Siêu Cấp Đại Gia


Loảng xoảng!
Hộp gỗ trên bàn bị Lý Liên Hoa ném ra ngoài cửa.
Bộp!
Thẩm Lãng phản ứng rất nhanh, anh trực tiếp vung một cái tát thẳng vào mặt Lý Liên Hoa.
Trên gương mặt của Lý Liên Hoa lập tức xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
Cả Lý Thư Yểu và Lý Liên Hoa đều chết lặng.
Cả hai đều không ngờ rằng Thẩm Lãng lại dám ra tay.
Nguyên tắc của Thẩm Lãng chính là như vậy.
Nên đánh thì đánh, tuyệt đối sẽ không nương tay!
Tôi đã chuẩn bị quà cho bà, bà không nhận thì thôi đi, vậy mà lại ném trả cho ông đây, bà tưởng rằng mình là ai chứ!
Lý Liên Hoa bị tát một cái, quả thực bà ta cũng không ngờ tới điều này, vậy nên lúc này bà ta vẫn còn rơi vào trạng thái sững sờ, vẫn chưa tỉnh táo lại.
"Mày dám đánh tao?" Lý Liên Hoa chất vấn.
"Bà ném quà của tôi, tôi không đánh bà thì đánh ai?" Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
"Nhất định trong hộp quà rách nát của mày không có gì đáng giá cả.

Nếu tao không ném đi thì chẳng lẽ còn phải thờ cúng hay sao?" Lý Liên Hoa vẫn không cảm thấy ăn năn hối cải.
Được thôi, vậy thì lại đánh thêm lần nữa.
Bốp!
Lại là một cái tát nữa, vung thẳng vào gương mặt của Lý Liên Hoa.
"Bà hãy nhớ kỹ cho tôi! Không được phép nắm quà mà tôi tặng!"
Giọng nói của Thẩm Lãng gần như đột ngột giảm xuống đến mức sắp đóng băng.

Sau khi Lý Liên Hoa ăn cái tát thứ hai này thì gần như không chịu nổi được nữa rồi, sức mạnh từ lòng bàn tay của Thẩm Lãng dường như có thể tát chết một người.
Đúng vậy, chỉ cần Thẩm Lãng muốn, đừng nói là đập chết người, ngay cả một con trâu thì cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Lý Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi, liếc nhì Lý Thư Yểu bằng ánh mắt hung ác, sau đó nói: "Mày nhìn lại mày xem, tìm bạn trai kiểu gì mà hành vi lại thô lỗ như vậy, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra trên người của cậu chủ nhà họ Liễu đâu.

Liễu Xuyên có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn hơn thằng này một vạn lần!"
"Cầm quà của mày lên rồi cút ra ngoài đi!" Lý Liên Hoa gầm lên với Thẩm Lãng.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Lãng rất lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến người khác phải sợ hãi.
Anh tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt của Lý Liên Hoa, hơi thở chết chóc bao phủ khắp nơi.
Lý Thư Yểu thấy có chuyện không hay, cô ta nhanh chóng kéo tay Thẩm Lãng lại, đưa Thẩm Lãng ra khỏi Ngự Đình Biệt Uyển của nhà họ Cát.
Nếu như Lý Thư Yểu không vội vàng kéo anh đi thì hôm nay Lý Liên Hoa đã trở thành một người tàn tật rồi.
Sau khi bước ra khỏi nhà họ Cát, Lý Thư Yểu vô cùng cảm thấy áy náy với Thẩm Lãng: "Tôi xin lỗi, tôi đã làm cho anh tức giận rồi.

Bác của tôi là người như vậy đấy, luôn nói năng rất khó nghe."
"Nếu hôm nay cô không có mặt ở đó, thì bác của cô đã trở thành người thực vật rồi." Đôi mắt vốn sắc bén của Thẩm Lãng rốt cuộc cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lý Thư Yểu chống lại mắt của Thẩm Lãng, trong mắt của cô ta vừa có sự cảm kích, vừa có sự tự trách.
"Ngày mai quán Phượng Lai Nghi, cô định làm thế nào?" Thẩm Lãng hỏi.
"Tôi… tôi không biết." Lý Thư Yểu nói.
"Có muốn tôi giúp không?" Thẩm Lãng hỏi.
"Không cần đâu, anh sẽ phải chịu uất ức đấy." Lý Thư Yểu lắc đầu.
Hơn nữa, Thẩm Lãng đã có mâu thuẫn lớn như vậy với bác rồi, nếu lại gặp mặt thì e rằng sẽ như nước với lửa.
"Vậy thì cô xử lý như thế nào?" Thẩm Lãng vẫn cảm thấy có lỗi với Lý Thư Yểu, mặc dù cả hai đã xảy ra những chuyện không mấy tốt đẹp ở Vân Thành, nhưng lúc đó hai người đã có khá nhiều hiểu lầm.

Bây giờ nhìn thấy Lý Thư Yểu bất lực như vậy, Thẩm Lãng rất lo lắng cho cô ta.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra." Lý Thư Yểu cũng cảm thấy rất mờ mịt.
"Nếu không thì cô đưa bố của cô trở lại Vân Thành đi." Thẩm Lãng đề nghị.
"Không được đâu, nếu tôi có thể quay lại đó thì tôi đã về từ lâu rồi.

Bác của tôi nói rằng bố tôi đang được vị bác sĩ nổi tiếng lâu năm điều trị và đã tiến hành điều trị đến liệu trình thứ ba rồi.

Nếu như bây giờ quay lại Vân Thành thì không những mọi nỗ lực trước đó sẽ bị đổ xuống sông xuống bể mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy tôi vẫn muốn tiếp tục ở lại Giang Nam." Lý Thư Yểu giải thích.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy, Thẩm Lãng đã hiểu.
Nhưng Lý Liên Hoa có tính cách mạnh mẽ như vậy, nếu Lý Thư Yểu tiếp tục ở lại nhà họ Cát thì e rằng sẽ còn phải chịu rất nhiều oan ức.
"Xem ra vị bác sĩ nổi tiếng lâu năm cũng không hơn không kém.

Nếu để tôi chữa bệnh cho bố của cô thì chỉ một ngày là có thể chữa khỏi." Thẩm Lãng nói.
"Thật sự chỉ cần một ngày là anh có thể chữa khỏi sao?" Lý Thư Yểu hỏi xong câu này thì cảm thấy cực kỳ hối hận.
Cô ta cho rằng lúc trước mình nên đấu tranh đến cùng với bác của mình, để Thẩm Lãng chữa trị cho bố cô ta ở Vân Thành, hiện tại cô ta đã đến Giang Nam, dưới sự giới thiệu của bác mình, cô ta đã tìm được một bác sĩ rất nổi tiếng ở địa phương nhưng việc điều trị lại quá chậm.
Có đôi khi Lý Thư Yểu sẽ tự hỏi, liệu có phải là vì quan hệ thông gia mà bác cô ta cố tình tìm lý do để cô ta ở lại Giang Nam hay không? Hoặc có thể nói ngay từ đầu bác cô ta chạy đến Vân Thành để đón bố cô ta chính là là quan hệ thông gia sau này của bà ta?
Lý Thư Yểu không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng cảm thấy lòng dạ của bác cô ta thật đáng sợ.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng bác mình sẽ lợi dụng bệnh tình của bố mình để đạt được mục đích quan hệ thông gia.
Giờ nghĩ lại, cô ta thực sự rất sợ hãi.
Thẩm Lãng thìn ra được vẻ mặt bất an và nỗi băn khoăn của Lý Thư Yểu, anh lập tức hỏi: "Có thắc mắc gì không?"

"Tôi nghi ngờ căn bản vị bác sĩ mà bác tôi tìm được sẽ không chữa khỏi căn bệnh của bố tôi mà chỉ đang kéo dài thời gian, để tôi gả vào nhà họ Liễu càng sớm càng tốt mà thôi." Lý Thư Yểu nói.
"Không phải là không thể.

Bác cô là một kẻ nịnh hót.

Bà ta sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.

Cô phải cẩn thận.

Nếu phát hiện ra bất cứ điều gì thì hãy thông báo cho tôi ngay lập tức, hoặc có thể đưa bố cô cùng đến gặp tôi.

Tôi có thể chữa khỏi cho ông ấy chỉ trong vòng một ngày."
Thẩm Lãng lo lắng rằng bệnh tình của bố Lý Thư Yểu có thể sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nếu cứ kéo dài thêm thời gian.
Hiển nhiên Lý Thư Yểu cũng hiểu được điều này, cô ta lộ ra vẻ mờ mịt.

Nếu như bác của cô ta thực sự độc ác như vậy, cô ta cũng không biết phải đối mặt với cả nhà bác như thế nào.

Cô ta ăn nhờ ở đậu ở đây, rõ ràng chính là dê vào miệng cọp.
"Đừng lo lắng, hẹn thời gian rồi đưa bố cô ra ngoài, hãy tin tưởng vào y thuật của tôi." Thẩm Lãng an ủi.
Với tư cách là học trò của Thần Y Môn, Thẩm Lãng sẽ không thấy chết mà không cứu được, nếu như bác của Lý Thư Yểu không đến đón người đi thì lúc ở Vân Thành anh đã ra tay cứu giúp rồi.
Có đôi khi trời đất đưa đẩy lại thành ra như thế này, nếu như bệnh tình bị kéo dài thời gian thì học trò của Thần Y Môn cũng chưa chắc có thể chữa khỏi.
"Hồi đó ở Vân Thành, tôi đã nói lúc đó là thời điểm tốt nhất để chữa bệnh cho bố cô.

Tôi không biết rốt cuộc người đang chữa trị cho bố của cô có trình độ như thế nào, nhưng hiện tại đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất rồi." Thẩm Lãng nói thẳng thừng.
Càng nghĩ về điều đó, Lý Thư Yểu lại càng cảm thấy hối hận vì đáng lẽ ra khi đó mình nên kiên trì hơn.

Thẩm Lãng tiếp tục an ủi: "Nhưng cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần cô nhanh chóng đưa bố cô ra ngoài, tôi có thể nắm chắc chín mươi phần chăm." Thẩm Lãng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Được, được rồi, đợi ngày mai giải quyết xong chuyện, tôi nhất định sẽ đưa bố tôi ra ngoài." Lý Thư Yểu vội vàng gật đầu.
Ngày mai quán rượu Phượng Lai Nghi lại là một trở ngại khác đối với Lý Thư Yểu.
Thực ra đôi chân ở trên người Lý Thư Yểu, cô ta có thể không đi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tự mình quyết định.
Bố cô ta vẫn còn nằm trong tay nhà họ Cát, đây chính là điểm yếu của cô ta, nếu như bị lợi dụng điểm yếu thì sẽ là kết quả tồi tệ nhất.
"Thật sự không cần tôi giúp sao? Chỉ cần tôi muốn thì ngay cả san bằng nhà họ Cát cũng được, cô tin không?" Thẩm Lãng tuyệt đối có khả năng này.
"Tôi..." Lý Thư Yểu do dự.
Thành thật mà nói, Lý Thư Yểu thực sự không tin.

Kể cả khi nãy trong lúc giằng co với Lý Liên Hoa, Thẩm Lãng đã nói anh là người của dòng tộc đứng đầu cả nước, Lý Thư Yểu cũng không tin.
Dù sao thì dòng tộc đứng đầu cả nước thực sự cách cô ta quá xa, cô ta không nghĩ rằng mình có thể khiến người của dòng tộc đứng đầu cả nước quan tâm chăm sóc như vậy.
Nhưng Lý Thư Yểu cũng không cho rằng Thẩm Lãng có ý xấu, cô ta tin tưởng vào nhân phẩm của Thẩm Lãng, lúc này nghe được những lời của Thẩm Lãng, cô ta cảm thấy đó là một niềm an ủi.
Thẩm Lãng nhìn vẻ mặt do dự của Lý Thư Yểu, anh chỉ mỉm cười.
Chỉ cần anh muốn, san bằng nhà họ Cát, để nhà họ Cát bị tiêu diệt ở Giang Nam thì cũng không phải là không thể.
Khi dòng tộc phân phối cho anh Trang viên Tống Nghị và Trung tâm Tài chính Quốc tế Thế giới, họ không chỉ cung cấp cho anh xe mà còn cho cả gia đình của anh.
Nhà họ Cát nhỏ bé thì không cần phải nói.

Nếu nhà họ Cát động đến điểm mấu chốt của Thẩm Lãng, vậy thì nhà họ Cát sẽ bị tiêu diệt và biến mất khỏi Giang Nam vĩnh viễn.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Thẩm Lãng đưa chiếc hộp gỗ trong tay cho Lý Thư Yểu: "Nếu bác của cô đã không thèm quan tâm đến món quà trong hộp này thì tặng cho cô luôn.

Cô hãy mang về cắt thành từng lát mỏng, làm súp cho bố của cô uống, hãy nhớ mỗi lần nấu canh cô chỉ được phép cho một lát mỏng, càng ít càng tốt, nhưng tuyệt đối không được cho nhiều hơn."
Lý Thư Yểu mở to đôi mắt sáng ngời và trong veo, nhìn Thẩm Lãng, hỏi với giọng nghi ngờ: "Trong hộp này có cái gì vậy?"
"Nhân sâm núi ba trăm năm tuổi, có thể kéo dài tuổi thọ của bố cô." Thẩm Lãng thản nhiên nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận