Siêu Cấp Đại Gia


“Ai nói tôi là sinh viên, tôi có chứng chỉ hành nghề của bác sĩ, đồng thời còn là người hướng dẫn của Sở nghiên cứu y học Bình An.” Nói xong, Thẩm Lãng bèn lấy giấy chứng nhận ra.
Triệu Thiết Sơn phát hiện, vào thời khắc quan trọng Thẩm Lãng có thể khống chế cục diện.

Mỗi câu mỗi chữ này, đều có thể nhắm chỗ cần thiết, làm đối phương không còn lời nào để nói.
Sắc mặt Diệp Lâm Phong tối đen, trong lòng thầm nghĩ: “Được đấy Triệu Thiết Sơn! Diễn đến nơi đến chốn, ngay cả thứ này mà ông cũng đã chuẩn bị xong cho cậu ta rồi, xem ra là cố ý đề bạt thằng nhóc này!”
Có thể vào được Sở nghiên cứu y học Bình An, hơn nữa còn đảm nhiệm vai trò người hướng dẫn, cần phải có năng lực chuyên môn vô cùng cao, rất khó đạt được.
Chẳng qua, đây đều là nhờ Thẩm Lãng dựa vào việc học thật mà có được, nhân tài đặc biệt thì có con đường riêng, chuyện này cũng hợp lý.
“Lão Triệu, cậu ta thực sự có thể đi à?” Ông chủ Đỗ hơi nghi ngờ, dù sao Thẩm Lãng vẫn còn rất trẻ tuổi, ngành chữa bệnh này cần nhất chính là kinh nghiệm.
“Tình huống của Đỗ công tử nguy hiểm, ai cũng không dám chắc tự tin một trăm phần trăm.

Chỉ có điều là Tiểu Thẩm có thể chắc chắn đến bảy phần, nên chọn như thế nào, trong lòng ông chủ Đỗ hẳn là sẽ hiểu được.” Viện trưởng Triệu trả lời.
“Nếu không, thì để Tiểu Thẩm và chủ nhiệm Diệp cùng tham gia giải phẫu, như vậy càng đảm bảo hơn.” Viện trưởng Triệu nhường một bước nói.
Diệp Lâm Phong lại rất là bất mãn.
Để ông ta và sinh viên vừa mới vào nghề cùng làm với nhau, ông ta cho rằng đó là một loại sỉ nhục.
Thật sự không biết, địa vị của Thẩm Lãng lớn tới mức nào, có thể cùng cứu người với truyền nhân của thần y, là phúc phận tu ba đời mới có của nhà cậu ta!
“Tôi không đồng ý! Ông chủ Đỗ, cậu ta không xứng được làm phẫu thuật cùng với tôi, ngay cả làm trợ thủ của tôi cũng không xứng!” Diệp Lâm Phong khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: “Lần phẫu thuật này, tôi sẽ hoàn toàn phụ trách, tôi nhất định sẽ phẫu thuật thành công, sẽ bảo vệ hoàn chỉnh con mắt của Đỗ công tử!”
Diệp Lâm Phong liều mạng, ông ta bí quá hóa liều, đánh cược một phen, ông ta không cho phép Thẩm Lãng đoạt được danh tiếng của mình.
Nếu như lần này cược thắng, thì sẽ trở thành ân nhân của nhà họ Đỗ, lúc đó có thể kéo được một khoản tài trợ lớn, vô cùng có lợi với việc thăng chức tiếp theo.
“Được! Trưởng khoa Diệp, ông đã tự tin như vậy, thì lần phẫu thuật này để cho ông làm, phẫu thuật thành công tôi sẽ thưởng hậu hĩnh!” Ông chủ Đỗ lớn tiếng nói.
Vẻ mặt Triệu Thiết Sơn không vui, nhưng thấy ông chủ Đỗ đã quyết định như thế, cũng không thể tiếp tục dây dưa làm ảnh hưởng đến nạn nhân.
Rốt cuộc thì, ông chủ Đỗ vẫn cảm thấy Thẩm Lãng còn rất trẻ tuổi, kém xa Diệp Lâm Phong dày dặn kinh nghiệm.
Triệu Thiết Sơn vỗ vỗ vai Thẩm Lãng, ra hiệu cho Thẩm Lãng không cần phải thất vọng.
Thẩm Lãng không có gì phải thất vọng cả.

Anh đến đây cũng không phải vì nể mặt ông chủ Đỗ, ông chủ Đỗ chẳng là cái gì cả, chỉ là anh còn nợ Triệu Thiết Sơn một cái ơn mà thôi.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Diệp Lâm Phong khinh thường liếc nhìn Thẩm Lãng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hả hê, trong lòng dâng lên cảm giác điên cuồng: “Muốn cướp danh tiếng của ông đây, không có cửa đâu!”

Tới giờ, Diệp Lâm Phong và mấy nhân viên y tế khác đều xuất hiện trước phòng phẫu thuật.
Trên bàn phẫu thuật là Đỗ Thiên Minh đang nằm, đã tiến vào trạng thái nửa người bị tê.
Diệp Lâm Phong dựa theo phương án phẫu thuật hoàn hảo mà ông ta vạch ra, bắt đầu nhặt những mảnh thủy tinh ở rìa nhãn cầu của Đỗ Thiên Minh.
Lúc này, lòng tin của ông ta tăng gấp bội.
“Ở thành phố Bình An này, có cuộc phẫu thuật nào mà Diệp Lâm Phong ông đây đã không giải quyết được, thì các người cũng đừng mơ có thể giải quyết được.

Diệp Lâm Phong ông không chữa khỏi được bệnh, thì các người cũng đừng hòng chữa được!”
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong hai mươi phút, tất cả đều thuận lợi.
Đột nhiên, hốc mắt của Đỗ Thiên Minh bắt đầu chảy rất nhiều máu, dường như đã bị dao giải phẫu đụng trúng dây thần kinh.
Diệp Lâm Phong ban đầu còn tràn đầy tự tin, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, trán ông ta ứa ra mồ hôi, tay của ông ta run lẩy bẩy tới mức không thể cầm nổi dao phẫu thuật.
“Kẹp cầm máu! Kẹp cầm máu!”
Vốn là cuộc phẫu thuật đang được tiến hành theo thứ tự, lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả nhân viên y tế đều căng thẳng, không dám nói chuyện to tiếng.
Máu!
Rốt cuộc ngưng chảy lại!
Chỉ là, Diệp Lâm Phong không dám tiếp tục cuộc phẫu thuật.
Sợ hơi không cẩn thận, sẽ khiến mắt tiếp tục chảy máu, đến lúc đó chưa kể mảnh thủy tinh không lấy ra được, sẽ còn khiến sọ não bị tổn thương.
Đầu óc Diệp Lâm Phong trống rỗng, kinh hoàng, mê mang.
Thua cuộc!
Phẫu thuật thất bại, đồng nghĩa với việc rất có thể sẽ mất hết danh dự.
Cho dù việc phẫu thuật vô cùng khó khăn, xác suất thành công không cao, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong tay ông ta.
“Xong! Xong! Để tt và thằng nhóc kia hoàn toàn nắm đằng chuôi.

Còn mình mẹ nó làm thế nào để đối mặt với ông chủ Đỗ đây!”
Trước đó vô cùng tự tin đáp ứng ông chủ Đỗ là sẽ phẫu thuật thành công, bây giờ lại lúng túng muốn chết.
Càng khiến ông ta lo sợ là, chọc giận nhà họ Đỗ, sau này còn có đường sống sao?
Trong tâm trạng thất vọng cùng cực và sụp đổ, Diệp Lâm Phong đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Trưởng khoa Diệp, sao rồi, phẫu thuật rất thành công hả!” Ông chủ Đỗ tươi cười bước lên đón.
“Rất xin lỗi, ông chủ Đỗ, xuất hiện chút khó khăn.

Chỉ là ông phải tin tưởng tôi, tôi đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.” Diệp Lâm Phong chột dạ nói.
“Cái gì? Họ Diệp, sao trước đấy ông dám bảo đảm với tôi cơ mà? Nếu con trai tôi có chuyện gì không may, ông đừng mong sống nổi!” Ông chủ Đỗ to tiếng gầm thét.
Lúc này, Thẩm Lãng đang đi tới phòng phẫu thuật, lại bị ông chủ Đỗ giữ chặt.
“Dừng lại! Cậu muốn làm gì?”
“Nếu như không muốn con của mình mù hẳn, thì buông tôi ra, không thì thần tiên cũng không cứu được.” Thẩm Lãng lạnh nhạt liếc nhìn ông chủ Đỗ.
“Cậu có chắc chắn không?”
“Nói nhảm, nếu không chắc chắn tôi tới đây làm gì? Ăn no xong chết à?” Thẩm Lãng hất tay ông chủ Đỗ ra, không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Ông chủ Đỗ ngơ ngác, mẹ nó ở thành phố Bình An này, đây là lần đầu tiên có người dám hất tay ông ta ra.
Triệu Thiết Sơn ra vẻ tỉnh táo.

Nói thật ông cũng không dám chắc chắn Thẩm Lãng có thể thuật lợi hoàn thành công việc hay không.

Chuyên gia như Diệp Lâm Phong cũng thất bại, thật sự là đổ mồ hôi thay Thẩm Lãng!
Lúc này, tâm trạng Diệp Lâm Phong phức tạp nhất.

Nếu như Thẩm Lãng thuận lợi lấy được mảnh thủy tinh ra, thì coi như xong!
Ông ta chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình: “Không đâu! Chắc chắn là không! Diệp Lâm Phong ông đây không làm được, cậu ta dựa vào đâu mà làm được!”
Thẩm Lãng đi vào phòng giải phẫu, căn bản không cầm lấy dao mổ, mà là trực tiếp đặt tay lên đầu Đỗ Thiên Minh, nhẹ nhàng sờ soạng mấy lần.
Bàn tay vận chuyển từng luồng chân khí, đi qua sọ não, đi vào mắt trái của Đỗ Thiên Minh.
Chỉ thấy, mảnh thủy tinh vỡ kia, vậy mà lại chậm rãi chui ra, rơi ra khỏi vết thương.
Từng luồng chân khí, mạnh mẽ đẩy mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi vết thương từng chút một, căn bản sẽ không chạm đến các cơ quan khác của mắt.
Cái này rất thuận tiện trong quá trình giải phẫu, sẽ không tạo thành hai lần tổn thương cho mắt, chuẩn xác mau lẹ và thuận tiện.
Đương nhiên, cách thức kì lạ này, cũng chỉ có Thẩm Lãng là người được truyền thừa từ Thần Y Môn, Đạo môn và Võ đạo, mới có thể làm được.
Hiện tại, chỉ cần cầm máu lại được, là xong việc.
Như Thẩm Lãng nói, chính là: “Đừng hốt hoảng, vấn đề không lớn.”
Ba phút sau, Thẩm Lãng bình tĩnh đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Diệp Lâm Phong thấy Thẩm Lãng chỉ dùng thời gian ngắn như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
“Ha ha, cậu ra ngoài nhanh như thế, xem ra là không biết làm từ đâu rồi, làm gì phải giả vờ xưng là trang hào kiệt, đến cuối cùng không phải cả người vẫn đầy bùn đất như tôi thôi sao!”
Ông chủ Đỗ bị Diệp Lâm Phong châm ngòi thổi gió, tức giận lao thẳng tới chỗ Thẩm Lãng, chẳng qua bị Thẩm Lãng trở tay ép lên tường, không thể động đậy.
“Xúc động cái gì, mảnh thủy tinh vỡ đã được lấy ra rồi.

Phàm nhân chỉ biết già mồm.”
Nghe nói như thế, Diệp Lâm Phong như bị cái gì kích thích, không phục gào to: “Không có khả năng! Trong thời gian ngắn như vậy, căn bản là khâu lại cậu cũng không thể làm được!”
“Ai nói nhất định phải dùng cách phẫu thuật?” Thẩm Lãng giữ ông chủ Đỗ lại, trợn mắt nhìn Diệp Lâm Phong.
“Không phẫu thuật thì làm sao lấy mảnh vỡ ra được? Cậu đang nói đùa à? Vậy cậu nói xem, không dùng tay tự làm thì dùng cái gì?” Vẻ mặt Diệp Lâm Phong âm trầm, lạnh giọng chất vấn.
Thẩm Lãng buông ông chủ Đỗ ra, thản nhiên nói: “Nếu như nhất định phải đặt tên, thì tạm thời gọi nó là “Sờ đầu giết” đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui