Ông chủ Đỗ hét ầm lên.
Nhưng, theo Thẩm Lãng thấy, đây mẹ nó là chủ nghĩa hình thức.
Từ giây phút nhận được điện thoại của Mộc Hồng Diệp lần đầu tiên sau bốn năm trời, tên công tử độc ác đã trở về!
Uy hiếp mất sạch tiền đồ gì đó, chẳng còn chút tác dụng!
"Đừng tưởng rằng ông có thể một tay che trời ở thành phố Bình An! Mưu hại tôi, tuyệt không có kết cục tốt!"
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lẽo, nhìn Đỗ Hoài Nhân.
"Cần gì phải mưu hại? Thẩm Lãng thứ dối trá như mày, ăn cắp thành quả lao động của chủ nhiệm Diệp, không biết xấu hổ!"
Đỗ Thiên Mình còn rất hăng hái, không hề sợ vết thương vỡ ra.
Thẩm Lãng cũng đoán ra Đỗ Thiên Mình sẽ ghi hân chuyện mua nhà.
Mua được nhà là nhờ thực lực, giỏi thì mày cạnh tranh với ông đây đi.
Chẳng phải Đỗ gia nổi tiếng thừa tiền à, trâu bò lắm cơ, đã không có thực lực thì đừng mẹ nó làm màu!
"Đảo lộn phải trái trắng đen, Đỗ Thiên Minh, mày chỉ chút năng lực đấy thôi, tao khinh mày!"
Nói xong, Thẩm Lãng quyết định rời khỏi nơi này, không có gì đáng nói.
Nếu Đỗ gia đã bất nhân, vậy chẳng cần phải nói y đức với bọn họ làm gì.
"Lão Triệu, ân tình của ông, tôi trả rồi.
"
Thẩm Lãng liếc nhìn Triệu Thiết Sơn, sau đó cất bước quay đi.
"Mày đừng mơ đi được!" Đỗ Thiên Minh quát lớn.
"Bố, mau chặn nó lại! Nó chơi với lửa, không thể bỏ qua được!"
Bởi con trai châm ngòi thổi gió, Đỗ Hoài Nhân nổi giận ngay tắp tự, chuẩn bị gọi vệ sĩ tới.
Nhưng, khi lão nhìn thấy sát khí nồng đậm phát tra trong mắt Thẩm Lãng, lại thấy hơi sợ.
"Tôi xem ai dám cản tôi! Đây là bệnh viện, không phải địa bàn của Đỗ gia các người, tôi muốn đi thì đi, không ai cản được!"
Thẩm Lãng lạnh lẽo quát, không ai dám tiến lên ngăn cản.
Đỗ Hoài Nhân nhớ tới khung cảnh bị Thẩm Lãnh nhẹ nhàng ấn lên tưởng không động đậy nổi, trong lòng vội đánh trống lui quân.
Cũng cân nhắc nếu gây sự ở bệnh viện, chắc hẳn sẽ khiến tranh chấp càng thêm lớn, gây tổn hại đến hình tượng của tập đoàn Đỗ Thị, để lão gia nhà mình biết, nhất định sẽ dạy dỗ lão.
Cứ thế, Thẩm Lãng trở lại phòng bệnh của mẹ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
!
Sau khi Thẩm Lãng đi, Đỗ Thiên Minh và Diệp Lâm Phong nhìn nhau cười một tiếng.
Nhu cầu của hai người, đều đạt được mục đích rồi.
Đỗ Thiên Minh báo được mối thù cướp danh tiếng khi mua nhà, trong lòng rất khoái trá, hoàn toàn không định sám hối khi mình lấy oán trả ơn.
Diệp Lâm Phong chẳng những không thân bại danh liệt, ngược lại còn 'hoàn thành' một cuộc giải phẫu cực kì khó khăn, ngồi hưởng thành quả của người khác.
Nhưng, Đỗ Thiên Minh cũng ý thức được Thẩm Lãng không đơn giản, mua được căn biệt thự số 9 ở khu dân cư Vân Thủy Sơn, còn được giao cho bệnh viện, thực lực khó lường.
Mà Diệp Lâm Phong cũng từng chứng kiến y thuật cao mình của Thẩm Lãng, nhất định phải đuổi được Thẩm Lãng ra khỏi bệnh viện, nếu không địa vị của ông ta sẽ bị uy hiếp nặng nề.
Hai người này, đều xem Thẩm Lãng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!
Thẩm Lãng quay lại phòng bệnh của mẹ Lâm, nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nội tâm bình tĩnh hơn nhiều.
Lục đục trong đời người, nhân tính ích kỷ cũng ghê tởm, khác xa với sự đơn thuần tốt đẹp của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, thứ khiến người ta thoải mái dễ chịu.
"Bạn học Thẩm, khát nước không, tôi rót cốc nước cho cậu.
" Lâm Nhuyễn Nhuyễn bối rối đỏ mặt, tay chân luống cuống.
Từ khi vào bênh viện, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn cứ thỉnh thoảng lại hồng hồng, khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn thật xấu hổ.
Cô cũng không biết vì sao, chỉ cần Thẩm Lãng nhìn cô chằm chằm, cô sẽ lúng ta lúng túng.
"Không cần, tôi không khát, chiều nay chính thức tiến hành phẫu thuật cho dì, để dì chóng khỏi bệnh.
"
Chữa bệnh cho mẹ Lâm, đương nhiên sẽ không tiến hành giải phẫu, Thẩm Lãng có phương pháp hữu hiệu lại dễ dàng hơn phẫu thuật.
Phẫu thuật ngoại khoa của tây y, khó tránh khỏi gây tổn thương sinh lực, Thẩm Lãng học hỏi cả ba nhà, phương pháp hiệu quả hơn, giảm bớt cơn đau cho mẹ Lâm.
Thẩm Lãng sở dĩ nói phải phẫu thuật với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tất nhiên là vì muốn cô an tâm, dù sao Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết hắn là thần y.
"Được rồi, bạn học Thẩm, có cậu ở đây, tôi cũng cảm thấy an tâm hơn, tiền trị bệnh, sau này tôi sẽ trả cậu.
" Lâm Nhuyễn Nhuyễn thành khẩn nói, sau khi nói xong, hai gò má lại càng đỏ hơn.
Lúc Thẩm Lãng cảm nhân được nội tâm chân thành của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, lòng chợt ngộ ra, hắn đã hiểu được đạo lý khảo nghiệm của gia tộc và phụ thân.
Sở dĩ phải lịch luyện ở thế tục, không chỉ vì phải thừa kế gia sản của Hạng gia, một gia tộc hàng đầu, mà còn để hắn hiểu được lòng người hiểm ác cùng tình người ấm lạnh trong thế tục.
!
Chớp mắt, danh tiếng Diệp Lâm Phong trong bệnh viện đã vang xa.
vốn là chuyên gia lâm sàng nổi danh tại bệnh viện, bây giờ còn 'thành công' hoàn thành một cuộc phẫu thuật khó khăn vô cùng, hắn tất nhiên sẽ khoe khoang trắng trợn.
Đầu tiên là lan truyền trong nhóm chuyên gia, sau đó truyền tới tai bác sĩ chủ nhiệm từng khoa, rồi đến bác sĩ chủ trị, cuối cùng tới chỗ bác sĩ phổ thông và y tá.
Chứ thế, Diệp Lâm Phong như diều gặp gió, chỉ trong nửa ngày, đã truyền khắp toàn bộ bệnh viện.
Nhân viên y tế các khoa nói chuyện phiếm với nhau cũng nói về ông ta.
"Nghe gì chưa, chủ nhiệm Diệp vừa hoàn thành một ca phẫu thuật hoàn toàn không thành công được đấy!"
"Đúng là thần, nghe nói mảnh kính vỡ nhãn cầu người bị thương có chút xíu, phẫu thuật như thế hoàn thành kiểu gì được?"
"Y thuật tỉ mỉ đến vậy, chắc phải luyện ba mươi năm!"
"Diệu thủ hồi xuân, là tấm gương của chúng ta!"
Nhất thời, Diệp Lâm Phong trở thành tấm gương của toàn bộ bệnh viện, hưởng các kiểu thanh danh tốt đẹp.
Ban đầu Diệp Lâm Phong còn cảm thấy xấu hổ, nhưng sau bao bợ đỡ ca ngợi, ông ta mụ mị trong đó, lâng lâng không thoát ra nổi.
Nhưng không lâu sau khi ông ta trở thành nhân vật bậc thần của bệnh viện, lại truyền đến tin tức khiến ông ta kinh hoàng và sợ hãi.
Mắt Đỗ Thiên Minh bị nhiễm trùng, máu chảy không ngừng còn mưng mủ, mắt trái hoại tử hoàn toàn!
Bên mắt bị thương kia, chỉ trong nửa ngày, hoại tử ngay trong hốc mắt, mắt trái mù rồi!
Diệp Lâm Phong sau khi biết tin, sợ đến mức đứng ngồi không yên, chỉ có thể húy thuốc để làm dịu đi áp lực, tàn thuốc lá chất đầy cả một cái gạt tàn.
Mà Đỗ Thiên Minh lúc này, gần như phát điên rồi!
Mắt trái hoại tử hoàn toàn, trở thảnh một mớ thịt nát, sau này Đỗ Thiên Minh thành kẻ một mắt, đương nhiên hắn không thể nào chấp nhận được.
"Mẹ kiếp! Mắt tao!"
"Vì sao? Thế này mẹ nó là thế nào?!"
"Thẩm Lãng, thằng khốn khiếp này!"
"Thì ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của mày!"
"Thẩm Lãng, mày mẹ nó thật đáng chết!"
Trong phòng bệnh, Đỗ Thiên Minh vừa tru lên như chó điên.
vừa đập đồ, thậm chí đến cả cửa sổ kính của bệnh viện cũng bị gã đập vỡ.
Trút giận xong, Đỗ Thiên Minh tìm ra phòng bệnh của mẹ Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nổi điển chạy tới, nhào về phía Thẩm Lãng, khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn giật mình kêu lên.
Có điều, chưa kịp làm gì đã bị Thẩm Lãng đá bay, nằm trên đất không đứng dậy nổi nhưng vẫn không quên tiến hành công kích ngôn ngữ với Thẩm Lãng.
"Thẩm Lãng, mày dám hại tao, Đỗ Thiên Minh tao nhất định sẽ khiến mày biến mất khỏi thành phố Bình An!"
"Ha ha, phẫu thuật cho mày là Diệp Lâm Phong, chính miệng mày nói thế, cả bệnh viện đều biết, mày tìm tao làm gì, lừa tao à?" Thẩm Lãng cười lạnh.
"Mày mẹ nó bẫy tao, mày nhất định phải chết!" Đỗ Thiên Minh tức giận như thằng động kinh, nằm rạp trên đất run rẩy.
"Tao không chết được, nhưng mày thì mù được!" Thẩm Lãng nghiêm mặt nói: "Tự làm tự chịu, không trách tao được!"
Nguyên do trong chuyện này, chỉ có Thẩm Lãng rõ nhất.
Nói đến thì,Thẩm Lãng cũng đâu cố ý, thật sự là Đỗ Thiên Minh tự tìm đường chết!.