Chập tối hơn sáu giờ, cả căn biệt thự Vương gia đã được chiếu sáng bởi những bóng đèn đầy đủ màu sắc, làm cho cả căn biệt thự trở nên lộng lẫy và xa hoa.
Tại phòng khách, mấy anh em Vương gia đều đã có mặc tại phòng khách để chơi cờ cùng ba Vương, còn mẹ Tô vì có con gái về đã đích thân xuống bếp để giám sát người làm nấu những món ăn mà cục cưng nhà bà yêu thích.
Chỉ riêng mỗi Anh Cả Vương Tử Tâm và Anh Tư Vương Thừa Quân đưa mắt nhìn nhau cười ẩn ý.
Anh Cả Vương Tử Tâm cười nhạt, nhìn lên cầu thang vẫn không thấy bóng dáng em gái đâu, ngay cả tảng đá cũng không thấy mặt mũi đâu: " Xem ra tối nay con bé sẽ không thể xuống dùng bữa được rồi. "
" Chắc là vậy rồi. " Anh Tư Vương Thừa Quân vừa nhìn về phía ba Vương đang chơi cờ mà chép miệng, gật đầu tán thành.
Ba Vương bên này mặc dù đang chơi cờ, bổng chốc ông lại nhìn về phía cầu thang như có đều suy tư, nhìn thằng nhóc thúi trước mặt hỏi: " Thằng ba, bộ em gái con đã về rồi sau? Sau từ lúc ba về đến giờ không thấy con bé đâu cả? ". Truyện Khác
" À… ừ… chuyện này…con bé ấy…" Bị ba Vương hỏi bất ngờ, Anh Ba Vương Thừa Duật cũng bị sặc một ngụm nước trà, đôi mắt nhìn dáo dác xung quanh.
Chuyện này…
Chuyện này thì làm sao anh trả lời đây?
Chẳng lẽ anh nói là con bé vẫn còn ngủ trên tầng hay là…hay là bị tảng đá bạn thân anh hành đến mức không thể xuống giường đây?
Vương Thừa Duật nhìn xung quanh, lại đưa mắt nhìn về phía anh cả như muốn cầu cứu.
Vừa hay, mẹ Tô đi lên nghe thấy, bà liếc mắt nhìn ông chồng của bà, tay đang cầm thìa múc canh đi đến, đánh lên tay chồng vài cái,: " Con bé vẫn còn ngủ, ông xã anh có ý kiến gì với con gái của em hả? Có tin em bảo luật sư thay đổi họ của con gái em không? "
" Vợ à… chuyện này…" Ba Vương thấy vợ tức giận liền buông con cờ trên tay xuống, ông tức tốc nhảy khỏi ghế mà đi đến bên cạnh ôm lấy vợ khóc lóc ỷ ôi.
Bốn anh em Vương Tử Tâm đưa mắt nhìn nhau, mắt anh nhìn mắt em, không hẹn cùng nhau bật cười.
Chỉ có mẹ Tô mới có thể trị được ba Vương dù trong hoàn cảnh nào.
Dù đã gần nửa đời người,ba Vương vẫn luôn nhường nhịn yêu thương mẹ Tô dù có chuyện gì đi chăng nữa.
Chỉ có ở đâu, dù tranh giành quyền thừa kế, chỉ có ở Vương gia, anh em hòa thuận, ai cũng có sự nghiệp riêng, không tranh chấp, cũng không cần đấu đá tranh giành, ở mọi khía cạnh họ đều luôn giành tình cảm để yêu thương đùm bọc em trai, em gái của họ.
Cũng như bao gia đình khác anh em vẫn đang tranh giành, đấu đá đến sức đầu mẻ trán, anh em trở mặt,thù hằn, ranh ghét giữa sự sống cái chết thì gia tộc ẩn giấu lại là tiếng cười, sự yêu thương làm cho người người đều phải ngưỡng mộ.
Vương gia chính là một trong những gia đình đã để bao nhiêu gia đình phải ao ước.
Trái với phòng khách ồn ào náo nhiệt giữa đôi vợ chồng già thì trên lầu lại yên tĩnh, nhẹ nhàng bấy nhiêu.
Trong phòng ngủ của Vương Tuyết Băng.
Không khí trong phòng mặc dù đã yên ắng không còn ái mụi như buổi chiều, trên chiếc giường màu hồng phấn ngọt ngào, đôi cánh tay hữu lực rắn chắc của người đàn ông vẫn ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô gái nhỏ.
Mặc dù anh đã tỉnh nhưng anh không nhúc nhích, anh một tay ôm cô gái nhỏ, một tay đỡ đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Mặt trời cũng đã lặn từ lúc nào, Triệu Hàn Dương khẽ cười, cụp mắt nhìn cô gái vẫn còn đang ngủ rất say trong lòng ngực anh, bên trên còn phủ một tấm chăn khá dày màu hồng ngọt ngào điểm tô cho làn da trắng mịn màng của cô gái làm anh phải than thầm, miệng nuốt nước bọt.
Chết tiệt…
Sao hể ở cạnh cô vợ nhỏ, năng lực chịu đựng của anh đã bay biến đâu mất rồi.
Ngay cả dục v*ng của anh không cách nào khắc chế được cả.
Cô gái nhỏ nào đó nằm trong lòng ngực anh khẽ cựa quậy, nhíu mày mở mắt nhìn không gian phòng, giọng nói vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn: " Ông xã đã mấy giờ rồi? "
Cô vừa hỏi, bàn tay nhỏ của cô theo quán tính quơ qua quơ lại trong chăn vô tình đụng chạm đến cây hàng nóng bỏng, cứng như sắt, vừa thô, vừa to lại còn dài nữa, nóng như than…
Vừa hình dung, cô gái nhỏ nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn anh, mặt càng đỏ hơn lên tiếng: " Sao anh lại…"
Triệu Hàn Dương nhìn cô vợ nhỏ bất lực thở dài, bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái đang đọng loạn dưới chặn, yết hầu kêu ngạo lên xuống không ngừng, cụp mắt nhìn cô vợ nhỏ, giọng nói khàn đặc như cố gắng kiềm chế bản thân: " Bé con,em còn đọng đậy nữa anh không chắc mọi người dưới nhà sẽ nghỉ gì đâu. Hơn nữa, cả buổi chiều anh " ăn " vẫn chưa thấy no đâu đấy, nếu em còn đọng anh đảm bảo trong vòng mười bữa nữa tháng em đừng mong rời giường. "
Vương Tuyết Băng nhìn anh, như thể không tin vào tai của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nheo mắt nhìn anh thốt ra những lời không thể tin: " Triệu Hàn Dương … anh vô sỉ… không những vô sỉ anh còn rất… rất lưu manh nha…"
" Không biết nữa, chắc là…" Triệu Hàn Dương hôn lên trán cô, cười bảo: " Chắc là sau khi em mất trí nhớ ấy. " hoặc là từ lúc anh rời khỏi em mà ân hận, rất muốn trở về yêu em,hung hăng giam giữ em bên cạnh dù em muốn hay không.
Vương Tuyết Băng nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác không thể nói thành lời: " … "
Nằm thêm một lúc, Triệu Hàn Dương liền ôm cô gái nhỏ vào phòng tắm rửa, bản thân anh trở ra dọn dẹp bãi chiến trường, đưa mắt nhìn vào sọt rác toàn là giấy lau, anh khẽ cười.
Suy đoán của anh có lẽ không sai biệt lắm, không bao lâu nữa mọi người sẽ biết thôi.
Vì đa số mỗi lần anh và cô thân mật anh đều phóng túng bắn pháo hoa vào người cô đều không dùng bảo hộ, vì vậy xác suất trúng thưởng sẽ rất cao.
Không nghỉ đến nửa, anh đứng trước cửa tủ quần áo, thấy bên trong toàn bộ là đồ giữ ấm của mùa đông, hơn nữa đây là những mẫu mới nhất năm nay của Vương Tử Nhân tự tay thiết kế, nên anh biết mẹ Tô và bốn anh em Vương gia này đều rất quan tâm đến cô con/em gái nhỏ của họ rồi.
Triệu Hàn Dương vừa lấy một bộ quần áo cho cô gái nhỏ xong, anh cũng cầm điện thoại ra bấm số của Hắc Ưng, không để bên kia lên tiếng anh đã bảo: " Lấy một bộ đồ của tôi đem đến phòng của cô ấy. "
" Lão đại, đồ của anh đã được chủ mẫu căn dặn được sắp xếp bên trong tủ quần áo của chủ mẫu ấy. Lão đại, ngài mở cửa sẽ thấy ngay. " Hắc Ưng đang cùng ba con chim ri ngồi ở ngoài hoa viên sau nhà chính, đưa mắt nhìn họ nhướng mày cười, nói xong cũng cúp máy luôn.