Siêu Cấp Đại Gia


"Đến đầu đường phía trước thì dừng lại cho tôi!" Thẩm Lãng đột nhiên nói.
"Cậu chủ, đã trễ như thế này rồi, không an toàn đâu, nhất là Hoàng Chí Thành..." Dương Kim Cương đang muốn nói, nhưng không đợi ông nói xong, đã bị Thẩm Lãng cắt ngang.
"Chỉ là một nhà họ Hoàng nho nhỏ mà thôi, nếu như bọn họ thực sự muốn trả thù, cũng sẽ không tiến hành vào ngày hôm nay!" Thẩm Lãng khoát tay áo, nói.
Nơi góc đường, một cỗ Rolls-Royce xa hoa dừng lại, lập tức cũng khiến cho rất nhiều người qua đường chú ý tới.
Trước khi xuống xe, Thẩm Lãng thay đồ vest và áo sơmi của mình đi, đổi thành áo thun và quần jean.

Như vậy đối với Thẩm Lãng cũng tự nhiên thoải mái hơn một chút.
Đầu đường trong bóng đêm, Thẩm Lãng đi tới một tiệm KFC, đây cũng là nơi có nhiều hồi ức nhất.
Năm đó vì được ăn no bụng, Thẩm Lãng thậm chí đã nhặt nhạnh đồ ăn thừa, cơm thừa nửa tháng trời ở KFC...
Tiến vào KFC, Thẩm Lãng chọn một phần gà rán Hamburger với một phần Coca cola.
Thẩm Lãng ăn đã ngấy của ngon vật lạ, nhìn đồ ăn đơn giản quen thuộc trước mắt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: "Thật là có chút đói bụng..."
Cứ thế sau một hồi ăn như gió cuốn mây tan, Thẩm Lãng thỏa mãn đánh một cái ợ no nê.
"Thoải mái...!Đã rất lâu rồi không được ăn thoải mái như vậy!" Thẩm Lãng lau miệng chuẩn bị rời đi, đúng lúc này một già một trẻ sau lưng lại thu hút sự chú ý của Thẩm Lãng.
Nói là thu hút sự chú ý của Thẩm Lãng, còn không bằng nói là bọn họ khiến cho Thẩm Lãng không thể không chú ý tới.
"Ba trăm triệu!" Một thanh niên tóc húi cua nói với một cụ già áo quần lam lũ.
"Cậu...!Cậu ban ngày không phải đã nói là bốn trăm năm mươi triệu sao? Làm sao hiện tại lại chỉ còn ba trăm triệu..." Cụ già không khỏi có chút kích động.

"Lão già này, ban ngày tôi bảo ông bán thì ông muốn suy nghĩ, bây giờ ông mới tới tìm tôi thì chỉ còn có giá này thôi!" Dương Đại Bằng nói.
"Cậu làm như vậy rõ ràng là mua ép giá, tôi không bán nữa..." Cụ già nói vậy liền muốn đứng dậy rời đi.
"Vậy thì ông cứ trơ mắt ra mà nhìn cháu mình không có tiền chữa bệnh chờ chết đi!" Dương Đại Bằng dương như không hề lo lắng chút nào.
Cụ già nghe thấy Dương Đại Bằng nói như vậy lập tức dừng bước lại, hỏi: "Làm sao cậu biết cháu...!Cháu của tôi có bệnh nằm viện?"
Dương Đại Bằng khinh thường mỉm cười, nói ra: "Cái này ông không cần biết, hơn nữa tôi còn có thể nói với ông, nếu như Dương Đại Bằng tôi hôm nay không mua món đồ này của ông, vậy thì toàn bộ thành Giang Nam sau này cũng không có ai dám mua, mà để tới ngày mai, đảm bảo có giảm thành một trăm năm mươi triệu cũng không bán được đâu!"
Ban ngày, cụ già đã đến thành đồ cổ Giang Nam tìm được Dương Đại Bằng, Dương Đại Bằng ngược lại rất sảng khoái, đồng ý mua với giá bốn trăm năm mươi triệu.
Thế nhưng mà bởi vì cẩn thận, nên cụ già không đồng ý ở đó, mà sau khi ông đi khắp cả thành đồ cổ một ngày trời mới phát hiện ra người ra giá cao nhất chính là Dương Đại Bằng.
Nên vào buổi tối, sau khi Dương Đại Bằng đóng cửa hàng rồi, cụ già lại tìm hẹn Dương Đại Bằng đến đây lần nữa, muốn bán đồ đi.
Nhưng Dương Đại Bằng là ai?
Mặt ngoài là một người mua bán đồ cổ, sau lưng nói thẳng ra thì là một tên ác bá, ỷ vào mình có chút tài nguyên ở khu đó mà luôn ép mua ép bán ở thành đồ cổ Giang Nam, mua thấp bán cao, chuyên chặt chém người mua kẻ bán.
Mà khi Dương Đại Bằng dứt lời, cụ già lập tức do dự.
Nghĩ đến đứa cháu trai đang nằm trên giường bệnh chờ đời tiền thuốc men của mình, cụ già cuối cùng vẫn cắn môi, nói: "Được, vậy thì ba trăm triệu, cậu đưa tiền cho tôi bây giờ luôn đi!"
Thấy cụ già đồng ý, Dương Đại Bằng cười càng thêm đắc ý, nói: "Được...!Nghề này của chúng tôi có một quy tắc ngầm, đó là giá chính thức sẽ trừ đi hai mươi phần trăm phí thủ tục, chỉ có điều, thấy ông cũng có phần cần tiền gấp, cho nên tôi sẽ chịu chút thiệt thòi, chỉ tính ông mười phần trăm phí thủ tục thôi."
"Còn lại hai trăm bảy mươi triệu, tôi sẽ chuyển khoản qua thẻ cho ông!"
"Cái gì?"
"Tại sao lại chỉ còn có hai trăm bảy mươi triệu? Cậu tham quá đi!" Cụ già bị hành động ăn chặn này của Dương Đại Bằng làm cho hoảng, còn chưa bao giờ nghe nói chỉ chuyển tiền còn đòi phí thủ tục.
"Làm sao? Lại không bán rồi? Phép tắc chính là phép tắc, không bán thì thôi, để cho cháu trai của ông chờ chết đi!" Nói xong, Dương Đại Bằng đứng dậy liền muốn rời khỏi quán.
Thấy Dương Đại Bằng muốn đi, ông cụ liền cuống lên, vội vã níu cánh tay Dương Đại Bằng lại, đưa số thẻ ngân hàng của mình ra, nói: "Được, được...!Tôi bán!"
"Vậy mới đúng chứ!" Dương Đại Bằng nhận lấy số thẻ với vẻ mặt cực kỳ đắc ý, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chuyển khoản.

Thẩm Lãng ở gần đó, nhìn thấy toàn bộ tình huống, đã không chịu nổi nữa.
Từ tạo hình tới hoa văn của chiếc bình đồng kia, Thẩm Lãng liếc mắt liền nhìn ra đây là đồ của Minh Tiền, bình Kim Thiềm.
Bình Kim Thiềm này là một bộ gồm bốn cái, chỉ một cái thì giá bán ra không hề đắt, trên thị trường tối đa cũng chỉ ba tỷ mà thôi.
Nhưng nếu như gom góp đủ một bộ bốn cái, như vậy giá trị của nó có khi còn tăng cao lên tới gấp mấy chục lần cũng không biết chừng...
Điều khiến cho Thẩm Lãng bất ngờ là, cái mà anh thấy được ở đây, trùng hợp lại cũng một bộ với ba cái ở nhà.
Mà Dương Đại Bằng này không thể nào không biết giá trị thật của chiếc bình đồng này, trước mắt rõ ràng là mua ép giá, ăn hiếp cụ già, tóm lấy nhược điểm là người ta cần tiền gấp, nên cứ như thế ra giá bèo bọt mà ép người ta, loại người như vậy thật sự ghê tởm đến cực điểm!
"Khoan đã." Ngay lúc Dương Đại Bằng lấy điện thoại di động ra, Thẩm Lãng đã cướp lấy thẻ ngân hàng trong tay Dương Đại Bằng.
"Anh muốn làm gì?" Dương Đại Bằng quát.
Mà cụ già lúc này cũng sững sờ, vẻ mặt không hiểu mà nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng thản nhiên mỉm cười, trả tấm thẻ ngân hàng lại cho cụ già, nói: "Ông cụ à, chiếc bình đồng này của ông tên là bình Kim Thiềm, mà hoa văn ở trên đó cũng là hoa văn của Kim Thiềm, nếu như đem ra thị trường, giá thấp nhất cũng gần trăm vạn, tôi cũng là người sưu tầm đồ cổ, ông bán cho tôi đi, tôi ra giá ba tỷ!"
Ba tỷ!
Giá này cao hơn giá Dương Đại Bằng đưa ra tới mười lần!
Cụ già nghe thấy những gì Thẩm Lãng nói, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc mà nhìn cái bình, sau đó còn ôm chặt hơn.
Mà Dương Đại Bằng đứng bên cạnh nghe thấy Thẩm Lãng vạch trần mình, lập tức vô cùng tức giận, chỉ vào Thẩm Lãng nói: "Thằng nhãi, chuyện làm ăn của ông đây mà cũng dám dành, ở Giang Nam mà không chịu nghe ngóng danh tiếng của Dương Đại Bằng tao, mày chán sống rồi hả!"
"Người làm nghề buôn đồ cổ, ai trả giá cao thì được.

Người ta không bán cho anh nữa, chẳng lẽ anh định ăn cướp sao?" Thẩm Lãng nói.
"Chết tiệt, hôm nay đi ra ngoài đúng là không coi lịch mà, lại còn gặp phải một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như mày!"
"Thằng nhãi, tao khuyên mày xéo đi nhanh lên, bớt xía vào chuyện của người khác đi, món đồ này tôi đã chắc chắn mua được rồi, chớ có xông tới tìm chết!" Dương Đại Bằng chỉ vào Thẩm Lãng mắng.
Thẩm Lãng căn bản rất lười biếng để tới tới loại lưu manh như tên này, lạnh lùng cười một tiếng, quay sang nói với cụ già rằng: "Ông cụ à, hiện tại nếu như ông bán cho cháu, cháu sẽ chuyển khoản ngay lập tức cho ông, không có phí thủ tục, ra giá ba tỷ thì là ba tỷ vào tài khoản!"
Ông cụ nghe thấy vậy thì giống như đang nằm mơ, cái bình đồng này của mình có giá trị như vậy sao, nào còn dám do dự, liên tục gật đầu, đưa bình đồng ra nói: "Chàng trai trẻ, cháu xem đồ trước một chút đi, đừng để bị nhìn nhầm, bán cho cậu giá hai tỷ tư, phí thủ tục để tôi trả!"
Thẩm Lãng bị lời của cụ già làm cho có chút dở khóc dở cười, sau khi nhận lấy bình đồng cũng không nhìn thêm chút nào, thẳng thừng nói ra: "Ông cụ à, cháu không cần lấy phí thủ tục gì đâu, đồ là cháu mua, hiện tại để cháu chuyển khoản cho ông!"
Nói tới đây, Thẩm Lãng liền lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản.
Mà Dương Đại Bằng bên cạnh nghe tới đây thì lửa giận càng lúc càng bốc lên cao, nói: Thằng nhãi, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!"
Dứt lời, Dương Đại Bằng xách cái ghế ở ngay bên cạnh, chuẩn bị đập tới chỗ Thẩm Lãng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui