Siêu Cấp Đại Gia


Chu Linh nhìn vẻ mặt ăn dấm chua của Trần Phương, không nhịn được mà bật cười, nói: Sao thế, anh ghen sao?
Trần Phương hơi sửng sốt, lúng túng lùi về sau, Trần Phương lại lần nữa đi lên phía trước người Chu Linh, sắc mặt không vui nói: Cái người đó trông cũng trẻ tuổi, chắc là thiếu gia nhà giàu nhỉ? Dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự...
Không đợi Trần Phương nói xong, Chu Linh lập tức đã nhận ra ý ghen tuông trong lời nói của bạn trai.
Trần Phương nói: Anh đâu có ghen đâu, anh chỉ lo em quá đơn thuần, bị người ta lừa mất, mà không phải em trước giờ vẫn luôn ghét những kẻ có tiền sao?
Nhưng mà anh Thẩm là người tốt, mặc dù là con nhà giàu, nhưng lại không hề kiêu ngạo...!Chu Linh vội vàng giải thích.
Trần Phương cười cười, cũng không nói gì nữa.
Chu Linh không biết, chính lời nói vô tình này, đã khiến Trần Phương hoàn toàn hạ quyết tâm, đẩy Chu Linh xuống vực sâu để đổi lấy tiền đồ cho mình...
Chạng vạng tối, 9526 lái xe, hộ tống Thẩm Lãng rời đi.
Chủ nhân, phía trước là tiểu khu Nam An, mấy ngày trước, tôi đã mua một căn nhà ở đây, dùng để khảo sát.
9526 dừng xe nói.
Sau đó, đưa cho Thẩm Lãng một cái chìa khóa.
Thẩm Lăng nói: Được rồi, tôi xuống xe đây, tự mình đi bộ, cô về trước đi.
Nói xong, Thẩm Lãng liền xuống xe.
Tiểu khu Nam An, thuộc về tiểu khu tương đối phổ thông, căn bản không thể đánh đồng với khu biệt thự sang trọng Thiên Không Thành, chứ đừng nói đến trang viên Tống Nghị, nơi ở hiện tại của anh.
Sở dĩ mua nhà ở tiểu khu Nam An, là bởi vì Thẩm Lãng muốn kiểm tra xem xét khu đất này.
Có khả năng sẽ được xây dựng lại, trở thành khu vực mới phồn thịnh phát triển của Giang Nam hay không.
Giao cho người khác làm Thẩm Lãng không yên lòng, tự mình xem xét, khi có thời gian rảnh đến đây đi một vòng.
Nơi này rốt cuộc có đáng giá để đầu tư xây dựng lại, mới liếc qua có thể thấy ngay.
Ngay lúc Thẩm Lãng chuẩn bị xuống xe đi vào tiểu khu Nam An, một dáng người quen thuộc đi đến trước mặt Thẩm Lãng.
Sau lưng còn có thêm mấy tên thủ hạ mượn từ chỗ Lưu Hổ, mỗi tên đều là bộ dạng hung ác dữ tợn.
Khi nhìn rõ là mấy người Dương Đại Bằng, Thẩm Lãng sờ chóp mũi, nhìn không được cười, nói: Tôi thật sự không cảm thấy bất ngờ lắm, có khi lát nữa cậu mới là người phải bất ngờ đó!
Tiểu tử, mẹ nó, bớt nói nhảm đi, hôm nay mau lấy cái bình đồng kia ra đây, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông đây, trả cho ông đây mười vạn tiền thuốc men, nếu không hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ! Dương Đại Bằng chỉ vào chóp mũi Thẩm Lăng uy hiếp nói.
Giờ phút này Dương Đại Bằng một mặt phách lối, không hề để ý đến mấy tên hạ thủ ở đằng sau lưng sợ hãi đến mức sắc mặt đã tái nhợt, mấy cây gậy, côn trong tay cũng giấu vào sau lưng.
Cậu như này là mua bán không thành, đổi sang cướp bóc à? Loại người như cậu thật là làm mất mặt mũi người chơi đồ cổ! Thẩm Lãng nhạt nhạt cười nói.
Mẹ nó, không thấy quan tài không đổ lệ có đúng không?
Các anh em, xử anh ta cho tôi! Dương Đại Bằng ra lệnh một tiếng rồi vội vàng lui về phía sau, chuẩn bị tinh thần nhìn Thẩm Lãng bị giáo huấn.
Nhưng mà lúc này mới phát hiện ra, mấy tên thủ hạ của Lưu Hổ, lại chậm chạp không động thủ, ngược lại sợ hãi rụt rè.
Lưu Hà, con mẹ nó, sao anh còn không ra tay? Còn chờ gì nữa? Dương Đại Bằng thúc giục nói.
Người tên Lưu Hà là lưu manh trong quán bar Phỉ Thúy Dạ Sắc, hôm đó đã phải quỳ xuống xin lỗi Thẩm Lãng, bây giờ tránh không kịp Thẩm Lãng.
Dương Đại Bằng, đây chính là người mà cậu bảo chúng tôi giáo huấn sao? Lưu Hà kìm nén lửa giận nói.
Đúng, chính là anh ta! Đã đoạt lấy bình đồng Kim Thiền của anh Năm, các người không cần phải nương tay...
Bịch!
Không đợi Dương Đại Bằng nói xong, Lưu Hà đã một quyền đấm thẳng vào mặt Dương Đại Bằng.
Lưu Hà, mẹ nó, anh đánh tôi làm gì, mẹ có, anh uống say sao, tôi bảo anh đánh anh ta...!Dương Đại Bằng ôm mặt hô, cảm thấy mơ hồ không hiểu.
Chết tiệt, Dương Đại Bằng, nười hôm nay ông đây đánh chính là cậu!
Bọn người Lưu Hà, không chút nương tay, người thì đấm người thì đá, đánh Dương Đại Bằng máu me đầy người.
Mấy phút sau, Dương Đại Bằng ngay cả sức lực để chửi cũng không có, thống khổ nằm trên mặt đất.
Anh Thẩm, việc này là...!Là Dương Đại Bằng gọi chúng tôi tới, nếu biết là anh, đánh chết chúng tôi cũng không dám đến!
Đúng vậy ạ, cậu Thẩm, việc này thật sự không liên quan đến chúng tôi...!Cầu xin anh lát nữa trước mặt anh Năm, nói hộ chúng tôi mấy câu!
Cầu xin anh Thẩm.
Mấy người như ong vỡ tổ, đi tới trước mặt Thẩm Lãng, khúm núm cầu xin tha thứ, chỉ thiếu điều quỳ xuống.
Thẩm Lãng không có gì bất mãn với Lưu Hà, dù sao cũng chỉ là một tiểu đệ đi theo đại ca mà thôi, hơn nữa Lưu Hà đã dạy dỗ Dương Đại Bằng rồi.
Thẩm Lãng khoát tay nói: Chuyện này không liên quan gì tới các người, về sau nhớ kỹ không được nối giáo cho giặc!
Bọn người Lưu Hà thấy Thẩm Lãng nói như vậy, liên tục gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Anh Lãng, tên tiểu tử này nên xử lý thế nào, có muốn anh em chúng tôi giúp anh giáo huấn cậu ta không! Lưu Hà nịnh nọt nói.
Mấy người lần nữa đi tới trước mặt Dương Đại Bằng, Dương Đại Bằng bị dọa đến mức bên trong ánh mặt lộ ra sự hoảng loạn.
Các người...!Các người không được qua đây, nếu không tối sẽ gọi điện cho ông chủ gọi người! Dương Đại Bàng nói.
Mẹ nó, còn gọi người, hôm nay ông đây sẽ giết chết cậu, xem cậu gọi người tới như thế nào...!Nói xong, Lưu Hà giơ tay muốn đánh Dương Đại Bằng.
Chờ một chút...!Thẩm Lãng cười nhàn nhạt đi tới, nói với Dương Đại Bằng đang nằm trên đất: Cho cậu một cơ hội, cậu gọi người tới đi!
Dương Đại Bằng cắn chặt răng, anh ta chưa từng thấy người nào phách lỗi như vậy, lại còn cho anh ta cơ hội.
Mà Dương Đại Bằng nghĩ cũng tốt, chuyện này chỉ có thể tìm Lưu Hổ, hạ thủ Lưu Hổ phản bội, nói với Lưu Hổ, mấy người tuyệt đối chết không toàn thây!
Được, tên tiểu tử này thật ngông cuồng! Còn anh, Lưu Hà, mấy người các người phản bội, bây giờ tôi nói với Lưu Hổ để anh at giết chết hết các người! Dương Đại Bằng nói xong, gọi điện thoại cho Lưu Hổ tới.
Lúc này Lưu Hổ đang chuẩn bị lời giao phó của Thẩm Lãng, thì thấy Dương Đại Bằng gọi điện đến, nhận máy.
Đại Bằng, có chuyện gì, tôi đã nói với cậu rồi, gần đây tôi bận rất nhiều việc...
Lưu Hổ vừa dứt lời, Dương Đại Bàng vội vàng la lên: Anh Năm, anh mau tới tiểu khu An Nam đi, thủ hạ của anh muốn tạo phản...!Mau tới đây, nêu không tôi sẽ bị Lưu Hà đánh chết đó!
Lưu Hà tạo phản!
Lưu Hổ không hiểu Dương Đại Bằng đang nói gì?
Thế giớ ngầm, chuyện phản bội thường xảy ra, nhưng Lưu Hà và Lưu Hổ đã quen nhau nhiều năm, vẫn luôn trung thành tuyệt đối, sao đột nhiên lại phản bội.
Vì lý do an toàn, Lưu Hổ mang người đi theo đến cổng tiểu khu Nam An.
Tiểu tử, lát nữa anh Năm tới, tôi xem anh còn ngông cuồng tới khi nào, còn nữa, Lưu Hà, bây giờ anh không xin lỗi tôi, trừng phạt tên tiểu tử này, tôi còn có thể nói đỡ vài câu trước mặt anh Năm, nếu không các người sẽ tiêu đời...!Dương Đại Bằng một mặt đắc ý.
Mà mấy người Lưu Hà cũng lười nhiều lời với Dương Đại Bằng, nhưng trong lòng lại cô cùng buồn cười tên Dương Đại Bằng ngu xuẩn.
Xem ra sau này Dương Đại Bằng khó sống đây...
Mấy phút sau, Lưu Hổ mang người tới vây quanh.
Dương Đại Bằng nằm dưới đất thấy Lưu Hổ tới, cắn răng đứng dậy, chạy đến trước mặt Lưu Hổ.
Anh Năm...!Anh đã tới rồi, Lưu Hà...!Bọn Lưu Hà trở mặt, vậy mà cùng tên tiểu tử này đối phó với tôi! Dương Đại Bằng một miệng kể khổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui