Siêu Cấp Đại Gia


Tào Côn cực kỳ chờ mong biểu hiện của Thẩm Lãng vào ngày thứ hai.
Ông ta khác với đa số các giáo sư khác.
Các giáo sư đa phần đều đang đợi xem Thẩm Lãng bị chà đạp như thế nào, muốn trông thấy Thẩm Lãng bị nghiền ép đến thương tích đầy mình, kiệt sức, lúc đó mới có thể hả dạ.
Nhưng cái Giáo sư Tào Côn muốn thấy không phải là thắng thua, dù Thẩm Lãng có thua nhưng chỉ cần khiến ông ta ngạc nhiên, ông ta cũng sẽ phá lệ cho Thẩm Lãng trúng tuyển.

Hơn nữa, Giáo sư Tào Côn cho rằng khả năng Thẩm Lãng thua là rất cao.

Dù sao thì cậu ta cũng phải đối mặt với nhiều giáo sư như vậy, chơi luân phiên cũng có thể khiến Thẩm Lãng không chịu nổi.
Đáng quý là Giáo sư Tào Côn không định lấy thắng thua để quyết định giới hạn của Thẩm Lãng.

Bởi vì cậu ta còn rất trẻ tuổi, có rất nhiều không gian để phát triển.

Nếu tương lai có thể ổn định, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu to lớn trong lĩnh vực y học.

Điều này chứng tỏ cái nhìn của viện trưởng xa hơn các giáo sư khác.
Những người khác chỉ muốn xả giận, ấn Thẩm Lãng lên đất chà đạp, để chứng minh thế hệ trước họ không phải những người mà thế hệ sau có thể vượt qua.
Mà cái Giáo sư Tào Côn suy xét là toàn bộ viện y học.

"Cậu Lãng à, tôi rất mong chờ biểu hiện của cậu vào thứ hai tuần sau." Giáo sư Tào Côn vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Lãng nói.
"Vâng Viện trưởng Tào Côn, tôi xin đi trước."
Thẩm Lãng gật đầu, kế đến xoay người rời đi.
Chân trước Thẩm Lãng vừa bước, các giáo sư lại bắt đầu ríu rít nghị luận.


Quan Chi Danh đi đến trước mặt Tào Côn, có hơi không vui nói: "Này Tào Côn, sao vừa rồi ông không kìm thằng nhóc kia lại? Nó quá cuồng vọng rồi.

Tôi chưa gặp đứa trẻ nào nào ngông cuồng như vậy."
Tào Côn cười cười với Quan Chi Danh nói: "Chi Danh à, các ông đều cho rằng cậu ta là hàng con cháu của các ông, nhưng cậu ta không cảm thấy thế.

Vì quen biết không đúng cách nên cậu ta vừa nói là các ông đã không ưa rồi thôi."
Quan Chi Danh nghe được lời này tức thì cau mày, nghi hoặc hỏi: "Tào Côn, lời này của ông là có ý gì? Sao tôi nghe lại không hiểu? Cậu ta không phải hàng con cháu chẳng lẽ là hàng cha chú à?"
Quan Chi Danh không hiểu ra sao, không hiểu rõ ý trong lời nói của Tào Côn.

"Chi Danh, cậu ta không chừng là truyền nhân của vị nào đó từ thế gia y học lớn, bối phận của mấy thế gia đó rất cao.

Nếu chúng ta nói đến bối phận, không chừng chúng ta còn phải gọi cậu ta một tiếng tiền bối đấy." Tào Côn giải thích.

Nghe thấy Tào Côn giải thích, Quan Chi Danh lập tức lắc đầu nói: "Không thể đâu Tào Côn, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống này.

Nếu Thẩm Lãng thật sự là truyền nhân của thế gia y học lớn sao còn đến hội giao lưu học thuật của chúng ta, lại sao có thể tốt nghiệp đại học tại thành phố Bình An.

Cậu ta đáng lẽ phải đến những cửa hiệu lâu đời để trấn giữ chứ."
Quan Chi Danh cảm thấy mọi thứ đều không hợp lẽ thường.
"Vì sao cậu ta lại đến đại học ở thành phố Bình An thì tôi không biết, nhưng ông có cảm thấy lần này cậu ta vào hội giao lưu học thuật của chúng ta có hơi lạ không, dường như cậu ta tiếp cận chúng ta là có mục đích.

Tôi nghi ngờ cậu ta đang thử xem Viện y học đại học Nam Phong ra sao." Giáo sư Tào Côn nói ra phỏng đoán trong lòng mình.

Mọi người đều biết y giả tại Giang Nam không phải đều đến nhận chức ở Viện y học đại học Nam Phong, Viện y học đại học Nam Phong chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi.
Hơn nữa giáo sư và chuyên gia y học đại học khá chú trọng lý luận, chứ không am hiểu quá nhiều về thực tiễn lâm sàng.
Nhưng giáo sư ở đại học hay tụ lại mở hội nghị gì đó.

Tào Côn suy đoán Thẩm Lãng nhắm chuẩn cơ hội này nên chảy đến thử sâu cạn.
Quan Chi Danh vẫn lắc đầu, cho rằng suy đoán của Tào Côn là vô căn cứ.

Ông ta không nhìn ra Thẩm Lãng có chỗ nào đặc biệt, chỉ cảm thấy cậu ta là người trẻ tuổi cuồng vọng tự đại.
Mà lúc này Thẩm Lãng đã ngồi lên xe rời khỏi đại học Nam Phong.

Hội nghị tổng cộng tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, Thẩm Lãng còn tính có chút thu hoạch.

Cậu trên cơ bản đã thăm dò chi tiết của các giáo sư tại Viện y học đại học Nam Phong.

Ngoại trừ giáo sư Tào Côn ra trên cơ bản đã thăm dò hết.
Xe trên đường chạy về trang viên Tống Nghị, bỗng nhiên lúc này Đổng Thiếu Dương mời cậu đến nhà anh ta một chuyến.
Vốn dĩ Đổng Thiếu Dương chỉ ôm thái độ thử, nếu Thẩm Lãng rảnh tới thì không còn gì tốt hơn, nếu không thể đến vậy hết cách.

"Thầy Thẩm, hiện cậu có rảnh không? Có thể đến nhà tôi một chuyến chứ? Đến giảng một chút kiến thức về đồ cổ cho ông nội tôi." Đổng Thiếu Dương dò hỏi.

Vừa đúng lúc Thẩm Lãng đang rảnh.
Anh vừa thử xem Viện y học đại học Nam Phong nông sâu thế nào xong, trước mắt không có việc gì quá quan trọng.

Vừa hay Đổng Thiếu Dương gọi điện thoại tới, Thẩm Lãng cũng muốn điều tra một số người có liên quan đến Kỳ Trân các, xem có thể từ trong miệng đối phương tra ra chút manh mối có giá trị hay không.
"Hiện tôi cũng đang rảnh, lát nữa sẽ qua." Thẩm Lãng trả lời.

Nhận được trả lời từ Thẩm Lãng, Đổng Thiếu Dương rất bất ngờ và kích động.
"Vâng thầy Thẩm, tôi và ông nội đợi ngài ghé qua."
Sau khi kết thúc trò chuyện, Thẩm Lãng nói với 9526: "Đến biệt thự nhà họ Đổng."
"Vâng, chủ nhân."
9526 thay đổi tuyến đường, không về trang viên Tống Nghị trước mà đi về phía biệt thự nhà họ Đổng.

Lúc này bên trong phòng tiếp khách ở biệt thự nhà họ Đổng.
Ông cụ Đổng, Đổng Thiếu Dương và Trương Vân Vân đang ngồi trên sô pha uống trà.
Đổng Thiếu Dương lập tức nói tin tức tốt này cho ông nội anh ta.
"Ông nội, thầy Thẩm đồng ý đến đây.

Ha ha ha.

Thầy Thẩm cuối cùng cũng đồng ý đến nhà mình." Đổng Thiếu Dương thích nói chuyện với Thẩm Lãng.

Anh ta cảm thấy người có học thức uyên bác rất đáng tôn kính.

"Vậy sao Thiếu Dương, cháu chắc không? Thầy Thẩm thật sự sắp tới rồi sao?" Mới đầu ông cụ Đổng còn có hơi không tin.
Ở trong mắt ông cụ Đổng, Thẩm Lãng như cao nhân.


Ông ta và cháu trai Đổng Thiếu Dương giống nhau, đều rất sùng bái nhân vật như Thẩm Lãng.

"Tất nhiên, thầy Thẩm đang rảnh nên bây giờ đang lái xe sang nhà mình đó." Đổng Thiếu Dương trả lời.

"Đứa bé ngốc này, nếu thầy Thẩm muốn tới nhà chúng ta thật, vậy chúng ta phải lái xe đi đón chứ." Ông cụ Đổng nói xong muốn đứng dậy ngay.
"Ông nội đừng vội, thầy Thẩm người ta có năng lực như vậy, không chừng có cả tài xế." Đổng Thiếu Dương nói.

Đổng Thiếu Dương đoán đúng rồi.

Thẩm Lãng không thiếu xe, hơn nữa còn trang bị một người quản gia kiêm luôn tài xế.
"Ha ha, cũng đúng, cháu xem ông già rồi hồ đồ, nhân vật như thầy Thẩm sao không có xe được, không chừng xe cậu ấy còn tốt hơn của nhà mình." Ông cụ Đổng nói.
Ông cháu trò chuyện làm Trương Vân Vân không bên cạnh không vui.
Ấn tượng của Trương Vân Vân với Thẩm Lãng chẳng tốt lành gì, chủ yếu là gì Thẩm Lãng vạch trần tác phẩm trầm hương điêu khắc của chú cô ta là giả, khiến cô ta ghi hận trong lòng.
Mà trong lúc này cô ta nhìn thấy ông cháu nhà họ Đổng sùng bái Thẩm Lãng như thế, lòng dạ cô ta càng khó chịu.
"Ông nội, Thiếu Dương, đó chỉ là người giả danh lừa bịp thôi, làm gì có học vấn.

Ghen ăn tức ở thôi thôi, anh ta có tài đức gì mà xưng thầy."
"Vân Vân, em sai rồi, học vấn của thầy Thẩm không thể giả được.

Đợi thầy Thẩm đến, em đừng mạo phạm cậu ta." Đổng Thiếu Dương cố ý dặn dò.
Anh ta lo lắng vì bạn gái không thân thiện mà khiến thầy Thẩm phản cảm.
Trương Vân Vân bĩu môi, oán giận nói: "Anh ta quan trong hay em hả? Sau này anh kết hôn với anh ta cho rồi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận