Siêu Cấp Đại Gia


“Con gái cô bị bạn trai lừa dối thì cũng đừng trút giận lên đầu người khác như thế chứ.

Không phải ai cũng giống nhau đâu.

Đây là em gái của người yêu tôi, tôi chỉ đưa cô ấy ra đây uống cà phê thôi.

Sao cô cứ thích kiếm chuyện vậy?”
Thẩm Lãng đã gặp kiểu người như thế này rất nhiều rồi.

Tự coi mình là thượng đế rồi bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ những người qua lại, cứ làm như chuyện gì mình cũng biết, chuyện gì mình cũng hiểu vậy.

“Ồ, bây giờ tôi mới biết đây là em gái của người yêu cậu đấy.

Đã thế thì tôi càng phải nói cho cậu biết, cậu đưa em gái của người yêu đi uống cà phê mà không bỏ ra nổi 50 nghìn à? Cậu làm anh rể như thế là dở rồi.”
Một người tâm lý bỗng chốc biến thành một bà cô độc mồm độc miệng, bắn một tràng liên thanh vào mặt của Thẩm Lãng.

Lâm Manh Manh đứng bên cạnh cũng suýt tin những gì người đàn bà này nói.

Thẩm Lãng câm nín không nói được gì nữa.

Anh cũng chỉ quên ví tiền và điện thoại chứ cũng chẳng làm gì ghê gớm cả.

Bây giờ anh gọi quản gia 9527 thì lập tức sẽ có người đưa tới.

“Manh Manh, anh mượn điện thoại của em một chút, anh gọi một cuộc điện thoại.” Thẩm Lãng nói với Lâm Manh Manh.

“OK anh rể.” Lâm Manh Manh lấy điện thoại ra đưa cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đón lấy và nhanh chóng bấm gọi đến một số điện thoại.

“9527, điện thoại và ví của tôi đều đang để ở phòng làm việc ở Đại học Giang Hoa.


Cậu đến đó lấy rồi trong 10 phút mang đến cửa hàng Starbucks trên đường Chấn Hưng giúp tôi.”
Thấy vậy bà cô kia bĩu bĩu môi và nói thầm trong lòng, làm gì mà gọi người ta như gọi phạm nhân vậy, làm gì có ai tên là 9527 chứ.
Mà Lâm Manh Manh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, ông anh rể này có vẻ hơi không đáng tin, sao lại có người tên là “9527” chứ?
Lâm Manh Manh không hiểu rõ về người bạn trai của chị mình nhưng từ những gì mà chị giới thiệu thì cô cũng biết người này gia cảnh bình thường, thu nhập cũng bình thường.

Không đến nỗi uống một cốc cà phê mà cũng phải giả vờ như thế chứ?
“Manh Manh, đợi chúng ta uống xong cà phê thì 9527 cũng kịp đưa tiền và điện thoại sang đây.

Sau đó anh sẽ đưa em đi mua sắm, nhân lúc đang rảnh rỗi em nghĩ thử xem mình cần mua những gì.

Em không cần khách sáo đâu, em là em của Nhuyễn Nhuyễn thì cũng là em của anh.” Thẩm Lãng nói.

“Vâng, được ạ.” Lâm Manh Manh gật đầu.
Bà cô độc mồm độc miệng bên cạnh mặc dù không còn chế nhạo Thẩm Lãng nữa nhưng thái độ của bà ta thể hiện rõ là đang coi thường Thẩm Lãng.
Chỉ mười phút sau, Thẩm Lãng nhìn thấy 9527 qua ô cửa kính, anh nghĩ thầm trong lòng anh ta cũng đúng giờ thật đấy.

Không hổ danh là quản gia tư nhân của Century Blue, dịch vụ phục vụ này đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

“Manh Manh, nhìn kìa, 9527 đến rồi.” Thẩm Lãng chỉ ra bên ngoài cửa hàng.
Lâm Manh Manh quay đầu nhìn theo hướng ngón tay của Thẩm Lãnh, cô thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, đi giày da sáng bóng, chải kiểu tóc đẹp trai ngời ngời nhưng lại đi xe điện tự lái của những người shipper.
Cảnh tượng này làm Lâm Manh Manh thấy hơi kỳ quái.
Mặc vest, thắt cà vạt nhưng đi xe điện của shipper.

Hình ảnh này đúng là hiếm gặp.

Không phải Lâm Manh Manh coi thường những người đi xe đạp điện nhưng cách ăn mặc của 9527 thực sự không phù hợp để đi xe đạp điện.
“9527 là thế nào với anh rể vậy?” Lâm Manh Manh tò mò hỏi.
“Là bạn bè.” Đương nhiên hiện tại Thẩm Lãng không thể để lộ thân phận của mình được.
“Bạn của anh rể có cá tính nhỉ.” Lâm Manh Manh cười.

“Cũng bình thường.”
Thẩm Lãng đoán Lâm Manh Manh đang nói đến chuyện 9527 mặc vest đi xe đạp điện.

9527 làm chuyện khác người như thế cũng là vì tận tâm với công việc.

Để phối hợp ăn ý với vai khiêm tốn, giản dị mà Thẩm Lãng đang diễn thì 9527 phải mượn tạm một chiếc xe điện giao hàng để đi vì công ty quản gia Century Blue không có chiếc xe nào có giá trị thấp hơn 3,4 tỷ.

Lúc bà cô kia nhìn thấy 9527 dừng chiếc xe đạp điện giao hàng ở trước cửa, khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên lộ ra ý châm chọc.

“Chao ôi, nhân viên giao hàng vất vả thật đấy, chắc là đơn hàng này giao chậm rồi.

Cuộc sống của người dân lao động đúng là khốn khổ mà.”
Bà cô này nói bằng thứ giọng quái gở lạ lùng, rõ ràng là bà ta coi thường 9527 vì anh này lái chiếc xe đạp điện giao hàng tới.

Nhưng trang phục và đầu tóc của 9527 thì lại đáng giá cả mấy chục triệu.

Thẩm Lãng liếc nhìn bộ quần áo và đầu tóc của bà cô kia rồi mới nói giọng nhàn nhạt: “Tôi khuyên cô bớt cà khịa đi.

Nếu như cô được như anh ta thì không đến nỗi phải đeo một cái túi giả đâu.”
Vốn dĩ Thẩm Lãng không muốn nói những điều đó ra nhưng bà cô kia cứ thích kiếm chuyện với anh nên anh cũng không nể mặt bà ta nữa.

Như bị chọc vào đúng chỗ đau, bà cô độc địa kia vội vàng giấu cái túi LV giả ra phía sau rồi cau mày lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Nhưng bà cô này vẫn không phục Thẩm Lãng.

Bà ta nghĩ rằng bạn của Thẩm Lãng là một shipper thì Thẩm Lãng chắc cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.

Mà chiếc túi LV giả kia cũng tốn của bà ta mấy chục triệu chứ không ít.


So như thế ra thì bà ta vẫn còn hơn Thẩm Lãng chán.

9527 đưa điện thoại và ví tiền cho Thẩm Lãng, sau đó cúi đầu thật sâu rồi mới xoay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Manh Manh cảm thấy rất khó hiểu, bạn bè với nhau thì cần gì phải cúi đầu vậy chứ?
“Anh rể, bạn của anh buồn cười thật đấy.” Lâm Manh Manh nói.
“Anh ấy từng làm việc ở nước ngoài một thời gian nên quen làm như vậy rồi.” Thẩm Lãng bịa bừa ra một lý do.
“Ra nước ngoài du học không đến nỗi trở về làm shipper chứ?” Lâm Manh Manh thấy hơi bất ngờ.

“Ra nước ngoài không nhất định là đi du học, cũng có thể là đi làm thêm.

Cũng có thể do trong nhà gặp khó khăn về tiền bạc.” Thẩm Lãng cười.
Sau đó, Thẩm Lãng lại hỏi Lâm Manh Manh: “Manh Manh, hay là gọi thêm hai tách cà phê và một số món tráng miệng nữa đi.

Em thích ăn loại bánh nào thì gọi bánh đó đi.”
“Thật sự cần gọi thêm ạ?” Lâm Manh Manh hơi do dự bởi vì cô không biết khả năng kinh tế của Thẩm Lãm thế nào và cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.

“Hơn một triệu thì anh có đủ.” Thẩm Lãng cười nhẹ.
Mua một cửa hàng này cũng là chuyện nhỏ chứ huống hồ gì chỉ là mua vài miếng bánh ngọt.

“Vâng… Vâng.” Lâm Manh Manh gọi hai chiếc bánh pho mát.
Lần này là do Thẩm Lãng trả tiền.
Giá cũng không đắt lắm, ngay cả người bình thường cũng đủ tiền thỉnh thoảng tới đây ăn.

Nhưng cô gái ở quầy bar cảm thấy hơi sững sờ khi thấy Thẩm Lãng rút chiếc thẻ nhỏ màu xanh lam ra.
Đôi mắt cô gái mở to trừng trừng và đầu óc trở nên trống rỗng.
“Có chuyện gì sao?” Thẩm Lãng liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái.
“Không… không sao, mời anh đợi một chút.

Bánh pho mát của anh lập tức có ngay.” Cô gái ở quầy bar trở nên căng thẳng.
Cô không bao giờ ngờ rằng là mình có thể thấy chiếc thẻ Century Blue trên đời.

Vì chiếc thẻ màu xanh còn hiếm hơn chiếc thẻ màu đen vàng rất nhiều.

Điều bất ngờ hơn nữa là vị khách có thẻ Century Blue này lại dùng nó để trả tiền cà phê và món tráng miệng.

Cô gái không khỏi cảm thán trong lòng: “Đúng là đại gia có khác.

Mua có cốc cà phê mà cũng phải dùng Century Blue để thanh toán.

Chẳng khác nào cầm thẻ vàng đen ra chợ mua dưa mua cà.”
Lâm Manh Manh hơi tò mò khi thấy phản ứng của cô gái ở quầy bar nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Khi Thẩm Lãng và Lâm Manh Manh ngồi xuống lần nữa thì cà phê và bánh pho mát đã được đưa tới bàn.
Ngoài ra còn có hai chiếc bánh ngọt màu nhung đỏ.
Thẩm Lãng nhìn thấy có thêm hai chiếc bánh ngọt màu nhung đỏ thì anh lập tức hiểu ra, cũng không ra hỏi người phục vụ, anh biết trong lòng là được rồi.

Nhưng Lâm Manh Manh lại tò mò hỏi: “Hả? Sao lại có thêm hai cái bánh nữa vậy? Chắc là nhầm rồi.”
Người phục vụ mỉm cười và nói: “Xin chào anh chị, đây là bánh quản lý chúng tôi tặng hai người.

Chúc hai người ngon miệng.”
Cô gái ở quầy bar lúc trước phát hiện ra Thẩm Lãng là người dùng thẻ Century Blue thì báo ngay cho quản lý cửa hàng biết.

Thế nên người quản lý cửa hàng mới quyết định tặng họ hai phần bánh.
Mặc dù Thẩm Lãng chỉ tiêu có hơn một triệu nhưng với thân phận là người có được tấm thẻ Century Blue thì người bán hàng phải đứng hình trước anh vì quá kinh ngạc.

Đối với những người như quản lý cửa hàng, càng tiếp xúc với nhiều người thì đầu óc càng mở rộng và linh hoạt.

Hãy tự hỏi bản thân mình, ai mà chẳng muốn gặp những sếp lớn chứ, nhưng có phải ai cũng có cơ hội để tiếp xúc với những người như thế đâu.
Người quản lý cửa hàng không quan tâm đến tiền mấy cái bánh mà anh ta chỉ quan tâm tới các mối quan hệ của mình.

Lâm Manh Manh cảm thấy khó hiểu, cô không hiểu tại sao quản lý cửa hàng lại tặng bọn cô hai phần bánh miễn phí? Có phải cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi gì không?
Cũng đúng lúc này, bà cô độc mồm độc miệng ở bàn bên bắt đầu phản đối cửa hàng.
“Tại sao các anh tặng bọn họ bánh mà không tặng tôi? Tôi đến đây còn tiêu nhiều tiền hơn bọn họ nữa.

Như thế là không công bằng!”
Trước sự phản đối của bà cô này, người phục vụ lúng túng cười không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu nói thật thì e rằng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của bà ta, trên đời này làm gì có sự công bằng tuyệt đối.

Vị khách này đang có trong tay thẻ Century Blue, trên thế giới có mấy người có được chiếc thẻ này chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận