Siêu Cấp Đại Gia


“Ha ha ha…Ý tốt của anh tôi xin nhận, gần đây tôi tương đối bận rộn, chuyện này thì miễn đi.


Lưu Hổ nghĩ đến mình, sắp đoạt lại được thế giới ngầm Giang Nam, hưng phấn trong lòng có chút không kìm chế lại được, đặc biệt là Thẩm Lãng sẽ âm thầm trợ giúp anh ta, cho nên Lưu Hổ bây giờ đối với những chuyện khác có thể chối từ liền chối.

Nếu như thời gian này xảy ra tai họa gì, Lưu Hổ có lẽ sẽ hối hận cả đời.

“Ồ? Anh Ngũ dạo gần đây có hoạt động gì lớn sao, có tác động đến chỗ của tôi sao, anh mau mau nói đi!” Dương Đại Bằng tò mò hỏi.

Loại chuyện này, Lưu Hổ cũng không có ngốc, nếu như tùy tùy tiện tiện để lộ ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới tai họa lớn.

Lưu Hổ khoát tay một cái, nói: “Được rồi, không có chuyện gì thì anh đi chọn người trước đi, tôi lát nữa còn có chuyện!”
Dương Đại Bằng sau khi chọn được mấy thuộc hạ của Lưu Hổ, liền rời khỏi quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy, Dương Đại Bằng ngồi ở trong xe không ngừng có chút hiếu kì với chuyện mà Lưu Hổ nói.

Rốt cuộc có chuyện gì, có thể khiến cho Lưu Hổ cẩn thận như vậy, một chút cũng không tiết lộ chứ?
Mà suy nghĩ của Dương Đại Bằng xoay chuyển rất nhanh, gần đây nghe nói thành phố Giang Nam có một hạng mục ở vùng bờ biển mới, rất nhiều đại lão của thế giới ngầm đều có ý định nhúng một tay vào, cho tới giờ bên Lưu Hổ lại trì trệ không có tin tức gì, sợ rằng chuyện trọng yếu trong miệng Lưu Hổ chính là chuyện này.

Không nhìn ra dã tâm của Lưu Hổ lại có thể lớn như vậy, nếu như có thể có được thế lực ở khu bờ biển mới, thì uy danh của Lưu Hổ kia ở toàn bộ thành phố Giang Nam sẽ cực kỳ được nâng cao…
“Nhìn tình hình này, cái bình đồng lần này lấy được từ tay thằng nhóc kia, hay là đưa cho anh Ngũ đi…” Dương Đại Bằng mặc dù làm công việc cường hào ác bá lừa gạt, nhưng chuyện không lôi kéo mấy đứa nhỏ làm chuyện xấu thì vẫn hiểu.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của bệnh viện Giang Nam.

Chu Linh nằm trên giường bệnh, tình hình vết thương đã không còn gì đáng ngại, vì để an toàn, Thẩm Lãng sắp xếp cho Chu Linh nhất định phải nghỉ ngơi ba ngày mới được xuất viện.

Mà lúc này Trần Phương bạn trai của Chu Linh cũng ở trong phòng bệnh, rót nước cho Chu Linh.

Choang!
Trần Phương không cẩn thận làm ly nước rơi xuống đất.

“Phương, anh không sao chứ? Có chuyện gì sao?” Chu Linh lo lắng hỏi.

Trần Phương ngày thường cẩn thận, hôm nay ánh mắt lại tránh né, làm việc cũng bối rối lộn xộn, một dáng vẻ không yên lòng, điều này khiến cho Chu Linh không nhịn được có chút kinh ngạc.

“Hả…Không…Không có gì, anh thì có thể có chuyện gì được chứ!” Trần Phương miễn cưỡng cười một cái nói.

Trần Phương là bạn trai cô ấy, hai người quen nhau lúc vừa học vừa đi làm.

Trong công việc và cuộc sống, Trần Phương rất chăm sóc cho Chu Linh, lâu ngày, Chu Linh thấy Trần Phương làm việc tỉ mỉ đáng tin cậy, cũng rất tốt với mình, mặc dù hoàn cảnh gia đình bình thường, nhưng cũng tiếp nhận sự theo đuổi của Trần Phương.

“Bữa tiệc hôm đó, không phải anh nói sẽ đi xem em biểu diễn sao? Em đợi anh rất lâu, còn len lén đem cho anh chút bánh ngọt đó!” Thấy Trần Phương không nói gì, Chu Linh cũng không hỏi thêm nữa, liền dời đề tài đi.

Trần Phương nghe đến cái này, liền bất đắc dĩ thở dài nói: “Bữa tiệc kia sao anh có thể nói đi liền đi được, vé vào cửa đã ba tỷ, anh vốn dĩ tính lấy thân phận người phục vụ để đi vào, thế nhưng người ta vốn dĩ không cần anh.


Chu Linh không nhịn được có chút mất mác, có thể lời của Trần Phương đúng là nói thật.

Người có thể ra vào bữa tiệc kia đều là người không giàu thì sang, bạn trai của mình không vào được cũng rất bình thường.

“Em không có trách anh, sau này có biểu diễn cho những loại tiệc đó, em cũng không tham gia, thật sự không có gì vui…” Chu Linh an ủi nói.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Trần Phương bị dọa giật mình một cái, lập tức xoay người đứng lên, nhìn điện thoại một chút.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại trước, nơi này tín hiệu không tốt!” Nói xong, Trần Phương vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.

“Anh Hải…” Trần Phương nói với điện thoại.

“Mẹ mày, lâu như vậy mới nhận điện thoại của tao, mày muốn chết phải không?” Lý Đại Hải bên kia điện thoại la hét.

“Không phải vậy…tôi tôi…mới vừa rồi tín hiệu không tốt!” Trần Phương vội vàng giải thích, lúc này trên trán anh ta đều thấm đẫm mồ hôi lạnh.

“Có cho mày cũng không dám giở thủ đoạn với lão tử, chuyện đã bàn giao cho mày mày suy nghĩ thế nào rồi, kéo xuống không phải chỉ có số này đâu!” Lý Đại Hải phách lối nói.

“Tôi…Bạn gái tôi bây giờ đang bị thương phải nằm viện, anh Hải van cầu anh, cho tôi một tháng, tôi nhất định trả tiền cho anh!” Trần Phương khẩn cầu nói.

“Mày đừng có rượu mừng không uống thích uống rượu phạt…Trước ngày một nếu như không trả nổi tiền, mày bảo người nhà chuẩn bị nhặt xác của mày đi!” Nói xong, Lý Đại Hải trực tiếp cúp điện thoại.

Trần Phương ánh mắt trống rỗng cúp điện thoại, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.

Tựa như đã thấy bản thân trong tình cảnh đang sống sờ sờ bị bọn người Lý Đại Hải đánh chết…
Bởi vì cuộc sống vội vã, mấy tháng trước, Trần Phương muốn mua một cái laptop, để có thể học tập, chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, nhưng hoàn cảnh gia đình nghèo khó, vốn dĩ không thể lấy ra được khoản tiền này.

Rồi vô tình, Trần Phương nhìn thấy một tờ quảng cáo cho vay tiền ở cổng sân trường.

Trần Phương cảm thấy, vay mười lăm triệu, chỉ cần mình vừa học vừa làm, thêm lập tức ra đi làm, không đến nửa năm cũng sẽ trả hết rồi.

Vì vậy giậm chân cắn răng một cái, Trần Phương liền vay mười lăm triệu từ chỗ Lý Đại Hải.

Nhưng Trần Phương ngây thơ đâu biết rằng, loại cho vay sân trường này, hoàn toàn là một cái động không đáy…
Lãi trên lãi dưới, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, từ mười lăm triệu, đều đã nhảy lên 170 triệu, gấp đến trọn mười lần, mấy con số này đối với Trần Phương chưa tốt nghiệp mà nói thì hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Mấy lần thương lượng lên xuống, Lý Đại Hải đưa ra điều kiện, để cho bạn gái Chu Linh của Trần Phương đi hầu hạ anh ta ba ngày, số nợ này liền xóa bỏ.

Trần Phương biết, đây sẽ hoàn toàn hủy hoại Chu Linh.

Nhưng trước mắt, Trần Phương đã bị dồn đến bước đường cùng, đã không còn biện pháp nào khác…
Sau khi trở lại phòng bệnh, Trần Phương nhìn thấy Thẩm Lãng trong phòng bệnh, Trần Phương cũng không quen biết Thẩm Lãng.

“Anh Thẩm, tôi đã không có chuyện gì rồi, có thể xuất viện rồi…” Chu Linh vừa nói, vừa cố ý giơ cánh tay lên một chút để thể hiện rằng mình không có chuyện gì.

Thẩm Lãng nhàn nhạt cười một cái, nói: “Chuyện này vì tôi mà ra, cô vẫn nên nghỉ ngơi thêm ít ngày, tôi mới yên tâm, có chuyện gì khó khăn có thể trực tiếp nói với tôi là được rồi!”
“Có khó khăn gì đâu, anh cứu tôi, tôi cảm kích anh còn không kịp nữa là…” Chu Linh nói.

Két!
Cửa phòng bệnh mở ra, Trần Phương kiên cường chống đỡ cười cười đi vào.

“Linh Linh, đây là bạn của em sao?” Trần Phương hỏi.

“Đây chính là anh Thẩm người đã cứu em hôm đó, Phương, anh mau rót cho anh Thẩm một ly nước!” Chu Linh vội vàng chào hỏi.

“Vậy à!” Trần Phương thuận miệng trả lời một câu rồi xoay người rót nước, Trần Phương vừa rót nước vừa nhìn, đánh giá Thẩm Lãng một phen.

“Cô vẫn nên dưỡng thương cho thật tốt đi, không cần sợ phiền toái đâu, tôi đi đây.

” Thẩm Lãng thấy Trần Phương trở lại, cũng không muốn ở lại lâu, dù sao có bạn trai người ta ở đây, mình chính là kỳ đà cản mũi rồi.

Ngay sau khi Thẩm Lãng rời đi, Trần Phương lại tới trước mặt Chu Linh, sắc mặt không vui, nói: “Vị này thật trẻ tuổi nha, chắc không phải là thiếu gia nhà nào đó chứ? Dáng dấp cũng là rất tuấn tú…”
Không đợi Trần Phương nói xong, Chu Linh lập tức giật mình nghe được sự ghen tuông trong giọng nói của bạn trai mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui