Siêu Cấp Đại Gia


Không nói đến những thứ khác, tiếng rung này tuyệt đối là không được kiểm soát tốt.

"Tớ nghĩ chuyện đó không sao cả.

" Hứa Tịnh bác bỏ.

"Cậu không hiểu, cái này gọi là hứng thú dạt dào.

" Trương Lan cũng nói.

Vẻ mặt của Chúc Dương Dương lập tức u ám: "Cậu có tư cách gì để đánh giá anh ấy?"
"Mau nhìn xem, Miêu Thiên Vương nhìn về phía chúng ta kìa!" Hứa Tịnh chỉ chỉ.

Chứng kiến cảnh tượng này, Chúc Dương Dương lập tức lấy điện thoại di động mở máy ảnh lên để kiểm tra lớp trang điểm của cô ta, sửa sang lại lớp trang điểm.

Thật đúng là một kỹ nữ đầy mưu mô.

Có điều, người mà Miêu Thiêu Phong nhìn cũng không phải cô ta.

Miêu Thiêu Phong đảo qua một vòng, anh ta đang tìm người của nhà họ Thẩm, sự thật mà anh ta biết cũng không nhiều lắm, nhưng công ty môi giới tạm thời cho anh ta biết yêu cầu của nhà họ Thẩm.

"Thật ra, Miêu Thiên Vương, quả thật có chút căng thẳng, hơi thở của anh ấy, hình như rất không ổn định.

" Lâm Manh Manh ăn ngay nói thật.

Tuy rằng Lâm Manh Manh cũng là một người hâm mộ trung thành của Miêu Thiêu Phong, nhưng so với ba cô gái khác, cô ấy vẫn có sức phán đoán của riêng mình, cũng không phải là hoàn toàn mê muội.

"Cậu đang nói gì đấy, Manh Manh?"
"Miêu Thiên Vương đang tập trung tinh thần.

"
"Sao cậu lại dốt nát như anh rể của cậu vậy Manh Manh?"
Bị ba chị em này thay phiên chỉ trích, trong lòng của Lâm Manh Manh có vẻ không vui.

Cô ta cho rằng, trạng thái của Miêu Thiên Vương thật sự không tốt, hai chuyện khác nhau không thể nhập lại thành một được.


Hơn nữa, trên thực tế mối quan hệ giữa Lâm Manh Manh và ba chị em kia cũng không tốt lắm, bốn người đó chẳng qua đều là gặp dịp thì chơi mà thôi.

"Mấy người các cậu đừng nói nữa, yên lặng nghe hát đi!"
Nếu như dựa theo ngày trước, Lâm Manh Manh thật không có lo lắng như vậy, nhưng từ khi cô ấy kết thân với "Người bạn tâm giao", cô ta đã thẳng lưng và không phải chịu đựng sự tức giận của các chị em trong ký túc xá.

Sau khi Miêu Thiêu Phong hoàn tất xong bài hát, dưới đài truyền đến tiếng vỗ tay của khán giả, nhưng trong lòng của anh ta lại càng thêm lo lắng không yên.

Rất nhiều người cũng không biết, Miêu Thiên Vương của bọn họ đang phải trải qua một bài kiểm tra khắc nghiệt.

Nếu như vừa ca hát vừa có thể thoả mãn ông lớn kia, vậy thì sự nghiệp tương lai của anh ta sẽ nâng cao một bước.

"Một lần nữa cảm ơn anh Thẩm, cảm ơn anh Thẩm đã đến tham dự buổi hòa nhạc.

"
Vẻ mặt của Miêu Thiêu Phong rất bình tĩnh, nhưng trong lòng của anh ta lại vô cùng bối rối.

Dưới khán đài truyền đến tiếng hò reo của người hâm mộ, anh ta cũng không quan tâm, anh ta chỉ để ý đến ông lớn chưa xuất hiện ở dưới khán đài có xuất hiện hay không mà thôi.

Kết quả quá rõ ràng, Thẩm Lãng không có khả năng lộ mặt trong buổi hòa nhạc.

Hơn nữa ở trong mắt của Thẩm Lãng, nhiệm vụ của Miêu Thiêu Phong đã hoàn thành, nhưng anh không hài lòng lắm với sự biểu hiện này, hoàn không đáng cho Thẩm Lãng lộ diện.

Chứng kiến ông lớn không có trả lời, cũng không có tiến hành ra hiệu, hiển nhiên là không có ý định gì với anh ta, điều này làm cho tâm trạng của Miêu Thiêu Phong thoáng cái rơi xuống vực sâu.

"Là do tôi quá căng thẳng, không thể thoả mãn ông lớn của nhà họ Thẩm, thật đáng tiếc, thực sự vô cùng đáng tiếc!"
Lúc này, rất nhiều người hâm mộ đã chen chúc tới.

Bọn họ xin Miêu Thiêu Phong ký tên cho mình, đề nghị được chụp ảnh chung với anh ta.

Trong nháy mắt, Miêu Thiêu Phong bị biển người bao quanh.

Nhiều lời tán dương vang lên bên tai của anh ta, những cử chỉ ân cần và tình yêu thương của người hâm mộ đến như thủy triều.

Lâm Manh Manh và đám người Chúc Dương Dương làm vẻ mặt si mê.

"Trời ơi, đây là thực lực của Thiên Vương, quả thực rất rung động!"

"Nhìn vào làng giải trí, chỉ có một số ít người có thể đạt được số lượng fans như vậy!"
"Được nhiều fans ủng hộ như vậy, hiện tại Miêu Thiên Vương khẳng định cự kỳ hài lòng!"
Hài lòng?
Thật sự vô cùng hài lòng!
Hiện tại Miêu Thiêu Phong rất muốn khóc, anh ta rất hối hận, trước lúc biểu diễn anh ta đã không ổn định lại hơi thở, thế cho nên trạng thái của anh ta lúc biểu diễn không tốt.

"Tôi đi ra bên ngoài chờ cô.

"
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua Lâm Manh Manh, nhàn nhạt mở miệng.

Sau đó, anh quay lưng lại, đi tìm cửa ra vào.

"Anh không muốn chụp ảnh chung với Miêu Thiên Vương sao?" Lâm Manh Manh hỏi.

Thẩm Lãng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Lâm Manh Manh nói rằng: "Không muốn.

"
Trong giọng nói của anh không có đố kị, cũng không có quái lạ, có chỉ có hờ hững và rộng rãi.

Thẩm Lãng trả lời, phát ra từ nội tâm, cũng không có chút cố ý nào.

Không muốn chính là không muốn, trong mắt của anh thì Miêu Thiêu Phong chỉ là một người bình thường, anh căn bản không có để anh ta ở trong lòng.

Lâm Manh Manh có chút ngoài ý muốn, cô ta không biết Thẩm Lãng có thật sự không quan tâm, hay chỉ do đố kị sinh ra chán ghét hay không.

Lúc này, Miêu Thiêu Phong miễn cưỡng vui cười, tâm trạng của anh ta cực kỳ tồi tệ.

Với anh ta, ông lớn của nhà họ Thẩm không xuất hiện thì anh ta căn bản cũng không có tâm trạng quan tâm đến những người hâm mộ này.

Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười ứng phó với người hâm mộ, mắt của anh ta quét qua đám đông này đến đám đông khác.

Đột nhiên, anh ta chú ý tới một người thanh niên vô cùng đặc biệt.


Bởi vì toàn hội trường chỉ có người thanh niên này đưa lưng về phía anh ta, cũng chỉ có người thanh niên này bình tĩnh rời khỏi hội trường.

Phải biết rằng, sau khi buổi hoàn nhạc hoàn tất chính là thời điểm tốt nhất để kí tên và chụp ảnh chung, vậy mà người này lại trực tiếp bỏ qua cơ hội lần này, lựa chọn rời đi một cách vui vẻ.

Miêu Thiêu Phong cảm thấy có điều gì đó không đúng, người có thể bước đi bình tĩnh như vậy chẳng lẽ là ông lớn của nhà họ Thẩm sao?
"Anh Thẩm, chờ một chút, xin anh chờ tôi một chút.

"
Miêu Thiêu Phong nhanh chóng la lên, anh ta muốn biểu đạt sự áy náy với anh Thẩm.

Khi những người hâm mộ nhìn thấy cách cư xử "hèn mọn" này của thần tượng, bọn họ đã rất tò mò và bất ngờ.

Bình thường Miêu Thiên Vương rất lạnh lùng kiêu ngạo, anh ta đã trở thành một kẻ hèn mọn như vậy từ khi nào?
Trái tim theo đuổi thần tượng một cách cuồng nhiệt của Lâm Manh Manh, vào giờ khắc này có chút dao động.

Cô ta nhịn không được mà nghi ngờ, con người thật sự của Miêu Thiên Vương rốt cuộc là một người như thế nào, anh ta có thật sự hoàn mỹ không chút sứt mẻ như hình tượng không?
Lúc này, Thẩm Lãng lập tức biến mất trong đám người, khiến Miêu Thiêu Phong cảm thấy tiếc nuối một cách sâu sắc một lần nữa!
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Lâm Manh Manh và đám chị em đã đi ra trung tâm thể dục Vân Thành.

Các cô gái phải chụp ảnh chung với Miêu Thiêu Phong để khoe khoang với Thẩm Lãng.

Đối với chuyện này, Thẩm Lãng lạnh lùng cười.

Chỉ cần anh mở miệng, đừng nói là chụp ảnh chung, ngay cả ảnh khỏa thân của anh ta cũng có.

Thế nhưng, Thẩm Lãng sẽ không cho Miêu Thiêu Phong cơ hội được chụp ảnh chung với anh.

Biểu diễn ca khúc phát huy không tốt, không thể khiến Thẩm Lãng cảm thấy thoả mãn, cơ hội thoáng qua chỉ dành cho những ai chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi xem hết buổi hòa nhạc thì đã muộn rồi.

Thẩm Lãng liếc nhìn Lâm Manh Manh, nói rằng: "Về nhà thôi.

"
"Tôi muốn đi hát với đám chị em, đêm nay sẽ không trở về.

" Lâm Manh Manh bĩu môi.

"Cô chắc chắn không về sao?" Thẩm Lãng hỏi.

"Chờ sau này công việc bận rộn, sẽ không có cơ hội tụ tập nữa, cho nên đêm nay phải đi chơi" Thái độ của Lâm Manh Manh từ từ cứng rắn.


"Không đi không được sao?"
"Không được!"
"Tôi cùng đi với cô.

"
"Không cần!"
Lúc Thẩm Lãng đề nghị muốn đi ca hát với đám người Lâm Manh Manh, Lâm Manh Manh phản ứng rất mạnh mẽ.

"Chị của cô đã dặn dò tôi phải bảo vệ cô, hiện tại đã đến nửa đêm, nơi cô muốn đi là KTV, tôi không thể không quan tâm.

"
Thẩm Lãng biết tính tình của Lâm Manh Manh rất cứng đầu, bây giờ bắt cô ta trở về nhà thì khả năng không cao, vậy thì anh chỉ có thể đi cùng cô ấy.

"Anh thật phiền phức!" Vẻ mặt của Lâm Manh Manh nhất thời mất hết hứng thú.

"Các cô cứ việc hát, tôi sẽ ngồi một bên, sẽ không xen vào đâu.

" Thẩm Lãng nói.

"Được rồi được rồi.

" Lâm Manh Manh cũng biết, muốn bỏ qua Thẩm Lãng, độ khó quá lớn.

Dù sao cũng đi KTV hát, cô ta cũng không sợ Thẩm Lãng mách lẻo với chị của cô ta.

Lúc này, Thẩm Lãng rút thẻ bạch kim của KTV Quân Đình từ trong ví tiền ra, đưa cho Lâm Manh Manh.

"Cầm lấy, đây là thẻ mà tôi đã dùng ở KTV Quân Đình, an ninh xung quanh nơi này khá tốt, tốt nhất nên đến đây.

"
Thẩm Lãng không tiết lộ thẻ này có thể được hưởng bao nhiêu đặc quyền trong KTV Quân Đình.

Không nghĩ tới, Lâm Manh Manh thậm chí còn không thèm nhìn nó, nói: "Tôi có người bạn kia, đã đặt phòng VIP cho tôi rồi.

"
Nói ra những lời này thì Lâm Manh Manh có một chút khoe khoang.

Nghe cô ta nói thế, ánh mắt của Thẩm Lãng lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng.

Người bạn kia?
Chắc là thân tín của Thẩm Tư Nguyên sắp xếp vào tập đoàn Phi Vũ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận