Siêu Cấp Đại Gia


Trong lúc nhân viên phục vụ chạy đi gọi quản lý đến, Thẩm Lãng vẫn như cũ bình thản ngồi chơi cờ.

Dương Tiểu Văn cùng với bạn gái hắn vênh váo đứng trước mặt Thẩm Lãng, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.

"Dám giành chỗ với bạn trai tôi, ăn gan hùm à!"
"Linh Linh, đợi Trương Mãnh đến, anh sẽ tống cổ tên này khỏi quán trà, em cứ chờ xem trò vui đi!"
Chốc sau, quản lý Trương Mãnh đã đi tới.

Vừa thấy người đến là Dương Tiểu Vân, gương mặt Trương Mãnh nháy mắt tràn đầy tươi cười.

Hơn một tháng nay, Dương Tiểu Văn mỗi tuần đều đến quán trà hai, ba lần, mỗi lần đều gọi trà hảo hạng.

Tuy rằng ở thành phố Bình An này chưa nghe nói qua tên Dương Tiểu Văn, Trương Mãnh biết người này là từ tỉnh khác tới.

Theo chị gái đến thành phố Bình An, chi một số tiền khổng lồ, xây dựng một khu vui chơi trên hồ Thanh Sơn, cùng với một số hạng mục khác.

Chuyện này kinh động đến giới thương nghiệp thành phố Bình An, có người nghi ngờ là ông chủ lớn nào đó từ tỉnh khác đến, lai lịch cụ thể thế nào Trương Mãnh cũng không biết được.

"Dương thiếu, ngài đừng sinh khí, tôi tìm cho ngài một chỗ ngồi tốt.

" Trương Mãnh không dám chậm trễ.

"Cút! Ông đây muốn chỗ của hắn!" Dương Tiểu Văn quyết tâm muốn đuổi Thẩm Lãng đi.

Bạn gái ngay bên cạnh, Dương Tiểu Văn vừa lúc có thể sử dụng thủ đoạn của mình, hắn cảm thấy bản thân như vậy rất có uy phong.

Trương Mãnh biết không thể đắc tội Dương Tiểu Văn, kẻ có tiền đến đây uống trà, ít nhất cũng là phú hào, không có tiền thì ai lại dám tới quán trà nổi danh ở thành phố Bình An này tiêu phí cơ chứ.

Vốn Trương Mãnh tính toán, không phải bất đắc dĩ, tốt nhất không nên đắc tội cả hai bên.

Nhưng mà, Dương Tiểu Văn quả thực quá kiêu ngạo, không hề có ý lùi bước, dường như muốn nói chỗ này hôm nay hắn muốn, ai cũng không ngăn được.

Hết cách, Trương Mãnh nhìn về phía Thẩm Lãng.

"Anh chàng đẹp trai này, nếu không anh đổi chỗ được không, để chỗ này cho Dương thiếu, an ổn uống trà.

"
"Không được.

" Thẩm Lãng chạm nhẹ màn hình điện thoại, hạ xuống một quân đen.

"Hòa khí phát tài*, anh chàng đẹp trai, đổi chỗ cũng không phải chuyện gì lớn, đàn ông con trai nên bỏ qua cái thiệt trước mắt.

" Trương Mãnh cười giả lả khuyên nhủ.

*Hòa khí phát tài: giữ gìn hòa khí trong giao tiếp.

"Tôi nói rồi, không được.

" Thẩm Lãng trong lúc nói chuyện, lại hạ thêm một quân đen nữa.

Chuyện này, Trương Mãnh cũng hiểu được rất khó chịu, thầm nói anh đây là muốn tốt cho cậu, Dương Tiểu Văn lai lịch thần bí, có thể có quan hệ với ông chủ thành phố này, cậu cùng hắn đối nghịch chính là tự tìm đường chết.

"Người trẻ tuổi, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi khuyên cậu nên thức thời, nhanh trả chỗ này lại cho Dương thiếu, nếu chọc giận Dương thiếu, hậu quả cậu tự gánh!" Ánh mắt Trương Mãnh đột nhiên sắc bén.

"Không trả.

" Thái độ Thẩm Lãng từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.

Nếu đối phương là người già yếu, hoặc có nhu cầu đặc thù nào đó, Thẩm Lãng sẽ không rối rắm, thoải mái đổi chỗ.

Nhưng người đến tay chân lành lặn, thái độ ngạo mạn, dựa vào cái gì hắn phải đổi chỗ!
"Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"
Trương Mãnh hét lớn.

"Cần gì phải làm khó bảo vệ.

" Thẩm Lãng cả đầu cũng lười nâng lên.

" y da! Cậu đây là muốn đánh tôi à, nói cho cậu biết, tôi tốt nghiệp là trường võ thuật đấy!" Trương Mãnh lắc lắc đầu, vung tay hoạt động gân cốt.

"Đánh anh? Anh không xứng!" Ngữ khí Thẩm Lãng dần lạnh lẽo.

"Sơ hở! Đánh!" Một tiếng rống lớn, nắm tay rắn chắc của Trương Mãnh đã vung đến.

Mắt thấy sắp đánh trúng Thẩm Lãng, lại đột nhiên bị Thẩm Lãng nắm lấy cổ tay.

Chỉ thấy Thẩm Lãng nhẹ nhàng uyển chuyển, cổ tay Trương Mãnh liền phát ra tiếng "rắc".

Cổ tay trật khớp rồi!
Trương Mãnh đau đến nhe răng trợn mắt, hô to muốn gọi tất cả bảo vệ quán trà đến.

Bất quá nhìn ánh mắt sắc bén của Thẩm Lãng, lại chần chừ.

"Hiện tại chỉ bị trật khớp, nếu anh còn không biết thức thời, tôi sẽ phế luôn tay anh!"
Khí thế của Thẩm Lãng, khiến Trương Mãnh khiếp sợ.

Trương Mãnh không nghĩ đến, Thẩm Lãng ở nhà luyện võ, đặc biệt luyện kỹ tận gốc rễ.

"Cậu! Cậu dám ở trên phố Bình An gây sự? Ông chủ quán trà chúng tôi cùng nhà họ Đỗ có quan hệ rất tốt, cửa hàng này cũng là thuê của nhà họ Đỗ, không sợ đụng chạm sao?"
Nhà họ Đỗ?
Ha ha.

Thẩm Lãng đắc tội nhà họ Đỗ còn ít sao? Tính ra, thật đúng là sắp đem người nhà đó đắc tội hết.

Đồng thời, Thẩm Lãng cũng ý thức được vấn đề lộ ra trong đó.

Nhà họ Đỗ dựa vào tài chính nhà họ Thẩm rót vào, mấy năm nay tung hoành, nhất là đám cháu trai nhà họ Đỗ, ở thành phố Bình An này làm mưa làm gió, hiện tại đến lúc phải tiến hành dạy dỗ lại rồi.

Thật không được, thì đem già trẻ lớn bé nhà họ Đỗ đi dọn nhà vệ sinh công cộng một tháng, để bọn họ trải nghiệm cuộc sống khó khăn một phen.

"Anh ít đem nhà họ Đỗ ra làm lá chắn, thức thời thì cút ngay!" Thẩm Lãng lạnh giọng.

Chỉ cần Trương Mãnh dám ngỗ ngược với Thẩm Lãng lần nữa, Thẩm Lãng ngay lập tức phế cánh tay hắn ta!
Lúc này, Tống Từ ngồi xem kịch cách đó không xa, rốt cục lên tiếng.

"Anh đây chắc là Trương quản lý nhỉ, bản tiểu thư cũng khuyên anh nên chạy nhanh đi, nếu không tôi sẽ nói với ông chủ Cảnh đuổi ông đi!"
Nói xong, Tống Từ chu miệng, sau đó lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị số di động của ông chủ quán trà.

Cô cùng Thẩm Lãng là oan gia, không phải giả, cũng rất vui vẻ xem náo nhiệt của Thẩm Lãng, nhưng lúc này là tình huống đặc thù.

So sánh thì, cô không quen nhìn thái độ kiêu ngạo của tên Dương Tiểu Văn, y như tên ngu ngốc vậy.

Kỳ thật, bản tính cô không hề xấu, chỉ là ở đôi chỗ nhận thức khác với Thẩm Lãng.

Cô lần này ra mặt thay Thẩm Lãng, cũng không phải thấy Thẩm Lãng tốt hơn, mà chỉ cho rằng Dương Tiểu Văn tệ hơn mà thôi.

Trương Mãnh vừa thấy tình huống này, thầm than không ổn, em gái xinh đẹp này, lẽ nào cũng có địa vị sao?
Không đợi Trương Mãnh hỏi, bạn gái Dương Tiểu Văn cũng không còn kiên nhẫn, liếc Tống Từ một cái.

"Đồ nha đầu chết tiệt kia! Chỗ này đến phiên cô nói chuyện à?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Từ liền đen thui.

Khuôn mặt vốn dĩ đáng yêu nhỏ nhắn, lúc này nhăn thành một cục, tràn ngập giận dữ, bước từng bước tới chỗ bạn gái của Dương Tiểu Văn.

Bạn gái Dương Tiểu Văn còn tự cho mình hơn người, đứng ôm tay, không để Tống Từ vào mắt.

Chát!
"Nói cho cô biết, tôi tên Tống Từ, cháu gái Tống Tri Viễn!"
Cô là một người cực kỳ kiêu ngạo, bị cô ta trào phúng miệt thị, làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này.

Bất cứ ai chọc giận cô, đều phải trả giá đắt.

Lập tức, Tống Từ nói với Trương Mãnh: "Ông chủ Cảnh của các người với nhà họ Tống giao tình sâu đậm, lúc tôi biết ông chủ Cảnh, ông còn chưa phải nhân viên của hắn đâu!"
Đại tiểu thư Tống Từ này, thái độ quả thực vô cùng kiêu ngạo.

Lúc này mới đúng là thiên kim tiểu thư, vênh váo hung hăng, không phải giả vờ.

Bạn gái Dương Tiểu Văn thua trận, mặt bị đánh cho đỏ bừng, thở hổn hển chỉ biết dựa vào Dương Tiểu Văn làm nũng.

"Chồng à, cô ta đánh em! Mau vả miệng cô ta đi!"
Nhưng Dương Tiểu Văn không hề trả lời.

Chỉ thấy hắn mặt nhăn nhó, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Cô là người nhà họ Tống, Tống Từ?"
"Phải, là bản tiểu thư.

" Tống Từ hất khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nhận được đáp án, vẻ mặt Dương Tiểu Văn càng thêm nghiêm trọng.

Xác nhận!
Mà Trương Mãnh vẫn còn kinh hãi, anh không nghĩ tới, cô gái trẻ tuổi đây lại là thiên kim tiểu thư nhà họ Tống mà ông chủ thường hay nhắc đến.

Nhà họ Tống, dòng dõi thư hương, danh môn vọng tộc, ba đời gần nhất cũng vô cùng thành đạt, ở tỉnh thành sản nghiệp rất nhiều.

Hắn hít một ngụm khí, trong lòng thầm cảm khái: "Cảm ơn trời đất, may mà không có xung độ với Tống tiểu thư, nếu không mình thể nào cũng bị đuổi việc, hiện tại mình thực nghi ngờ thân phận chàng trai không chịu đổi chỗ kia, hắn cùng Tống tiểu thư rốt cục có quan hệ thế nào?"
Trương Mãnh có cảm giác, chuyện này càng lúc càng phức tạp, Tống Từ chắc chắn vì cậu ta mới ra mặt, quan hệ chắc chắn không bình thường!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui