cuộc chăng? Không, hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc bởi qua hành động của đám người vừa rồi hắn biết chắc chắn đám người kia đã phát hiện được điều gì đó ở mình nên mới tiến hành cái biện pháp giam lỏng này, nghĩa là cả đời hắn có lẽ chỉ có thể ở trong bốn bước tường này mà thôi. Đối với một người yêu thích sự tự do tự tại như Vương Minh thì đây không khác gì giết hắn đi cho xong. Vì vậy dù khó khăn như thế nào đi chăng nữa, Vương Minh cũng phải tìm cách chuồn ra khỏi cái nơi quái quỉ này. Vương Minh biết quân nhân là những người làm việc rất có quy củ, chắc chắn sẽ có những lúc đổi ca canh giác. Đây chính là thời cơ thích hợp để chuồn ra ngoài. Nghĩ như vậy, Vương Minh liền dùng dị năng quan sát của từng trạm gác trong phạm vi có thể thấy, nắm bắt qui luật, giờ đổi ca, thói quen của người gác,…
------------------------o0o-------------------------
“Hắn đang làm gì thế”
Tại một căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà, Thư Kiều đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Người nữ quân nhân chịu trách nhiệm giám sát vội đứng dậy cúi người
“Thư tiểu thư”
“Ừm. Hắn có gì bất thường không?”
“Không có gì bất thường chỉ là suốt từ khi vào phòng đến bây giờ hắn vẫn chỉ giữ nguyên một tư thế đó, nhìn chằm chằm vào cái bức tranh trên tường, thỉnh thoảng lắc lắc đầu hoặc là xoa xao cái cằm giống như đang suy nghĩ gì đó”
Thư Kiều nhìn vào màn hình. Đúng như lời nữ quân nhân nói, hắn hai mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh trên tường, thỉnh thoảng lại lắc lắc đầu. Hành động thật là kì quái. Chẳng lẽ chấn động từ vụ va chạm ảnh hưởng đến thần kinh khiến não hắn bị tổn thương? Đây là giả thuyết duy nhất xuất hiện đầu nàng nhưng nàng nhanh chóng chối bỏ nó bởi theo như nàng nhớ, lúc nãy khi nói chuyện với hắn thì thấy biểu hiện của hắn không khác gì người bình thường cả. Cái hành động bất bình thường này của hắn chỉ xuất hiện khi hắn chuyển đến căn phòng này. Chẳng lẽ căn phòng này có vấn đề gì sao? Không tìm được câu trả lời thỏa đáng khiến nàng không cam lòng nhưng Thư Kiều vẫn phải dời đi bởi nàng có một việc rất quan trọng cần giải quyết ngay lập tức. Trước khi dời đi, Thư Kiều căn dặn nữ quân nhân giám sát
“Nếu hắn có biểu hiện gì bất thường thì lập tức gọi điện báo cáo”
“Rõ”
Nữ quân nhân dõng dạc hô.
-----------------------------o0o------------------------------
Sau nguyên hai ngày nằm trên giường theo dõi và phân tích tình hình, Vương Minh đã thủ thập đủ mọi thông tin cần thiết. Lại kiểm tra thân thể mình một lần nữa, Vương Minh vô cùng vui mừng, tốc độ hồi phục nhanh hơn hắn dự kiến một chút. Hiện này hắn đã hồi phục được bốn phần sức mạnh. Điều kiện đã tụ hội đầy đủ, Vương Minh bắt đầu thực hiện kế hoạch vượt ngục vĩ đại của hắn.
“Aaaa… Đau bụng quá, y tá tôi muốn đi vệ sinh”
Vương Minh ôm bụng lăn lộn, miệng kêu thét. Nghe thấy tiếng kêu của Vương Minh lập tức một nữ y tá xinh đẹp xuất hiện. Không nói một lời, đỡ hắn lên chiếc xe lăn ở gần đó rồi đẩy vào bên trong phòng vệ sinh. Khi cánh cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, Vương Minh lập tức tập trung hắc ám nội khí vào đôi chân, phát huy tốc độ nhanh nhất có thể vào thời điểm hiện nay. Thân thể hắn đột nhiên biến mất khiến nữ y tá nhất thời sửng sốt, khi chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì cảm thấy từ sau gáy truyền đến một cảm giác đau đớn, rồi nữ y tá thấy khung cảnh xung quanh tối sầm lại, cả cơ thể ngã quị xuống nền đá lạnh ngắt của phòng vệ sinh.
Vương Minh chọn phòng vệ sinh này làm nơi hành động bởi lúc trước hắn đã dùng dị năng kiểm tra từng góc ngách của căn phòng này, không hề có máy quay camera theo dõi. Hắn hoàn toàn có thể yên tâm muốn làm gì thì làm, không phải sợ bị người khác theo dõi. Ra tay xong, hắn ngồi xuống bên cạnh nữ y tá, miệng lẩm bẩm nói
“Xin thứ lỗi a. Nếu lần sau gặp lại nhất định bồi thường thỏa đáng”
Nói rồi nhanh chóng cởi quần áo trên người cô y tá ra mắc vào người mình, phải nói thân thể của cô y tá này rất tuyệt a, nếu là bình thường có lẽ Vương Minh không chịu nổi mà xơi tái cô ta rồi nhưng hiện giờ còn có việc quan trọng nên Vương Minh không để ý đến việc đó, chỉ nhanh chóng hóan đổi trang phục giữa hai người. Phải nói là trang phục của cô y tá này rất hợp với điều kiện của hắn. Cô ta mặc một bộ quân phục rộng thùng thình, mặc vào nếu chỉ nhìn thân hình có lẽ không phân biệt nổi đó là nam hay là nữ bởi bộ quần áo quân nhân này đã che đi hết những bộ vị thu hút nhất của nữ nhân. Lại nói vóc người của Vương Minh và cô nàng y tá cũng khá là giống nhau, chiều cao cũng tương tự nên khi mắc bộ quần áo này, nếu không nhìn mặt thì có lẽ sẽ tưởng hai người là một. Hắn nhặt chiếc mũ vải lưỡi chai của quân nhân lên, kéo thấp xuông đủ để che kín một phần khuôn mặt hắn, cẩn thận hơn nữa Vương Minh còn lấy luôn cái khẩu trang của nàng ta đeo vào. Vương Minh ngắm mình trong gương, gật đâu hài lòng. Với cái bộ dạng này đến chính hắn còn không nhận ra đó là mình nữa là kẻ khác. Ưng ý hoàn thành xong việc cải trang, Vương Minh đặt cô nàng y tá ngồi lên xe lăn, may là trên xe có một cái chăn khá dày và lớn. Hắn liền cầm lên trùm lên cho cô y tá đang nằm mê man trên xe lăn, mất thêm một chút thời gian chỉnh lại cái chăn sao cho nó che lấp được nhiều phần cơ thể nhất có thể thì Vương Minh mới đẩy xe lăn ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên đường đến giường bệnh, Vương Minh còn cẩn thân lấy thân thể che lấy góc nhìn của chiếc camera ở trên góc tường, đặt cô nàng lên trên giường, kéo chăn chùm kín của người cô ta, Vương Minh không dời đi ngay lập tức mà hắn ngồi trên chiếc ghế ở góc khuất tầm nhìn của camera cầm tờ tạp chí ngôi sao ở kệ sách lên đọc. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi thời điểm thích hợp để đi ra ngoài.
Nhìn bìa tạp chí Vương Minh hơi mỉm cười, giọng thì thẩm
“Không ngờ mới ba năm không gặp, cô đã nổi tiếng đến thế này rồi. Xem ra ước nguyện năm đó đã thành hiện thực rồi.”
Đưa mắt ra khỏi hình ảnh nữ minh tinh trên bìa tờ tạp chí, Vương Minh dùng dị năng, ánh mắt chăm chú quan sát nhất cử nhất động ở bên ngoài cửa. 19:00, đúng như mọi ngày, hai tên sĩ quan ở canh gác ở bên ngoài bắt đầu dời vị trí đổi cả. Tính thời gian người đến thay ca thì hắn có 1 phút để đào thoát ra đến cái cửa sổ ở đầu hành lang. Khi thấy hai người quân nhân khuất bóng ở hành lang Vương Minh không chần chừ lập túc đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng hắn cẩn thận dò xét xung quanh, không có ai. Nhìn xuống các tầng phái dưới thì Vương Minh thấy hai quân nhân thay ca đang đi thang máy lên, họ đang ở tầng 7, còn ba tầng nữa là tới nơi. Lập tức Vương Minh phát huy tốc độ của Lôi bộ trong Lưu tinh bộ pháp, chưa mất đến 40 giây, hắn đã đi hết cả cái hành lang dài gần 7 m. Lúc hắn trèo ra bên ngoài cửa sổ thì tiếng đinh từ thang máy vang lên, hai quân nhân thay ca đi ra từ thang máy, đến trước cửa phòng bệnh của Vương Minh canh gác.
Kế hoạch đã thành công mĩ mãn một nửa. Vương Minh không muốn chần chừ ở đây làm gì nữa, hắn men thép mép tường đi đến một cái cây đại thụ gần đó. Cái cây này tuy nói là đại thụ nhưng chiều cao của nó chỉ cao đến tầng 5 của tòa nhả, mà Vương Minh lại đang ở tầng 10 vì vậy không còn cách nào khác hắn đành nhảy xuống mà thôi. Từ vụ nổ lần trước Vương Minh đã nghiệm ra một kĩ năng mới của hắc ám nội khí đó chính là áo giáp hắc ám. Vương Minh đặt cho kĩ năng này cái tên như vậy là bởi vì khi dùng kĩ nặng này thì hắc ám nội khí qua các huyết đạo thoát ra bên ngoài, bao bọc khắp cơ thể Vương Minh một lớp nội khí mỏng mày hắc huyết trông giống như một cái áo giáp. Chính nhờ kĩ năng này mà Vương Minh có thể thoát khỏi sức ép vụ nổ bom và cũng chính nhờ lớp áo giáp này giảm nhẹ lực ma sát với không khí khi thân thể hắn rơi từ trên không trung xuống, khiến thương tích của hắn nhẹ đi đáng kể.
Khi lớp áo giáp đã được hình thành, Vương Minh nhìn mục tiêu của hắn. Chính là ngọn cây đại thụ kia. Thở mạnh một hơi, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng tuy vậy hắn vẫn thử. Vương Minh nhảy khỏi mép tường. Tất cả đều hoàn hảo như dự kiến, lớp áo giáp làm giảm tác động của việc không khí ma sát, Vương Minh đã dễ dàng đáp xuống ngọn cây đại thụ. Đáp xuống ngọn cây, Vương Minh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa rồi quả thật là rất đáng sợ, tim hắn giờ đây vẫn đang đạp thình thịch. Điều chỉnh lại nhịp tim và hô hấp, Vương Minh tiếp tục nhảy sang những ngọn cây tiếp theo. Hoàn hảo, lúc này hắn đã ở trên ngọn cây ở bên ngoài, ngay cạnh cổng khu quân sự. Vương Minh chưa vội trèo xuống mà hắn chời đợi đến giờ đổi phiên canh gác.
Đúng lúc này ông trời lại nổi trong từ bi, không muốn Vương Minh làm bạn với muỗi lâu, một chiếc xe tải chở rác đi ra ngoài. Vương Minh nhìn chiếc xe chở rác chần chừ một lúc nhưng rồi cũng quyết định, lập tức hắn phi thân nhảy vào chiếc xe, dùng hàng đống rác xung quanh phủ lên khắp cơ thể. Không một tiếng động ,Vương Minh nằm trong đống rác ở sau xe. Chiếc xe một lúc sau thì nổ máy rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui