Siêu Cấp Đại Gia


Quỳ trên mặt đất hồi lâu, hai đầu gối của Đỗ Thiên Minh tê cứng lại
Hắn muốn đứng dậy, nhưng không thể kiểm soát được đôi chân của mình
“ Mày! Mày muốn làm gì tao?!”
Đỗ Thiên Minh gầm lên với Thẩm như một con sư tử điên.

"Hơi áp dụng tổng số phụ." Thẩm Lãng liếc nhìn Đỗ Thiên Minh, nói nhẹ nhàng.

Cảnh tượng kỳ lạ này, Đỗ Thiên Minh thấy thật sự khó có thể hiểu được.

Một luồng sức ép mạnh đang đè lên anh ta, thậm chí khiến cho anh ta kông dám ngẩng đầu lên.

"Tại sao lại thế này? Rốt cuộc mày đã dở thủ đoạn gì với tao?"
Tiếng gào thét cuồng loạn xen lẫn với nỗi sợ của Đỗ Thiên Minh với Thẩm Lãng
"Một chút tình yêu thương chăm sóc từ trưởng lão." Thẩm Lãng nhìn xuống Đỗ Thiên Minh, cười khẩy.

"Nói láo! Trưởng lão cái gì mày, mày là loại chó! Tao là đại thiếu gia của nhà họ Đỗ, hôm nay đến đây để lấy mạng chó của mày!"
Đỗ Thiên Minh chừng mắt nhìn anh Thẩm,mắt phải trợn trắng lên, trông thật kinh hãi.

Tuy nhiên, hắn chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Như hắn bây giờ không thể đứng được,chỉ biết ngồi đấy múa mép khua môi mà thôi.


Vừa lúc đó, Thẩm Lãng đưa tay ra, túm lấy cổ Đỗ Thiên Minh, nhấc bổng hắn lên, cách mặt đất chừng nửa mét.

Đỗ Thiên Minh bị nhấc bổng lên, đôi chân hắn bị tê cứng và không còn chút sức lực nào, chẳng khác nào hai sợi bún
"Mày, có khác gì con sâu cái kiến đâu?"
Cái thứ được gọi là đại thiếu gia nhà họ Đỗ.Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn Đỗ Thiên Minh
Tài sản, vinh hoa phú quý mà nhà họ Đỗ có được,tất cả là nhờ nhà họ Thẩm để lại,không có dòng tộc Ngoan Nhân thì liệu có nhà họ Đỗ của hôm nay sao?
Thịch!
Thẩm Lãng vung nhẹ tay, anh thấy Đỗ Thiên Minh đang bay như thể hắn bị ném đi hơn năm mét vậy.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Đỗ Thiên Minh dính đầy máu, lẫn với đất cát,dính đầy lên mặt.

Dưới ống quần hắn ướt đẫm nước tiểu
"Ối, đồ vứt đi."
Nói xong, Thẩm Lãng lắc đầu thất vọng.

Anh không ngờ rằng Đỗ Thiên Minh lại sợ đến nỗi tè dầm
Mặc dù hắn không phải là con cháu của nhà họ Thẩm, nhưng hắn nhận được sự ưu ái làm việc cho nhà họ Thẩm,nhưng không ngờ rằng cuối cùng chỉ là món hàng
Xem ra tới đây Thẩm Lãng phải dạy hắn cách trưởng thành rồi!
Đỗ Thiên Minh đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, dường như hắn bị nỗi sợ lấn át trái tim.

Khá! Khá lắm!

Trước mặt cậu, xem ra tôi yếu đuối như một con ong cái kiến vậy!
Đỗ Thiên Minh thầm thán phục.
Trong lúc này dường như mọi sự thù hận hoàn toàn tan biến, tất cả những gì mà hắn nghĩ tới là giữ được cái mạng thối này.

.


Đỗ Thiên Lượng bỗng nhiên đứng dậy
Anh ta chắc chắn không chống lại nổi Thẩm Lãng, nên chỉ có thể cầu xin tha mạng cho anh trai mình.

"Tiểu thiếu gia, làm ơn anh hãy bỏ qua cho anh trai tôi.

Anh ấy vừa xuất viện,vì thế vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Đỗ.

Làm ơn hãy cho anh tôi một cơ hội!"
Đỗ Thiên Lượng thành khẩn cầu xin.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, đến cả Đỗ Thiên Minh cũng phải “ sững người”.
Cuối cùng anh ta cũng gồng lên lấy sức kéo lại cơ thể mệt mỏi của mình,quỳ trước mặt Thẩm Lãng, tự đánh vào đầu liên tục

"Tiểu thiếu gia làm ơn cậu tha thứ cho tôi, tha cái mạng thối này của tôi.Tôi sẽ coi cậu như ông của tôi!"
Đứng trước tình cảnh sống còn, Đỗ Thiên Minh chẳng còn màng đến danh dự là đại thiếu gia nhà họ Đỗ,hắn sẵn sàng buông bỏ tất cả, chỉ cần giữ được tính mạng này.
Tất nhiên, Đỗ Thiên Minh không chỉ vì sợ chết mà chọn làm bề tôi cho Thẩm Lãng,mà còn vì hắn rất sùng bái tôn thờ kẻ mạnh!
Hắn cảm thấy mình quá yếu đuối khi đứng trước Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng mà muốn giết chết hắn ta, quả thật đơn giản như giết một con kiến.
Mặc dù anh ta không thể trở thành một người mạnh mẽ như Thẩm Lãng, nhưng anh ta có thể tìm thấy một chỗ dựa vững chắc cho mình.
"Đỗ Thiên Minh,anh biết sai chưa?"Thẩm Lãng gằn một tiếng.
"Tôi biết! Tôi sai rồi!Ngày hôm đó ở bệnh viện tôi đã vu tôi cho cậu.Tôi đúng là không bằng một con chó!" Đỗ Thiên Minh gật đầu liên tục.
“Nếu như không phải anh gieo gió gặt bão thì mắt trái của anh đã giữ lại được rồi!” Thẩm Lãng nói một cách chắc chắn.
"Vâng, bây giờ tôi đang phải trả giá cho những việc làm xấu xa của mình, sau này tôi sẽ một lòng đi theo cậu, cậu chính là vị thần trong lòng tôi!"
Câu nói này được chính Đỗ Thiên Minh nói ra từ tận sâu trong lòng, không phải vì e ngại Thẩm Lãng nên mới nói vậy.
“ Tôi sẽ đặt cho anh một tên hiệu khác, vậy gọi anh là Cẩu Thặng đi, tên càng sơ sài thì càng dễ nuôi!” Thẩm Lãng đặt lại tên hiệu cho Đỗ Thiên Minh.
Thỏa mãn được một chút, trò giả mạo của hắn cũng có chút thú vị.
Một tên là Cẩu Thặng, một tên là Cẩu Đản, đây gọi là sự kết hợp Thặng Đản.
“ Cái… cái tên này quá vinh dự rồi.” Đỗ Thiên Minh không thể nhịn cười nổi.
“ Ố, vẫn ổn chứ, trong tên có mang một chữ Cẩu mới thể hiện sự yêu thương chăm sóc của trưởng bối dành cho anh.” Thẩm Lãng cười nhẹ.
Sau đó, Thẩm Lãng lại thay đổi biểu cảm, hắn ta nghiêm túc cảnh báo: "Từ giờ trở đi, anh và Thiên Lượng đều chịu sự phân công của ta, không yêu cầu lúc nào cũng phải làm việc tốt nhưng tuyệt đối không được làm chuyện xấu, nếu không anh sẽ giống như viên gạch này!"
Chỉ thấy Thẩm Lãng nhặt một viên gạch, cầm nó trong tay nhẹ nhàng bóp, viên gạch ban đầu liền biến thành một đống cát vụn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai anh em Đỗ Thiên Minh và Đỗ Thiên Lượng đều bị khiếp sợ.
"Tiểu gia gia, Thẩm Lãng, tôi đều nghe theo cậu!"
"Tiểu gia gia, Thẩm Lãng, tôi nguyện làm trâu làm ngựa!"
Chỉ mới bóp nhẹ, viên đá đã vỡ vụn rồi, xem ra trong mắt hai anh em họ, Thẩm Lãng vẫn luôn tồn tại như một vị thần.
“ Được rồi, hai người tiếp tục công việc của mình đi, tôi lái xe đi hóng gió, trước nửa đêm sẽ quay lại kiểm tra kết quả.”

Nói xong câu này, Thẩm Lãng lái chiếc Hummer H2 của Đỗ Thiên Minh và rời đi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, chiếc Hennessey Venom gặp quá nhiều ở thành phố như Bình An rồi, chiếc Hummer H2 này xem ra cũng có chút thú vị.
Tin tức hai thiếu gia nhà Đỗ gia tới công trường xây dựng để làm việc đã lan truyền khắp cả thành phố Bình An.
Thiếu gia Đỗ thường ngày hung hăng ngang ngược, làm biết bao chuyện xấu vậy mà gần đây lại biến thành bộ dạng thấp kém, thậm chí còn tình nguyện làm những việc tốt.
Chắc chắn sẽ là tin hot đây!
Chuyện này đã được đăng lên làm tiêu đề chính của tin tức toàn thành phố.
Trên thực tế, chuyện hai thiếu gia nhà Đỗ gia đến công trường xây dựng để di chuyển những viên gạch thực sự cũng chẳng có gì, ngay cả Đỗ Kim Thủy cũng đang quét đường phố, chuyện này đem ra so sánh thực sự không có gì.
Lúc Đỗ Kim Thủy đi quét đường, hắn ta bịt kín mít vì sợ bị người khác nhận ra.
Nếu như hắn bị nhận ra, chắc chắn cả thành phố Bình An sẽ được một phen kinh động.
Thẩm Lãng mới thực sự là người đứng sau những chuyện này, hiện nay Đỗ gia đã thuộc sự kiểm soát của hắn.
Lái chiếc Hummer H2, chạy điên cuồng trên đường giống như một con tê giác hung bạo.
Thẩm Lãng dự định lái xe đi uống chút gì đó lạnh lạnh, thời tiết thực sự không thích hợp để đi lang thang bên ngoài.
Thời tiết hôm nay nóng một cách kinh khủng, vừa hay để chú gà trắng Đỗ Thiên Minh ở lại công trường tập luyện, không chịu khổ thì sẽ mãi là một kẻ yếu đuối thôi.
Thế nhưng ở đây có một chiếc Porsche Panamera, ép phải dừng xe, lách từ phía sau xe Thẩm Lãng vượt lên phía trước, vượt qua Thẩm Lãng đang lái xe bình thường.
Đuôi xe Porsche đã chạm vào miếng bảo vệ của xe Hummer H2.
Có điều, chiếc Hummer của Thẩm Lãng không sao, ngược lại, chiếc Porsche Panamela bị hỏng đèn chiếu hậu.
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh băng, hắn ghét nhất có người chèn xe.
Chèn thì chèn đi, kỹ năng lái xe như thế vẫn cần luyện chân.
Chưa kịp đợi Thẩm lãng xuống xe nói chuyện, từ trên chiếc Porsche Panamela bước xuống một người phụ nữ với lớp trang điểm khá đậm.
Người phụ nữ đó chân đi giày cao gót, hùng hổ bước đến cạnh xe của Thẩm Lãng, vỗ mạnh vào cửa xe, mắng chửi không ngớt.
“ Cậu lái xe cái kiểu gì vậy? Mù à?Tôi còn đang vội đến thẩm mỹ viện để làm đẹp đấy, rốt cuộc cậu có mắt không vậy?”
..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận