Triệu Hàn Dương nhếch môi cười, nhìn cô gái nhỏ của mình, anh cũng chỉ cưng chiều, một tay vẫn cầm ly sữa ấm tay kia cầm thìa múc từng thìa nhỏ đưa lên miệng cô gái nhỏ, vừa dỗ dành: " Ngoan, chỉ cần em uống một ít là được. Đợi một lát ông xã vào bếp nấu vài món ăn thanh đạm cho em ăn, được không? "
" Thật không ạ, ông xã sẽ xuống bếp nấu ăn sau? " Vương Tuyết Băng nghe anh nói hai mắt liền sáng lên, vừa mới mở miệng, Triệu Hàn Dương liền nhân cơ hội đó để đút muỗng sữa cho cô gái nhỏ của mình uống.
Nhận thấy mùi sữa trong khoan miệng của mình, Vương Tuyết Băng tức giận nhìn anh, hừ lạnh không vui, cô chu môi phòng mang trợn má không thèm nhìn anh, oai oái liếc mắt nhìn anh.
Triệu Hàn Dương nhìn từng hành động của cô gái nhỏ của mình anh cũng phải bật cười, lại đưa tay xoa đầu cô, tiếp tục lên tiếng dụ dỗ: " Bé con, em thật sự không muốn để ý đến anh sao? "
Vương Tuyết Băng hừ hừ hai tiếng, cũng không thèm nhìn anh dù chỉ một chút, cô xoay mặt nhìn ra chỗ khác.
Ba anh em Vương gia đứng nhìn một màn trước mặt cũng phải bật cười, đưa mắt nhìn nhau không hẹn cùng đi đến ngồi xuống ghế sofa cạnh Triệu Hàn Dương và những chiếc ghế trống trong phòng khách.
Vừa ngồi xuống ghế, Vương Thừa Duật đã được quản gia đem trà hoa quả lên, anh tự rót ba cốc trà đưa đến trước mặt anh cả và em trai anh, rồi anh nhàn nhã nhấm nháp từng ngụm mới ngước mắt nhìn tảng đá đang làm mọi cách để dỗ em gái anh mà nhếch môi cười: " Nhóc con, sau trong em không vui thế? Cậu ta đã chọc giận gì em rồi? "
Vương Tuyết Băng nhìn anh trai, chu mỏ phủng phịu đáp: " Em không thích uống sữa,anh ấy thì hay rồi dụ em mở miệng liền nhân cơ hội đút sữa cho em. "
Cả bốn người các anh Triệu Hàn Dương, Vương Thừa Duật, Vương Thừa Quân và Anh Cả Vương Tử Tâm cũng phải bật cười trước độ đáng yêu của cô.
Bốn con chim ri Vàng Ưng, Hắc Ưng, Bạch Ưng và Lục Ưng cũng không thể ngờ chủ mẫu nhà họ cũng có bộ mặt đáng yêu như thế, đúng là bất ngờ thật.
Anh Tư Vương Thừa Quân nhìn em gái than vãn cũng phải đau lòng, liếc mắt nhìn tảng băng đang ôm em gái mà cau mày an ủi cô nhóc: " Nhóc con, em không biết sức khỏe hiện tại của em đã kém đến mức nào rồi à? Kể từ lúc em được câu ta chăm sóc cho em ấy, em từ một cô gái năng động sức khỏe tốt giờ thì ta nói em vừa ra gió cũng sẽ phải cảm lạnh mất mấy ngày, có khi là cả tháng luôn ấy. Nên bây giờ em vẫn nên ăn uống nhiều dưỡng chất để bổ sung dinh dưỡng đi. "
Cũng là an ủi, nhưng Vương Thừa Duật cũng phải câm nín nhìn em trai anh: “…”
Thằng nhóc này có chắc là đang an ủi em gái không?
Sau anh cứ có cảm giác thằng nhóc này không mấy vui vẻ kể từ lúc biết em gái mang thai, nên tình trạng đã chịu kích thích hả?
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn em trai út cũng phải lắc đầu, cảm giác khi của họ anh hiểu được nên cũng chỉ im lặng.
Vương Tuyết Băng cũng chẳng vui vẻ, nghe anh tư nói thế cô cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng cao lãnh của bản thân bao lâu nay, giờ phút này cô cực kỳ tuổi thân rơi nước mắt.
Híc hic❗❗❗
Cô không ngờ bản thân đã kém đến mức này, mà ngay cả bản thân cô cũng tự nhận thấy đều đó.
Nghe thấy tiếng khúc thít của cô gái, Triệu Hàn Dương hoảng hồn, vòng tay ôm eo cô gái nhỏ, tay kia xoay mặc cô đối diện với mình, lên tiếng: " Bé ngoan, em làm sao thế? Khó chịu ở đâu sao? Mau nói cho ông xã nghe? "
" Đúng vậy, Tuyết Nhi, em làm sao thế? Mau nói cho anh cả nghe? "
" Nhóc con, ngoan nào, không khóc, mau nói cho anh ba biết trong người em có chỗ nào không khỏe, hay đau ở đâu? "
" Lời của hai anh nói không sai, em mau nói mình bị đau chỗ nào đi, nhóc con? "
Ba người các anh ai ai đều rất lo lắng cho sức khỏe của Vương Tuyết Băng, tuy mỗi người một câu nhưng chung quy họ vẫn rất cưng chiều em gái nhỏ của họ.
Vương Tuyết Băng không nhìn họ, cô cũng chẳng nhìn anh dù khuôn mặt nhỏ của mình đã bị gan lòng bàn tay to lớn của anh xoa nắn nhìn trái phải xem xét.
Và rồi cả bốn người các anh dỗ cô một lúc lâu thì Vương Tuyết Băng mới chịu ngừng khóc.
Sau một tháng hồ nháo thì Vương Tuyết Băng cũng đã mệt mỏi an tỉnh nằm trong lòng người đàn ông liền thiếp đi.
Cũng không biết có phải tác dụng phụ hay không mà Vương Tuyết Băng cũng đã cảm giác bản thân có gì đó không đúng, kể từ mấy ngày trước cô cảm giác bản thân không làm gì cũng rất dễ mệt mỏi, cũng rất kén ăn những món có cá thịt và hải sản…
Những ngày sau đó, khi cô được mẹ Tô cho phép đến dinh thự của Triệu Hàn Dương ở liền bảo Vàng Ưng đến tiệm thuốc tây mua que thử… kết quả sau đó là hiện lên hai vạch đỏ chót… nhưng cô vẫn không tin vào sự thật.
Sau đó liền bảo Vàng Ưng tiếp tục mua hết số que thử thai của cửa tiệm thuốc, kết quả mua được hơn ba mươi que.
Và sau đó Vương Tuyết Băng đều thử một lượt vẫn không thể tin rằng sau một đêm phúng túng ở trên đảo ấy vậy mà trúng thật.
Khiến cô vừa vui mừng vừa lo lắng không biết đứa trẻ trong bụng có an toàn hay không.
Nhưng cô cứ ngỡ rằng là mơ mà đến khi anh bước vào phòng tắm nhìn thấy cô nhỏ thừ người ngồi giữa đống que thử thai có chút buồn cười, liền ngồi xổm bên cạnh ôm cô đặt lên đùi, lên tiếng: " Bé ngoan, em ngồi trong phòng tắm làm gì vậy? *
" Cầu nguyện á…" Vương Tuyết Băng trả lời một cách vô thức như thể chưa loan kịp dữ liệu.
Triệu Hàn Dương nhướng mày, cầm đại que thử thai trên tay cô, công môi lập lại lợi lời nói của cô: " Cầu nguyện. "