Siêu Cấp Đại Gia


“Tùy cậu.”
Thẩm Lãng thản nhiên đáp lại một câu.
Lúc này, đôi mắt của cậu đen nhánh trong suốt tựa như một con đại bàng trong đêm tối, lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng khí thế lại không khỏi khiến người khác phải e sợ.

Không giận tự uy, khí thế của cậu trong giờ phút này đột nhiên tăng mạnh!
Đỗ Thiên Lượng cũng cảm nhận được khí thế áp lực này, chỉ có thể dùng biểu tình hung ác để che đậy sự hoảng loạn từ sâu bên trong nội tâm mình.
"Đỗ gia ta, có thù tất báo, có oán tất trả! Hôm nay cậu cũng đừng mơ có thể bước chân ra khỏi đại lộ Bình An này, nhất định sẽ có người tới trừng trị cậu!"
Đỗ Thiên Lượng nhe răng trợn mắt, giận dữ chỉ tay vào Thẩm Lãng.
Lau đi vết máu trên mặt, Đỗ Thiên Lượng liền rẩy đôi chân rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Không phải không muốn ngoảnh lại, mà là không dám ngoảnh lại!
Những người đi dạo phố liền sôi nổi tám chuyện hẳn lên.
“Đỗ thiếu vậy mà lại bị cậu thanh niên này đánh cho đến nỗi hai chân run rẩy, chuyện gì xảy ra vậy?”
"Thảm rồi thảm rồi, đắc tội Đỗ gia thì làm gì còn đường sống?."
"Đáng tiếc, chàng trai trẻ nãy dũng khí cũng thật lớn, nhưng lại chọc giận người nhà họ Đỗ, thì chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi!"
Thẩm Lãng không quan tâm người bên ngoài nói những gì.

Cậu chỉ khẽ mím môi, nắm lấy tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn bước vào cửa hàng Vô Hạ.

Hai nhân viên bán hàng trước đó ngăn cản Thẩm Lãng cũng không dám làm ra hành động nào nữa.
Vừa trải qua cuộc giằng co giữa Thẩm Lãng và Đỗ Thiên Lượng nên cả người Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn đang trong trạng thái căng cứng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Lãng lại cứng rắn như vậy, ngay cả khi đối mặt với Đỗ Thiên Lượng, cậu ấy cũng vẫn thể hiện thái độ mạnh mẽ cứng rắn của mình.
Điều này đã làm cho cảm giác an toàn của cô tăng thêm gấp đôi, nhưng cô cũng rất lo lắng về tình hình hiện tại của Thẩm Lãng.

Đỗ gia sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ.

Toàn bộ đại lộ Bình An đều là tài sản của Đỗ gia.

Chính vì vậy Thẩm Lãng hiện giờ đang rất nguy hiểm!
Trong cửa hàng Vô Hạ, trang trí theo phong cách cổ xưa đơn giản, khung gỗ màu hồng cùng quầy kính đều được trưng bày với nhiều đồ chạm ngọc khác nhau, có đồ trang sức và đồ trang trí.
“Chính là nơi này rồi, chỉ mong đừng làm tôi thất vọng.” Thẩm Lãng nhẹ giọng nói.
Mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này lại đỏ lên giống như một cô con dâu nhỏ thẹn thùng, nhu thuận đi theo phía sau lưng Thẩm Lãng.
Đang trong mùa du lịch cao điểm nên số lượng khách du lịch trong cửa hàng Vô Hạ tăng gấp đôi so với trước đây.
Thẩm Lãng mang theo Lâm Nhuyễn Nhuyễn xuyên qua đám đông, trực tiếp đi đến trước mặt chủ quán của cửa hàng Vô Hạ.
Bởi vì đồ trang sức ngọc trắng mỡ cừu giá ở khoảng chục triệu nên nhân viên bán hàng bình thường không thể đưa ra quyết định, vì vậy Thẩm Lãng cũng không muốn thêm phiền toái cho bản thân.
Hơn nữa, giống như đồ trang sức ngọc bích ở cấp độ này, chủ quán cũng sẽ không có khả năng đặt ở những nơi dễ thấy như trên quầy.
"Mang những đồ trang sức bằng ngọc tốt nhất trong cửa hàng của ông ra đây đi.” Thẩm Lãng đi thẳng vào vấn đề nói.
Nhìn thấy cậu thanh niên trẻ với khẩu khí thật lớn trước mặt, vẻ mặt của ông chủ cửa hàng Vô Hạ lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.

"Đây...!đây không phải là người vừa đánh Đỗ Thiên Lượng sao?"
Ông chủ cửa hàng Vô Hạ cân nhắc trong lòng, sau đó lắc đầu nói: "Không có."
Trên con phố này ai dám khiêu khích người nhà họ Đỗ?
Mở cửa mấy chục năm, ông tận mắt chứng kiến Đỗ gia phát triển mạnh mẽ đến nhường nào trên con phố thương mại sầm uất nhất ở thành phố Bình An này.
Đối với khách đi dạo phố mua sắm thì không sao, nhưng đối với những chủ cửa hàng như bọn họ làm sao dám làm mất lòng ông chủ của con phố thương mại này!
Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa biết cậu thanh niên này có đủ khả năng mua nó hay không.

Đồ trang sức bằng ngọc với giá trị hàng chục triệu chính là bảo vật trấn tiệm, trong lòng ông chủ cửa hàng Vô Hạ cũng không nắm chắc.
"Cửa hàng ngọc lâu đời được biết đến là có tiếng nói nhất ở thành phố Bình An mà lại không dám kinh doanh sao?”Thẩm Lãng cười lạnh hỏi.
“Mời cậu đến cửa hàng khác.”
Ông chủ cửa hàng Vô Hạ kéo căng cứng khuôn mặt, cuộc mua bán này ông tuyệt đối sẽ không làm.
Ông cảm thấy rằng cậu thanh niên trước mặt này căn bản không ý thức được thế lực Đỗ gia khủng khiếp cỡ nào, đánh Đỗ Thiên Lượng còn có thể sống tốt sao? Đây thật sự chính là không để Đỗ Kim Thủy vào mắt mà!
"Đỗ Kim Thủy vô cùng yêu quý hai đứa cháu.

Nếu ông ta nhìn thấy cháu của mình bị đánh thành bộ dạng kia, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó đừng liên lụy đến cửa hàng của tôi!"
Ông chủ của cửa hàng Vô Hạ thở dài trong lòng.
Đỗ Kim Thủy trong lời đồn chính là bá chủ một phương giới thương nghiệp trong thành phố Bình An này.

Người này thủ đoạn cứng rắn, còn thích kết bạn với những danh nhân văn hóa.
Đặc điểm lớn nhất của Đỗ Kim Thủy là ông ta cực kỳ chiều chuộng hai đứa cháu của mình.

Đây không còn là bí mật trên đại lộ Bình An.
"Gần đây chỉ có cửa hàng ngọc của các ông, tôi từ xa đến đây vậy mà ông lại nói với tôi là không bán!” Thẩm Lãng rất không thoải mái.
Cậu biết ông chủ của cửa hàng Vô Hạ rất e ngại Đỗ gia, nhưng thật ra cậu muốn nói rằng cậu mới là ông chủ thực sự của đại lộ Bình An.
Những vì có Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang đứng bên cạnh nên Thẩm Lãng không tiện tiết lộ thân phận.
"Thật xin lỗi nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu cho.” Trên mặt ông chủ cửa hàng Vô Hạ lộ ra sự bất đắc dĩ nói.
Thẩm Lãng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Các cửa hàng trên con phố thương mại này đang chơi trò gì vậy, khi không tự dưng gây chuyện.
Điều này làm cho Thẩm Lãng càng muốn nhanh chóng tiếp quản nơi đây, đồ của Thẩm gia cậu không thể để thua trên tay người khác!
Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở một bên nhẹ nhàng lắc cánh tay của Thẩm Lãng, nhẹ giọng nói:
“Bạn học Thẩm, hay là thôi đi, chúng ta đổi sang cửa hàng khác cũng được.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn chủ yếu lo lắng rằng Đỗ Thiên Lượng sẽ quay lại trả thù.

Cô không muốn Thẩm Lãng gặp nguy hiểm.

Suy cho cùng, con phố thương mại cũng này nằm dưới sự quản lý của Đỗ gia.

Truyện Kiếm Hiệp
Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, sự tức giận đang dâng lên trong lòng Thẩm Lãng cũng dần dần lui xuống.
"Thôi được, vậy chúng ta đi đến cửa hàng khác xem xem."
Lúc gần đi, Thẩm Lãng trừng mắt liếc nhìn ông chủ cửa hàng Vô Hạ một cái, ánh mắt sắc bén kia, không khỏi làm cho trong lòng ông chủ cửa hàng Vô Hạ chấn động.
Ông chủ cửa hàng cửa hàng Vô Hạ cũng không rõ nguyên do vì sao, tại sao ánh mắt của cậu thanh niên kia lại có thể sắc bén như vậy, như thể đó chỉ là ảo giác.
Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã chuẩn bị rời khỏi cửa hàng Vô Hạ.
Đúng lúc này, lại nghe thấy một âm thanh thanh thúy truyền đến.
Leng keng ——
Là tiếng ngọc vỡ!
Một vật trang trí trúc lâm thất hiền* được chạm khắc từ ngọc trắng đã bị vỡ thành ba mảnh.
* Trúc lâm thất hiền là tên dân gian gọi nhóm bảy học giả, nhà văn và nhạc sĩ theo trường phái Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn
Cũng không biết làm sao lại đột nhiên rơi từ trên quầy kính thủy tinh xuống, lăn đến dưới chân của Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nhưng Thẩm Lãng chắc chắn rằng không hề liên quan đến hai người bọn họ.

Chỉ thản nhiên quét mắt nhìn những mảnh ngọc vỡ, Thẩm Lãng liền không chú ý nữa, cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi về phía cửa của cửa hàng.
Nhưng lúc này, cậu lại nghe thấy ông chủ của cửa hàng Vô Hạ hét to:
"Đứng lại đó cho tôi! Làm vỡ đồ lại còn cứ đi như không có chuyện gì như vậy sao?!"
Thẩm Lãng tất nhiên biết việc này không liên quan đến cậu và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vì vậy cũng không để ở trong lòng, cũng không quay đầu lại.
Nhưng ông chủ của cửa hàng Vô Hạ vậy mà lại chạy nhanh tới, ngăn ở trước mặt Thẩm Lãng cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Làm sao? Không mua? Không mua cũng phải mua?” Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Nếu ông cố ý bới lông tìm vết, tôi sẽ cho ông hối hận suốt đời!"
"Tôi không phải là bới lông tìm vết, vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy cậu đụng vào đồ chạm ngọc này, sau đó đồ chạm ngọc này liền vỡ, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!"
Khí thế hiện tại của ông chủ A rất cứng rắn, lúc trước nói dối Thẩm Lãng là sợ bị liên lụy, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mà lúc này đồ trang trí chạm ngọc trong nhà mình bị Thẩm Lãng làm vỡ, việc này liên quan đến lợi ích của ông ta, ông ta không thể qua loa cho xong.
Có điều nếu Thẩm Lãng muốn chạy, ai cũng không cản được, chỉ 1 ngón tay, cậu cũng có thể chọc bay ông chủ cửa hàng Vô Hạ.
Chẳng qua làm như vậy tương đương với thừa nhận là cậu làm vỡ đồ chạm ngọc kia.
"Tôi đi hay không, các ngươi ai cũng đều không thể quyết định, đừng làm quá tuyệt tình, nếu không ông sẽ hối hận!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Tất cả khách hàng trong cửa hàng đều cảm nhận được loại cảm giác áp bách này, chỉ là bọn họ không rõ rốt cuộc vì sao lại có loại cảm giác này.
"Tôi tận mắt nhìn thấy, hơn nữa khoảng cách của hai người đến đồ chạm ngọc kia là gần nhất, không phải hai người thì là ai? Chẳng lẽ là do đồ chạm ngọc kia tự mình rơi xuống sao?"
"Xem camera ghi hình không phải xong rồi sao, nếu tôi làm rơi, tôi nhất định sẽ bồi thường! Nếu không phải tôi, ông hãy lo hậu quả cho tốt đi!"
Để giải quyết vấn đề, không nhất thiết phải sử dụng vũ lực, Thẩm Lãng cậu có biện pháp.
Ông chủ cửa hàng Vô Hạ - Người căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, giận dữ hét lên: "Bồi thường? Cậu bồi thường nổi sao?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui