Siêu Cấp Binh Vương

Trời vừa sáng, Tần Thiên cùng Diệp Khiêm đã tới thành phố Nam Kinh, cũng không có dừng lại nghĩ ngơi, mà lập tức chay đến Đệ Nhất Bệnh Viện thành phố Nam Kinh.

Tuy đã qua thời gian thăm hỏi, nhưng thân phận của Trần Phù Sinh đặc thù, bệnh viện vẫn cho phép Tần Thiên cùng Diệp Khiêm đến thăm hỏi. Lúc trông thấy Tần Thiên, Trần Phù Sinh cũng không có kinh ngạc, nếu như Tần Thiên không đến, hắn mới kinh ngạc.

Mặc dù biết Trần Phù Sinh là hồi quang phản chiếu, tính mạng tràn đầy nguy cơ, nhưng Tần Thiên cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu đau xót. Nam nhân, có chút đau nhức vẫn phải dằn xuống đáy lòng. Hắn và Trần Phù Sinh quan hệ có thể nói là quân tử chi giao nhạt như nước, đều ăn ý lẩn nhau, Trần Phù Sinh tự nhiên cũng sẽ không thích Tần Thiên biểu hiện quá mức bi thương, đây không phải là điều mà hắn hi vọng nhìn thấy.

Người, đến thời điểm nên ra đi thì phải ra đi, dù cho có rất nhiều chuyện không thể buông bỏ, nhưng đối với Trần Phù Sinh người đã nhìn thấu nhân sinh mà nói, cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu tiếc nuối.

"Ngươi đã đến rồi?" Trần Phù Sinh cười cười, giãy dụa muốn từ trên giường ngồi xuống.

"Đừng nhúc nhích, ta đến đỡ ngươi!" Tần Thiên lúc này đâu còn giống môn chủ Hồng Môn đầy khí phái, mà giống như một tiểu nam nhân on nhu.

Trần Phù Sinh cười cười, không nói gì. Tần Thiên đi qua đỡ thân thế của hắn, Diệp Khiêm rất tự giác cầm lấy một cái gối để sau lưng hắn. Cũng chẳng biết tại sao, Diệp Khiêm lúc trông thấy Trần Phù Sinh liền có một cổ hảo cảm không hiểu, giống như bọn hắn đã sớm gặp nhau.

Trần Phù Sinh quay đầu nhìn Diệp Khiêm, có chút cười cười, nói: "Vị tiểu huynh đệ này là.."

"Vãn bối Diệp Khiêm." Diệp Khiêm rất khiêm cung nói, dù cho đối mặt Tần Thiên, Diệp Khiêm cũng không có thái độ như vậy. Tần Thiên không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên là đối với biểu hiện của hắn có chút kinh ngạc, bất quá lại rất hài lòng nhẹ gật đầu.

"Tốt, tốt." Trần Phù Sinh gật gật đầu nói, về phần nói là tên tốt, hay là người tốt, Diệp Khiêm cũng không biết được rồi.

"Đây làngười mà ngươi tìm cho ta sao?" Trần Phù Sinh đưa ánh mắt chuyển hướng Tần Thiên, hỏi.

Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn Tần Thiên, không rõ ý tứ trong lời nói của Trần Phù Sinh là có ý gì. Tần Thiên gật gật đầu, nói: "Ánh mắt của ta và ngươi từ trước đến nay đều khác nhau, cũng không biết ngươi có chấp nhận hắn không nữa?"

Trần Phù Sinh cười cười, nói: "Lý giải bất đồng mà thôi, ha ha. Tần đại ca, ngươi có thể đi ra ngoài một chút không? Ta muốn cùng Diệp Khiêm hảo hảo tâm sự."

Tần Thiến biết mệnh của Trần Phù Sinh không còn nhiều, khẳng định có rất nhiều chuyện cần nhắn nhủ, cho nên gật gật đầu. Đi đến trước mặt của Diệp Khiêm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Cùng Phù Sinh hảo hảo tâm sự." Nói xong, quay người đi ra ngoài.

Diệp Khiêm lúc mới bắt đầu lên máy bay đã kinh ngạc, không rõ Tần Thiên tại sao phải gấp gáp như vậy, thẳng đến lúc gặp được Trần Phù Sinh, xem bộ dạng của hắn biết rõ mạng sống của hắn không còn nhiều, Tần Thiên nhất định là vì vậy cho nên mới sốt ruột chạy đến. Nhưng mà, sau khi nghe Trần Phù Sinh cùng Tần Thiên đối thoại, Diệp Khiêm càng không hiểu nổi chuyện gì đang xãy ra, không rõ bọn hắn đến cùng đang nói cái gì, tại sao lại liên quan đến mình.

"Biết chơi cờ tướng không?" Trần Phù Sinh nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, mỉm cười hỏi.

"Biết một chút, bất quá chơi cũng không giỏi." Diệp Khiêm nói.

"Vậy cũng ta đánh vài ván được không?" Trần Phù Sinh hỏi.

"Đương nhiên, là vinh hạnh của ta." Diệp Khiêm khiêm cung hồi đáp.

"Vinh hạnh cái gì? Ngươi đến bây giờ đều còn không biết ta là ai, có cái gì có thể vinh hạnh. Ha ha!" Trần Phù Sinh nói, "Người trẻ tuổi thì nên khiêm tốn là tốt, nhưng có đôi khi cần phải có một chút khí phách. Tần đại ca phương diện này làm vô cùng tốt, ta chính là thiếu loại khí phách này. Bàn cờ ở trong ngăn kéo, cầm đến giúp ta."

Diệp Khiêm gật gật đầu, một bên từ trong ngăn kéo đem bàn cờ tướng ra, vừa nói: "Tần bá bá là khí phách lộ ra ngoài, mà ngài thì khí phách nội liễm, rất tương xứng nhau."

Trần Phù Sinh ha ha cười cười, cũng không nói lời nào, tùy ý Diệp Khiêm đem cờ sắp ra.

Bắt đầu đánh cờ. Nước cờ của Trần Phù Sinh giống như bản thân của hắn, quả thật giống như lời Diệp khiêm nói, khí phách nội liễm, mặc dù áp dụng xu thế phòng thủ, nhưng mà ở bên trong phòng thủ lại dấu diếm cực lớn sát cơ. Nước cờ của Diệp Khiêm thì đại khai đại hợp, rất có phong độ của một đại tướng, thế công lăng lệ ác liệt, tựa như gió thu cuốn hết lá vàng, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, ở trước mặt thế cờ phòng thủ của Trần Phù Sinh, lại cảm giác có lực mà không thể xuất.

Hai người đều không nói gì, hoàn toàn đem tinh thần tập trung ở trên bàn cờ. Quân cờ như nhân sinh, một điểm không giả, từ trong bàn cờ có thể thấy được tâm tư của đối phương.

Đây đã không còn là đánh cờ, mà càng giống như hai bên đang đọ sức trên chiến trường.

Diệp Khiêm kỳ nghệ học từ sư phụ dạy hắn ám kình, đó là một lão nhân gần trăm tuổi, đối với kỳ nghệ có nghiên cứu rất sâu, hơn nữa thế cờ thiên kì bách quái, công thủ nhiều mặt. Diệp Khiêm cùng hắn đánh cờ không dưới mấy ngàn lần, lại chưa từng thắng qua, hơn nữa mỗi lần thấy thắng lợi trong tầm tay, lão nhân liền đột phát kỳ chiêu, một kích đã bại. Sau khi trải qua vài ngàn ván cờ, kỳ nghệ của Diệp Khiêm đã tăng mạnh, tuy vẫn như cũ không phải là đối thủ của lão nhân, nhưng đặt trong giới kỳ thủ Hoa Hạ cũng coi như là một cao thủ.

"Trên một bàn cờ nhỏ, lại dung hợp binh pháp mưu lược bác đại tinh thâm, không thể không bội phục trí tuệ của tổ tiên ah." Trần Phù Sinh ngữ khí bình thản, sau đó liền lấy pháo ăn xe của Diệp Khiêm.

"Chơi cờ cũng giống như bày trận, điểm quân cờ giống như điểm binh. Tuy chỉ là một ván cờ, cùng lý luận suông nhưng lại có cách biệt rất xa. Tuy không giống chiến trường, nhưng lại hơn hẳn chiến trường. Vận dụng binh pháp, cho dù mất thành trì, giống như bỏ xe bảo vệ tướng cũng là chuyện bình thường." Diệp Khiêm cũng không ngẩng đầu lên, cho dù mất xe cũng không đau lòng, tay nắm con mã đạp bước qua sông.

Trần Phù Sinh ngưng mắt nhìn bàn cờ, cau mày, chợt cười to nói: "Tốt một chiêu tìm đường sống trong cõi chết, hậu sinh khả uý a, ta thua."

Nhưng mà, Trần Phù Sinh cũng không có bởi vì thua cờ mà mất hứng, ngược lại là cao hứng không thôi. Nhìn Diệp Khiêm đang sắp lại bàn cờ, Trần Phù Sinh ha ha nở nụ cười, nói: "Không đánh nữa, đánh cờ quá hao phí tinh thần. Chúng ta tùy tiện tâm sự a."

Diệp Khiêm gật gật đầu, đem bàn cờ cất đi.

"Ung thư dạ dày, ha ha." Trần Phù Sinh đắng chát nở nụ cười, nói, "Hiện tại mới cảm giác, tánh mạng con người thật sự rất yếu ớt, ngay cả khi có được tiền tài và danh vọng, vẫn chống không lại bệnh tật."

"Người hiền đều có trời giúp, bệnh sẽ khá hơn thôi." Diệp Khiêm miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười an ủi. Hắn cũng biết câu an ủi này rất gượng ép, nhưng mà ngoại trừ nói những lời này, hắn thật sự không biết nên nói cái gì. Hắn từ trong lời nói của Trần Phù Sinh nghe ra ý tứ không cam lòng chết, hắn không phải sợ chết, mà là lo lắng càng nhiều, càng khó buông bỏ. Mặc dù đã thấy quen sinh tử, giờ phút này Diệp Khiêm cũng có chút bi thương, đối với số phận của Trần Phù Sinh một người xa lạ mà Diệp Khiêm lần đầu gặp mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui